Một tiệm café nằm ở khu vực tập trung dân ngoại giao, không gian xung quanh tương đối yên ả, xe cộ đi lại cũng ít, hai hàng bạch quả bên đường xum xuê cành lá, phân chia ánh nắng thành những đốm tròn vàng ươm nho nhỏ.
Đứng trước cửa quán, Quý Hiểu Âu nghe rõ mồn một tiếng hít sâu của mình. Trong ấn tượng của cô, đa số các quán café sẽ có phong cách bài trí như UBC hay Starbuck: nằm bên trong một tòa nhà nào đó, vừa bước vào chính là quầy thu ngân và quầy pha chế, kê bốn chiếc sofa lớn kế bên cửa sổ lớn – nơi có ánh sáng tốt nhất, còn các bàn xa cửa sổ thì sẽ nằm dưới những ánh đèn tối hơn một chút, thích hợp cho những cuộc hẹn cần tránh khỏi tai mắt của người đời. Song, cái xuất hiện trước mắt cô bây giờ lại là một căn nhà có sân vườn biệt lập mà tính tổng diện tích có thể ngang bằng một sân vận động, trước cửa dựng một hàng rào gỗ màu trắng tạo thành khoảng sân vườn, hàng rào được bao kín bởi các loại cây leo xanh mướt rậm rạp, mùa hoa tường vi đã qua, lúc này đang là mùa nở rộ của hoa ông lão. Dưới tán ô che nắng hai màu trắng xanh là những bộ bàn ghế gỗ. Đi vào sâu bên trong là căn phòng đầy nắng rộng chừng 200 m2, điều hòa để nhiệt độ thấp khiến căn phòng tuy giàu ánh nắng nhưng không khí lại vô cùng mát mẻ, những chậu cây xanh biếc tươi tốt. Qua căn phòng đầy nắng mới đến khu vực chính, nơi có kiến trúc Nga làm chủ đạo.
Trong cửa hàng không có quá đông người, ngay gần phòng đầu tiên là một bàn gồm khoảng năm, sáu vị khách quần áo là lượt. Họ không trò chuyện nhiều, nhưng phục vụ vẫn hiểu được mỗi động tác ra hiệu của khách hàng, lặng lẽ mang thêm đá, rót thêm rượu hoặc thay chén đĩa mới. Sự chu đáo thầm lặng thường xuyên xuất hiện trong không gian này, sự tao nhã không một tiếng nói cười khiến Quý Hiểu Âu giật mình, khiến cô hoảng sợ, cứ nấn ná mãi ngoài cửa chứ không dám vào trong.
Phương Ny Á bình tĩnh hơn cô, chị bước tới và đánh giá: “Đây mà là quán café? Rõ ràng là một câu lạc bộ cao cấp! Mình không phải hội viên, người ta có cho vào không nhỉ? Hiểu Âu, em không nhớ nhầm địa chỉ chứ?”
Quý Hiểu Âu thoáng lưỡng lự, đột nhiên cô nhớ đến chiếc danh thiếp mạ vàng 18K của Nghiêm Cẩn trong ví tiền, lòng dũng cảm tăng cao đột biến, cô hãnh diện nói: “Đi theo em, xem ai dám không cho vào?”
Trong lúc hai người còn nói chuyện đã có phục vụ mặc áo sơ mi và gile đen đi từ bên trong ra đón, một cậu bé còn rất trẻ với nụ cười lịch sự trên môi: “Thưa chị, xin lỗi, nhà hàng phục vụ hội viên ạ. Xin hỏi chị đến tìm người hay thưởng thức dịch vụ ạ?”
Quý Hiểu Âu rút danh thiếp ra đưa, cậu bé cầm lên nhìn rồi lập tức trả lại cô bằng hai tay, nụ cười không hề thay đổi nhưng giọng nói đã thân thiện hơn nhiều: “Thì ra hai chị là bạn của ông chủ, xin lỗi ạ, mời đi theo em.”
Quý Hiểu Âu đi theo cậu, hỏi: “Ông chủ các em có ở đây không?”
“Dạ không ạ.” Cậu bé dịu dàng trả lời: “Anh ấy ít khi tới đây lắm ạ.”
“Vậy Trạm Vũ có đây không?”
