Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 9: Sinh nhật khó quên nhất




Vì phải đợi đến khi cửa hàng kim khí bên cạnh hết hạn thuê mặt bằng mới có thể ký hợp đồng thuê tiếp với chủ nhà nên công cuộc tân trang lớn của Tự thủy lưu niên chỉ có thể bắt đầu vào trung tuần tháng 9. Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến Quý Hiểu Âu đành phải gọi điện giải thích cho tất cả khách hàng đã làm thẻ năm ở spa của mình và không quên hứa hẹn sẽ có ưu đãi cho họ sau khi khai trương trở lại. May mà đa số khách hàng của cô đều là người thấu tình đạt lý, sau khi biết Quý Hiểu Âu gặp chuyện đều tỏ ra thông cảm, bằng lòng đợi ngày khai trương trở lại của Tự thủy lưu niên. Gặp người không dễ thương lượng, Quý Hiểu Âu cũng chẳng bực bội, cô đồng ý trả lại số tiền còn thừa cho họ.
Bận cả một buổi chiều mới gọi được gần hết khách hàng, trên danh sách chỉ còn một cái tên duy nhất: Phương Ny Á. Cô biết phía Phương Ny Á không dễ dàn xếp nên mới để lại đến cuối cùng.
Quả nhiên vừa nghe Quý Hiểu Âu phải đóng cửa hai tháng, Phương Ny Á đã la toáng lên: “Vậy phải làm sao? Không được, không được, vết nám trên mặt chị mới mờ đi một chút, bây giờ mà dừng chẳng phải công cốc sao?”
Quý Hiểu Âu nói: “Cũng phải. Hay là em giới thiệu cho chị một spa uy tín, chị tạm thời qua đó làm nhé?”
“Không đi đâu, chỗ khác không được em đảm bảo, chị không tin được. Hay là thế này đi Quý Hiểu Âu, dù sao đợt này em cũng không bận rộn gì, em đến nhà chị làm được không, chị trả tiền đi lại cho em?”
Mặc dù không muốn có tiền lệ này nhưng Quý Hiểu Âu cũng không chịu được mấy cuộc điện thoại nài nỉ mỗi ngày của Phương Ny Á, thầm nghĩ một tuần chỉ phải đi một lần đành miễn cưỡng nhận lời.
Nhà Phương Ny Á cách Tự thủy lưu niên không xa nhưng đây mới là lần đầu tiên Quý Hiểu Âu bước chân vào khu nhà này. Trong rừng cây xanh bạt ngàn giữa chốn bê tông cốt thép của những tòa cao ốc ở khu vực đường vành đai bốn phía Đông, những cây ngô đồng Pháp được trồng trên vỉa hè mát mẻ xanh ngắt một màu. Nằm sâu trong màu xanh ấy là những tòa biệt thự san sát được sơn toàn bộ bằng màu vàng.
Bắc Kinh đầu tháng chín mặc dù vẫn còn những cơn nắng cuối thu tập kích nhưng đằng sau những cánh cửa sổ rộng mở, gió hiu hiu lùa vào phòng qua rèm cửa khiến người ta đã có thể cảm nhận trọn vẹn sự mát mẻ của mùa thu. Ngồi trong phòng khách thoáng đãng rộng gần 100 m2 của nhà họ Phương, thưởng thức nước ô mai tự pha vừa được bưng ra từ tủ lạnh, Quý Hiểu Âu sâu sắc cảm nhận được giá trị của đồng tiền.
Sau khi nhìn kỹ làn da của Phương Ny Á, cuối cùng Quý Hiểu Âu đã hiểu tại sao Phương Ny Á một mực giục cô mau đến nhà. Tuy các nét trên mặt Phương Ny Á không có gì đặc biệt nhưng làn da chị khá đẹp, sạch bóng căng mịn hồng hào, không hề có vẻ gì của người đã bước sang tuổi 30, vậy mà giờ đây trên trán, trên cằm lại có những nốt mụn đầu trắng lớn nhỏ.
Quý Hiểu Âu nói với Phương Ny Á trong khi tiến hành làm sạch sâu cho da của chị: “Chị Ny Á dạo này ăn nhiều đồ ngọt phải không? Nhìn mụn đầu trắng của chị thế này, chắc phải một tháng mới khỏi được. Bình thường em dặn chị thế nào, em dặn chị phải tuyệt đối kiêng đường, kiêng dầu mỡ. Dù có gặp phải chuyện gì đi nữa cũng không được hành hạ làn da và khuôn mặt mình!”
Khuôn mặt Phương Ny Á bị bao phủ bởi dầu massage, chị im lặng hồi lâu, sau đó cơ thể bắt đầu run lên nhè nhẹ, chẳng bao lâu sau thì run lên mạnh hơn, thoắt cái gương mặt đã nhăn nhúm lại, nước mắt trào ra khỏi khóe mi, ban đầu chỉ là thổn thức rồi cứ thế lớn hơn, cuối cùng trở thành rít gào.
Quý Hiểu Âu chỉ biết sững sờ ở đó, “Chị Ny Á…”
Phương Ny Á khóc rất lâu, khóc đến thỏa thuê rồi ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế bành rộng, giơ tay quẹt nước mắt như trẻ con. Quý Hiểu Âu vội để hộp giấy ăn đến bên chị, nhìn chị rút giấy lau nước mắt, lau dầu massage, lau cả nước mũi, giấy ăn dùng xong được vo viên để một bên, chồng chất thành một ngọn núi nhỏ.
