Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 8.8:




Cách đồn công an không xa có một phòng giao dịch của ngân hàng thương mại, xưa nay ngân hàng ở Bắc Kinh luôn là chốn đông đúc, Quý Hiểu Âu lấy số thứ tự, tính ra còn những mười mấy người xếp hàng trước cô. Cô tìm một ghế trống rồi bình tĩnh ngồi đợi đến lượt. Lâm Hải Bằng xách túi du lịch chen chúc ngồi xuống bên cạnh cô, nhét vào tay cô một chai nước.
Nửa buổi chiều không có thời gian uống ngụm nước, Quý Hiểu Âu khát khô cổ. Cô không khách sáo mà nhận lấy chai nước, vặn nắp uống một ngụm. Vị nước chua ngọt mát mẻ chảy từ thực quản xuống dạ dày, để lại hậu vị chua chua trên đầu lưỡi. Quý Hiểu Âu không ngờ sau hai năm xa nhau, Lâm Hải Bằng vẫn nhớ thức uống ưa thích nhất của cô là nước ô mai hiệu Cửu Long Trai. Cô giữ chặt chai nước, vẫn im lìm như trước.
“Hiểu Âu,” Lâm Hải Bằng trộm ngắm cô bằng cặp mắt đằng sau kính cận, anh ta rất muốn phá tan sự trầm lặng vừa rắn chắc vừa lạnh lẽo như tảng đá nghìn năm của cả hai: “Không ngờ bọn mình lại gặp nhau ở đồn công an.”
“Phải.” Quý Hiểu Âu bật cười, cuối cùng đã chịu lên tiếng: “Tôi cũng không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh kịch tính thế này.”
“Ừm… Thực ra anh biết Tự thủy lưu niên là spa của em lâu rồi. Tiểu Tuyết… cô ấy… không phải là người biết điều cho lắm, em đừng hiểu lầm, cô ấy là bạn của lãnh đạo anh, anh chỉ giúp cô ấy giải quyết vài chuyện rắc rối trong kinh doanh thôi. Lần đầu cô ấy nhắc tới tên Quý Hiểu Âu, anh đã đoán là em rồi. Đi kiểm tra tài liệu đăng ký kinh doanh ở Sở Công thương thì quả nhiên chính là em, vì vậy anh luôn khuyên cô ấy nhượng bộ một chút, đừng làm lớn chuyện.”
“Vậy hả? Cảm ơn anh.”
“Nhưng, Hiểu Âu à,” Từ khi vào làm ở cơ quan nhà nước, cách nói chuyện của Lâm Hải Bằng trở nên sâu xa hơn ai hết, giọng nói chín chắn hơn bề ngoài của anh ta nhiều: “Em đã bước chân vào xã hội mấy năm mà sao vẫn nóng tính vậy?”
Quý Hiểu Âu nhìn anh ta như nhìn một con quái vật, dường như khá bất ngờ khi nghe anh ta nói vậy: “Tôi là người dân bình thường, không cần ngày nào cũng phải vắt óc nghĩ cách để thăng quan tiến chức, dĩ nhiên chẳng việc gì phải khom lưng uốn gối trước vợ bé của một thằng cha tham quan!”
Câu này thực sự chua ngoa, cô cứ ngỡ Lâm Hải Bằng sẽ giận, ít nhất anh ta cũng sẽ im miệng không nói thêm gì nữa. Nào ngờ Lâm Hải Bằng bây giờ đã không còn là Lâm Hải Bằng của mấy năm trước nữa, da mặt và tính kiên nhẫn của anh ta đều cao hơn người bình thường rất nhiều.
Lâm Hải Bằng chỉ khẽ lắc đầu, tỏ ý không chấp với cô: “Như nhau cả thôi. Hiểu Âu, nếu không có một vị quan nhị đại, con cháu cán bộ giúp em dàn xếp chuyện này, chí ít em cũng phải tranh chấp vài tháng, và sẽ không bao giờ giải quyết bằng cách này đâu.”
“Anh nói thế là có ý gì? Ai là cán bộ cao cấp, ai là quan nhị đại? Anh thôi bịa đặt đi!”
Lâm Hải Bằng chỉ mỉm cười: “Anh cũng chỉ nghe nói vậy nên nói lại với em thôi, sao em phải phản ứng dữ dội thế chứ?”