Nét mặt cậu bé có một sự thay đổi rất nhỏ và kín đáo, dường như thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại với nụ cười chuyên nghiệp, kéo ghế cho cả Quý Hiểu Âu lẫn Phương Ny Á: “Trạm Vũ vừa tới, đang thay đồ ạ. Để em đi gọi cậu ấy.”
Bóng lưng cậu bé biến mất đằng sau tấm bình phong. Quý Hiểu Âu cắm cúi nghiên cứu giá cả của từng món nước trên menu. Phương Ny Á thì ngước lên đánh giá không gian xung quanh, thuận tay cầm chiếc thẻ vàng Quý Hiểu Âu đặt trên bàn, quay ngang quay dọc nhìn hồi lâu, thậm chí còn cho lên miệng khẽ cắn một cái mới khẽ reo lên: “Ôi, cái vị tên Nghiêm Cẩn này rốt cuộc là ai, khoe của đến mức này, chắc có họ với Muammar al-Gaddafi, chỉ là danh thiếp thôi mà cũng làm bằng vàng K?”
Quý Hiểu Âu không hề ngước lên, “Cả thế giới tính đến thời điểm hiện tại vẫn còn khoảng 8 triệu người bị đe dọa bởi đói nghèo, chị không cảm thấy anh ta làm thế là quá vô liêm sỉ sao?”
“Không, chị chỉ thấy anh ta rất giàu có, em xem số điện thoại của anh ta đi. Đây là đầu số 139 – đầu số đầu tiên được bán ra từ trước năm 1995 đó, à, khi đó điện thoại di động toàn là cục gạch thôi.”
Quý Hiểu Âu ngước lên liếc qua tấm danh thiếp: “Thế thì sao?”
“Di động trước năm 1995 là gì? Là hàng xa xỉ đó. Điều này chứng tỏ khi đó anh ta rất giàu, hoặc ba anh ta rất giàu. Dù sao cũng thuộc lớp người giàu từ hồi đó.”
Quý Hiểu Âu đưa menu nước đến trước mặt Phương Ny Á, cười nói: “Chị Ny Á, sao chị hiểu tường tận mấy thứ bàng môn tà đạo này thế?”
Phương Ny Á liếc xéo cô: “Đó là kiến thức cơ bản đấy em!”
Quý Hiểu Âu nói: “Lãng nhách.”
Phương Ny Á toan cự lại nhưng khi trông thấy người đứng ở lối ra vào đằng sau Quý Hiểu Âu thì chị không khỏi lấy làm ngạc nhiên. Quý Hiểu Âu vừa ngoảnh lại đã thấy Trạm Vũ đi tới phía này. Cô cũng ngỡ ngàng không thua gì Phương Ny Á, cặp mắt to mở tròn xoe, miệng há hốc quên cả ngậm lại.
Bình thường cũng có những lúc con người kinh ngạc bởi một thứ gì đó nằm ngoài tưởng tượng lọt vào tầm mắt, nên mới có từ “thảng thốt”. Thực ra Trạm Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen dài tay vừa vặn và quần dài màu kem bình thường nhưng cả Quý Hiểu Âu lẫn Phương Ny Á đều như nín thở bởi sự tấn công trực diện từ hơi thở tươi trẻ và sự điển trai của cậu.
Hồi lâu sau Phương Ny Á mới ái chà một tiếng: “Quý Hiểu Âu, đây chẳng phải cậu bé làm tạp vụ ở spa của em sao? Hóa ra lúc ăn mặc tử tế cũng đẹp trai như vậy. Cậu ấy vốn là sinh viên Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hay Học viện Hý kịch Trung ương, đến tham gia chương trình thực tế ở chỗ em phải không?”
Trạm Vũ cứ như không hề trông thấy Phương Ny Á, chỉ mỉm cười với một mình Quý Hiểu Âu: “Sao chị lại ở đây?”
“Đến thăm em không được hả?” Quý Hiểu Âu chớp mắt: “Sao chứ, không muốn gặp chị? Hay chỗ này đắt đỏ em sợ chị không đủ tiền trả?”