Cuối cùng cũng khóc xong, chị rũ đầu ngồi xếp bằng trên ghế, nói một câu không đầu không cuối: “Lão Trần có tình nhân bên ngoài.”
Quý Hiểu Âu há hốc mồm: “Không thể nào, lão Trần nhà chị trông có vẻ chung thủy thế kia mà!”
“Giả vờ, giả vờ hết! Người xuất thân nghèo khó như anh ta sợ nhất bị người khác coi thường nên mới làm ra vẻ như vậy, cả đời anh ta sống trong vở kịch do bản thân tự biên tự diễn mà thôi!”
“Chị tận mắt nhìn thấy ả tình nhân đó?”
“Còn cần tận mắt hay sao! Chị đã sống với anh ta bảy, tám năm rồi, lẽ nào không biết anh ta có người bên ngoài hay không? Từ đợt đi Hongkong với chị tháng tư về, anh ta bắt đầu lên cơn, thay đổi cách ăn mặc trẻ trung, cứ như gặp được mùa xuân thứ hai vậy!”
Quý Hiểu Âu không dám nói bừa, chỉ biết khuyên chị nghĩ thoáng ra, không cần biết lão Trần có tình nhân thật hay không, bản thân chị không được rối loạn trước mới được. Song chính cô không có kinh nghiệm trong chuyện vợ chồng nên cũng không muốn góp ý bừa bãi. Thế nhưng, nhìn nét mặt rầu rĩ của Phương Ny Á, Quý Hiểu Âu lại không nỡ cứ thế bỏ đi. Nghĩ ngợi một lúc, Quý Hiểu Âu đề nghị: “Chị Ny Á, bình thường em không có thời gian, hôm nay em mời chị đi uống trà chiều.”
Phương Ny Á liền đổi sắc mặt, nhảy xuống ghế rồi vỗ tay reo lên như một đứa trẻ: “Hay đấy, vậy bữa tối mình cũng ăn ở ngoài đi. Em định đi đâu?”
Nơi Quý Hiểu Âu gợi ý chính là nhà hàng mang phong cách Âu có tên là “Một tiệm café” của Nghiêm Cẩn - một nơi nghe nói là sang chảnh đến mù mắt. Lâu rồi không gặp Trạm Vũ, cô muốn nhân tiện ghé thăm cậu luôn.
Phương Ny Á lái chiếc Mini Cooper, Quý Hiểu Âu ngồi trên ghế lái phụ, ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu mà chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ bằng lụa trắng của mình. Đang lúc cúi xuống cài chốt dây an toàn, cô bỗng nghe có tiếng xe đi vào gara nhà họ Phương. Vừa ngước lên, Quý Hiểu Âu liền trông thấy chiếc Infinity đen nhà Phương Ny Á. Cô đã nhiều lần bắt gặp chiếc xe này đến đón Phương Ny Á nên rất thân quen với nó.
Tài xế mở cửa xe bước xuống. Phương Ny Á lập tức hừ một tiếng khinh bỉ. Môi Quý Hiểu Âu bất giác uốn cong thành hình chữ O, lưỡi cuộn vào sau hàm răng, tạo thành khẩu hình miệng khi phát âm chữ Woa. Cô không thể không thừa nhận rằng Phương Ny Á nói chẳng sai, dường như có gì đó đang xảy ra với chồng Phương Ny Á, anh ta khác nhiều so với mấy tháng trước.
Quý Hiểu Âu còn nhớ lần gặp nhau trước, anh ta mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc, khoác áo gió xám đậm, là cách ăn mặc cơ bản điển hình của dân trí thức. Mặc dù thái độ hơi khó gần nhưng Quý Hiểu Âu vẫn có ấn tượng khá tốt về người này. Nhưng giờ đây anh ta lại mặc bộ đồ tây mỏng mùa hạ màu tím, khoe ra cổ áo sơ mi hoa hòe hoa sói màu xanh trắng, phong cách phối đồ kiểu này chỉ có thể dùng hai chữ “đỏm dáng” để hình dung. Đáng tiếc từ này khi dùng cho một người đàn ông đứng tuổi với ngoại hình tầm thường lại khiến người ta thấy sượng sùng đến lạ.
Anh ta đứng ngoài cửa xe khẽ cúi xuống như muốn chào hỏi nhưng Phương Ny Á lại cứ xị mặt, dường như chẳng hề trông thấy con người kia, Quý Hiểu Âu chưa kịp nói năng gì, chiếc Mini Cooper đã lướt qua anh ta, phóng nhanh ra khỏi gara.
Trên đường, Phương Ny Á nghiến răng la rầy: “Trông bộ dạng đĩ ngựa của anh ta mà xem, chẳng biết ăn mặc vậy cho con hồ ly tinh nào xem. Phượng hoàng sinh ra đã là phượng hoàng, đừng mong đợi anh ta có thể thay da đổi thịt. Chị mất bảy năm bồi dưỡng phẩm vị cho anh ta, mới một đêm đã quay về thời ngày xưa rồi!”
Quý Hiểu Âu phì cười: “Chỉ là trông trẻ hơn chút thôi, với cả hoa lá cành hơn một tí. Cũng không đến mức tệ như chị nói.”
“Thôi đi!” Phương Ny Á cáu kỉnh xoay vô lăng, “Cái kiểu quần áo đó chỉ có bọn gay mới mặc, em có biết tụi đồng tính không? Ui dào, nói chuyện với đám nhà quê các em làm chị tức chết mất!”
Quý Hiểu Âu chẳng để bụng, nịn cười nói tiếp: “Rẽ trái đi chị, ngay trước mặt kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.