“Vốn dĩ chuyện này các người cũng đuối lý mà. Tôi đồng ý ký biên bản cũng vì nể mặt bạn thôi.”
“Đúng, đúng, anh rất hiểu cho tình cảnh của em. Việc này xử lý không ổn thỏa anh cũng chẳng báo cáo được với người ta.”
Nhớ lại cảnh tượng ở đồn công an ban nãy, Quý Hiểu Âu thực sự vẫn không thể nào kiềm chế được tâm trạng: “Hiếu thuận với người ta đến mức này, anh chắc chắn mình có số làm quan chứ?”
Lâm Hải Bằng cúi gằm mặt, tay bụm miệng ho vài tiếng, giọng cất lên chất chứa đầy nỗi niềm: “Miệng lưỡi của em đúng là không tha cho ai, sao em có thể hiểu được một người không có hậu thuẫn gia đình lăn lộn trong chốn quan trường vất vả đến đâu? Haiz, nhiều lúc nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ mà.”
Quý Hiểu Âu chép miệng, tất nhiên không dám hùa theo anh ta, “Vậy anh đã lên tới tầng thứ mấy của giang hồ rồi? Trưởng phòng hay phó phòng?”
“Thật đáng xấu hổ, hai năm trước không may đi theo nhầm người, uổng phí thời gian, giờ vẫn chỉ là cấp phó thôi.”
Anh ta thẳng thắn như vậy trái lại khiến Quý Hiểu Âu cũng ngại tiếp tục xài xể thêm nữa, hai người chẳng còn chuyện gì để nói, cô quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi đôi chút.
Lâm Hải Bằng lại không định cho cô được yên thân, anh ta húng hắng ho rồi ngập ngừng lên tiếng: “Hiểu Âu…”
Quý Hiểu Âu không mở mắt: “Hả?”
“Khụ khụ, Hiểu Âu này… Khụ khụ, Hiểu Âu…”
Quý Hiểu Âu trừng mắt quay lại nhìn anh ta: “Có gì thì nói đi!”
“Anh…” Lâm Hải Bằng cúi mặt ngại ngùng hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Con người luôn phải đến khi mất đi mới biết trân trọng, bọn mình… bọn mình bắt đầu lại được không?”
Quý Hiểu Âu chưa nuốt hết ngụm nước trong miệng, suýt thì chết sặc vì câu nói kia. Nghĩ rồi lại nghĩ, cô bật cười ha hả, cười to đến mức một bà lão ngồi hàng ghế trên còn quay lại, mở to đôi mắt đằng sau cặp kính lão để nhìn cô chằm chằm, vầng trán đầy nếp nhăn vì cau lại mà thêm già nua.
Cô cười lâu đến mức sắp chảy cả nước mắt, không vì nguyên do nào khác, chỉ thấy câu chuyện này quá nực cười mà thôi. Sau khi đã cười chán chê, cô giơ tay gạt đi giọt lệ vương trên mi mắt: “Lâm Hải Bằng, chẳng phải anh đã có gia đình sao? Anh đừng nói với tôi rằng anh và vợ không hề có tình cảm nhé, nghe máu chó quá đấy! Bây giờ phim truyền hình cũng chẳng còn ưa chuộng tình tiết lãng nhách như vậy nữa rồi!”
Lâm Hải Bằng thở dài: “Anh chưa kết hôn, vẫn còn độc thân mà. Chẳng phải vừa nói với em đấy thôi, hai năm trước anh theo nhầm người, ba cô ấy ngã ngựa, cô ấy liền ra nước ngoài, chuyện kia cũng chấm dứt.”
Quý Hiểu Âu quay lại nhìn anh ta đầy nghiêm túc: “Năm nay anh 32 đúng không?”
Anh ta khá ngạc nhiên: “Đúng.”
“Nếu đến 35 không lên được chức trưởng phòng, có phải con đường làm quan của anh cũng chẳng còn nhiều hy vọng đúng không?”
Như bị chọc đúng chỗ đau, Lâm Hải Bằng chau mày nói: “Em nói đến chuyện này làm gì?”
“Vì lẽ đó anh mới thấy tôi xứng với anh chứ gì? Lâm Hải Bằng, chính anh cũng vừa nói đó, anh không có hậu thuẫn gia đình, muốn thăng quan tiến chức xem ra chỉ có thể dựa vào hậu thuẫn của nhà vợ. Vì vậy, tôi khuyên anh cứ tiếp tục giữ thân phận độc thân đi, kiên nhẫn chờ đợi, biết đâu một ngày nào đó có vị phu nhân quan chức nào đó thấy anh vừa mắt, nhất quyết đòi gả con gái cho anh thì sao?”