“Không phải như vậy. Em…” Khuôn mặt trắng trẻo của Trạm Vũ thoắt đỏ: “Các chị cứ gọi đồ đi, em mời.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Phương Ny Á chống cằm mỉm cười nhìn Trạm Vũ, nghe đến đây thì bật cười khúc khích: “Đúng là rất đàn ông, nhóc, vậy chị sẽ gọi đồ đấy nhé.” Chị giơ ngón tay chỉ vào menu nước: “Một bình Lam Sơn hảo hạng, ừm, một phần bánh bông lan cuộn kem, bánh sò hương cam và bánh flan mỗi thứ một phần, à, nếm thử bánh xoài phúc bồn tử nữa…”
Thấy Trạm Vũ tái mặt, Quý Hiểu Âu đá mạnh chân Phương Ny Á dưới gầm bàn: “Thôi đi, đừng có thấy Trạm Vũ hiền lành mà bắt nạt người ta như thế!”
Giá cả ở đây không thấp, giá của một tách café dành cho hội viên bình thường đắt hơn các cửa hàng khác cỡ bốn lần, mặc dù trong tay Quý Hiểu Âu có thẻ vàng ưu đãi 5% thì giá sau giảm cũng không kém phần đắt đỏ. Nếu để Phương Ny Á mặc sức làm loạn, chắc cô sẽ cháy ví lúc tính tiền mất!
Phương Ny Á lại nói: “Bắt nạt gì chứ!” Đôi môi ướt át tô son đỏ chót của chị gửi tới Trạm Vũ một nụ hôn gió: “Em xem cậu bé đẹp trai này có nhíu mày chút nào đâu, em đã xót của thay người ta trước rồi.”
Quý Hiểu Âu mặc kệ chị, khẽ đẩy vai Trạm Vũ một cái: “Chị ấy chỉ nói đùa với em vậy thôi, em đi làm việc của mình đi, chưa thay quần áo hả? Làm việc đi, cứ coi bọn chị là khách hàng bình thường thôi.”
Trạm Vũ lặng lẽ liếc nhìn Phương Ny Á, cậu nhếch một bên mép tạo thành nụ cười khó hiểu rồi cúi đầu rời khỏi đó.
Nhìn theo bóng cậu, Phương Ny Á ôm ngực tiếc nuối thở dài một tiếng: “Đúng là hào hoa phong nhã, báu vật!”
Quý Hiểu Âu cố kiềm chế không đứng dậy bịt miệng chị lại: “Đừng nói bậy, cái từ hào hoa phong nhã không xuôi tai chút nào!”
Phương Ny Á vừa cười vừa trốn khỏi sự tấn công của Quý Hiểu Âu, mãi đến lúc nam phục vụ đón tiếp hai người từ đầu đến nhận menu chị mới ngừng cười, cố tỏ vẻ đoan trang thục nữ, gọi cho Quý Hiểu Âu và bản thân mỗi người một tách latte lạnh và hai phần điểm tâm. Phục vụ vừa đi, chị đã bám rịt Quý Hiểu Âu hỏi về thân phận và hoàn cảnh gia đình của Trạm Vũ. Quý Hiểu Âu chỉ muốn chị không tiếp tục nghi ngờ linh tinh về quan hệ của mình và Trạm Vũ, đành kể lại toàn bộ câu chuyện từ khi hai người quen nhau tới giờ. Tг𝗎𝓎ệ𝗇 chí𝗇h ở [ tг𝗎mtг𝗎 𝓎e𝗇.v𝗇 ]
Nghe đến đoạn vì hoàn cảnh khó khăn Trạm Vũ phải tự đi làm để trả tiền học, Phương Ny Á thoáng sửng sốt rồi mơ hồ hỏi: “Lương ở đây cao lắm à? Mười ngàn hay hai mươi ngàn?”
Quý Hiểu Âu lắc đầu: “Đúng là chị được lão Trần nuông chiều đến không phân biệt được cái gì nữa rồi. Cậu ấy là sinh viên, mỗi tuần đi làm sáu ngày thì lương được bao nhiêu chứ? Mấy cô nhân viên của em mỗi ngày làm đủ 10 tiếng, bao ăn bao ở, lương mỗi tháng cũng chỉ có bốn ngàn thôi, chị nghĩ được bao nhiêu chứ?”
Phương Ny Á nói: “Em mới là đứa ngốc ấy, bị người ta lừa còn vui vẻ đếm tiền hộ. Áo sơ mi đen của nhóc đó là mẫu mới nhất trong bộ sưu tập xuân hạ năm nay của Armani, em có biết bao nhiêu tiền một cái không?”