“Haiz” Lâm Hải Bằng lại thở dài lần nữa, mặt nhăn nhó hơn lúc trước, ôm ngực tỏ ra vô cùng thương tâm, “Sao em có thể hiểu lầm anh như vậy chứ Hiểu Âu…”
“Stop, stop ngay! Tôi nghiêm túc nhắc nhở anh không được phép gọi tôi là Hiểu Âu, anh gọi lần nào tôi nổi da gà lần đó!”
“Hiểu Âu…”
“Im đi!”
Đúng lúc này, loa phát thanh gọi đến số thứ tự của Quý Hiểu Âu, hai người đều im lặng đứng dậy, tuy chẳng nói gì nhưng họ lại phối hợp rất ăn ý, một người đưa thẻ ngân hàng và chứng minh thư, người kia lấy tiền trong túi ra.
Ba mươi ngàn cuối cùng Lâm Hải Bằng không đưa vào quầy mà nhét vào tay Quý Hiểu Âu: “Mấy chục ngàn này em đừng gửi ngân hàng, cứ giữ lấy, còn để làm việc khác.”
Quý Hiểu Âu mở to mắt nhìn anh ta: “Làm việc gì?”
Lâm Hải Bằng lại thở dài: “Đừng nhìn anh như vậy, dù thế nào anh cũng không làm hại em đâu. Nếu không cẩn thận, chưa chắc hôm nay em đã an toàn đi ra được khỏi đồn công an!”
Quý Hiểu Âu lưỡng lự cầm lấy xấp tiền, “Không đến mức ấy chứ?”
Lâm Hải Bằng cười khẩy: “Vậy em cứ chống mắt mà xem, để coi anh có nói đúng sự thật hay không.”
Gửi tiền xong trở về đồn công an, suốt quãng đường cả hai chẳng nói với nhau một lời. Khi về tới đồn công an, như để tránh nghi ngờ, Lâm Hải Bằng thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Quý Hiểu Âu. Hai bên ký biên bản miễn trách xong thì vị công an thụ lý vụ án chỉ vào Quý Hiểu Âu rồi nói với Lâm Hải Bằng: “Hai người về trước đi, tôi còn có việc muốn trao đổi với cô này.”
Lâm Hải Bằng đứng dậy nói tiếng cảm ơn, bắt tay công an rồi đưa cô gái kia ra về. Đi tới cửa, anh phóng ánh mắt đầy hàm ý nhìn Quý Hiểu Âu, hơi cúi người nói khẽ: “Đừng quên những gì anh dặn dò. Bảo trọng, hẹn gặp lại!”
Cuối cùng đã đến lúc mọi chuyện xong xuôi, bước ra khỏi đồn công an, Quý Hiểu Âu đứng ngơ ngác trên vỉa hè hồi lâu. Cô vốn định gọi cho Nghiêm Cẩn thì sực nhớ đến một câu nói của Lâm Hải Bằng lúc ở ngân hàng. Anh ta nói “một vị quan nhị đại, con cháu cán bộ” giúp cô dàn xếp chuyện này. Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, bây giờ nhớ lại mới bắt đầu hoài nghi. Rốt cuộc anh ta nói vậy là ám chỉ anh chàng tên “Hứa mập” hay Nghiêm Cẩn? Nghĩ lại nhiều chuyện xảy ra từ khi quen biết Nghiêm Cẩn đến giờ, Quý Hiểu Âu nhận ra bản thân đã bỏ qua thật nhiều tình tiết đáng nghi. Với tính cách thẳng đuột như ruột ngựa, cô rất muốn gọi thẳng cho Lâm Hải Bằng để hỏi rõ ràng, nhưng tiếc thay bản thân cô không có số điện thoại của anh ta, đành thôi. Song, chút tâm tư không dám tỏ bày với ai mới trỗi dậy đôi chút trong lòng tối qua giờ đây như cục nước đá bị phơi nắng, nhanh chóng tan chảy.
Cũng như nhiều cô gái trẻ, Quý Hiểu Âu đã không ít lần mơ rằng sẽ có ngày mình được như cô bé Lọ Lem đi giày thủy tinh, được gả vào gia đình giàu có rồi ăn sung mặc sướng, như đó chỉ là giấc mơ mà thôi, cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ trở thành sự thực, bởi cô đã 27 tuổi, đã qua tuổi mộng mơ từ lâu… Một cô gái hàng ngày đi xe bus, tàu điện ngầm, ăn hàng quán ven đường, mặc quần áo mua trên taobao như cô, xác suất gặp được một anh chàng giàu có, trẻ tuổi, đẹp trai, vừa có tiền vừa chung tình là âm vô cực. Lùi một vạn bước, nếu Nghiêm Cẩn không bị nghi là kẻ tính hướng không rõ ràng, nếu không suy nghĩ cho kỹ càng có lẽ cô sẽ bất chấp mà thử đến với anh một lần. Nhưng Nghiêm Cẩn vừa có “phốt” đồng tính luyến ái, mặc dù tối qua đã tận mắt trông thấy bạn gái cũ của anh, nhưng bản thân Nghiêm Cẩn vẫn khó thoát được cái mác yêu cả nam lẫn nữ. Quý Hiểu Âu không dũng cảm đến mức “biết trên núi có hổ vẫn phăm phăm đi lên”, không đủ can đảm dùng hạnh phúc nửa đời còn lại của mình đánh cược với vận may một phen.
Song dù nói thế nào đi nữa, cô vẫn nên gọi cho Nghiêm Cẩn, anh là người giúp đỡ nên cô vẫn phải cảm ơn tử tế.
Sau khi Quý Hiểu Âu trình bày sự việc xong xuôi, Nghiêm Cẩn chỉ chép miệng nói: “Em thật thà quá, chỉ đòi 230.000 là hời cho cô ta rồi!”
“200.000.” Quý Hiểu Âu sửa lại, “Còn 3.000 kia coi như công sức của người khác.”
“Hả? Ai mà tham lam thế? Nói đi, anh đòi lại cho.”
“Thôi khỏi.” Quý Hiểu Âu ủ rũ nói: “Coi như tôi xui xẻo vậy. Cửa hàng cũ phải mở rộng thêm, tiết kiệm một chút chắc 200.000 cũng đủ tân trang lại. Còn những sản phẩm và tủ trưng bày thì coi như tôi phí mất một chiếc Toyota, tiếp tục đi xe bus, tàu điện ngầm thêm một năm nữa cũng được.”
“Em gái, hay tranh thủ lần này em làm tới bến đi, chúng ta cùng tiến thêm một bước. Thiếu tiền anh sẽ bù cho.”
“Thôi đi, anh nhúng tay vào còn phiền phức hơn.” Quý Hiểu Âu nói đùa: “Khu này không có biệt thự sang trọng, cũng không có khách sạn hào nhoáng, xa hoa quá lại mất khách. Spa Tuyết Phù thất bại cũng vì thế đấy, nhưng cô ta cứ một mực cho rằng do tôi cản trở việc kinh doanh của bên đó. Thôi đừng nói nữa, cứ nhắc tới chuyện này tôi lại bực.”
Quý Hiểu Âu gác máy, cất điện thoại vào túi xách. Trong túi cô còn một chai nước ô mai chưa uống hết, cô mở nắp uống một ngụm, nước ô mai không còn lạnh như biến thành một loại trái cây đông lạnh nào đó, nghẹn ở cổ họng không sao trôi xuống được, cứ như có thứ gì đó đang bế tắc trong lòng cô.
Vừa rồi khi cầm điện thoại lên, cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhiều quá lại không biết bắt đầu từ đâu. Nói gì bây giờ? Hỏi anh: cô gái tối qua rốt cuộc là ai ư? Nhưng cô ta là ai có liên quan gì đến cô? Hỏi anh có phải con cháu cán bộ không ư? Anh có phải con cháu cán bộ hay không cũng đâu liên quan tới cô?
Quý Hiểu Âu xách túi đồ có ký hiệu của nhãn hàng YSL, cho đến lúc chen chúc trong dòng người bước lên xe bus, cô vẫn chưa làm rõ được hai câu hỏi trên đây. Song đám đông xung quanh và thứ mùi hỗn tạp lại hoàn toàn đối lập với ba chữ cái đại diện cho sự xa hoa in trên túi giấy cô xách trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.