Đúng lúc này phục vụ bưng café và đồ ngọt lên, Quý Hiểu Âu cầm muỗng khuấy café mà bồn chồn trả lời: “Em có hẳn mấy chiếc áo sơ mi hiệu Burberry cơ, chị thích không? Em bán cho chị 100 đồng ba chiếc!”
Phương Ny Á lẩm bẩm: “Em cố tình sỉ nhục chị phải không? Chẳng lẽ chị không phân biệt được đâu là hàng thật đâu là hàng nhái? Chị nói cho mà biết, nhóc đó có vẻ ngoài quyến rũ như vậy, ở xã hội bây giờ em nghĩ cậu ta sẽ dễ dàng bị vùi dập sao?”
“Chị nói thế là có ý gì?”
“Không có ý gì cả, chỉ muốn nói với em rằng cậu con trai đó không đơn giản như em nghĩ đâu, nhìn mà xem, cậu ấy là người chất chứa nỗi lòng đó!”
Quý Hiểu Âu giận tái mặt: “Chị sao vậy? Sao cứ đơm đặt nói xấu Trạm Vũ mãi thế? Những đứa khác bằng tuổi nó còn ngửa tay xin tiền ba mẹ mỗi ngày. Còn nó, để có tiền đi học đã phải nai lưng đi làm cả ngày, chưa đủ vất vả hay sao? Chị đừng có nghĩ xấu cho người khác được không?”
Phương Ny Á nhún vai, tỏ rõ vẻ bất đắc dĩ: “Thôi được, chị không nói nữa là xong. Nhưng em phải nhớ cho kỹ lời chị nói. Một ngày nào đó em sẽ hiểu thế nào là thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng!”
Quý Hiểu Âu ngậm bánh ngọt, ánh mắt chầm chậm chuyển lên Phương Ny Á, nhìn chị thật kỹ một lát rồi rời mắt về phía Trạm Vũ. Cửa hàng vừa đón tiếp hai người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sành điệu, có vẻ là khách quen ở đây, người phục vụ họ chính là Trạm Vũ. Cậu khom lưng kiên nhẫn lắng nghe lời họ nói, gương mặt trẻ trung mềm mại của tuổi hai mươi cách hai khuôn mặt trang điểm đậm không còn trẻ chỉ khoảng 10cm. Mắt mũi miệng vẫn là của chàng trai Trạm Vũ mà cô quen nhưng nụ cười trên môi cậu hoàn toàn xa lạ, cậu đang nở nụ cười ngọt ngào xu nịnh mà đa số phụ nữ nào cũng thích, chỉ mình Quý Hiểu Âu cảm thấy đáng sợ.
Quý Hiểu Âu bưng tách café đã tan một phần đá lạnh lên nhấp một ngụm. Trạm Vũ đang quay người rời khỏi bàn. Ở bên kia của ly thủy tinh, sắc mặt cậu đã hoàn toàn thay đổi, trên đó thấp thoáng vẻ hằn học không ai ngờ tới. Quý Hiểu Âu xoay ly nước của mình, bên trên chiếc áo sơ mi trắng thắt nơ đen, cặp lông mày rậm, đôi môi hồng hào, hàm răng trắng bóng, nét mặt dửng dưng, vẫn là Trạm Vũ mà cô quen biết nhưng có gì đó đã thay đổi, nhất thời cô không nhận ra.
Chập tối cô và Phương Ny Á mới thanh toán rồi ra về. Hai người, hai tách café, hai đĩa bánh ngọt, giá tiền sau khi được giảm 5% là 319 đồng. Lúc quẹt thẻ trả tiền, Quý Hiểu Âu nhớ lại cảnh tượng đến thăm nhà Trạm Vũ mấy hôm trước, cô mang tới cho bà Lý Mĩ Cầm một bộ váy bằng lụa tuyết sát nách nền đen hoa trắng, trông khá giống chiếc váy bà mặc trong tấm ảnh lan truyền trên mạng hồi chưa mắc bệnh, chiếc váy đó cũng có giá 319 đồng. Bà Lý Mĩ Cầm mừng lắm, ướm váy vào người rồi ngắm mình trong chiếc gương mẻ trên tường hồi lâu, cặp má vàng như nghệ lại có màu hây hây đỏ như gái mới lớn. Bà bảo chưa bao giờ được mặc bộ đồ nào đắt tiền như vậy, khi nào phẫu thuật xong, nhất định phải mặc váy này đi chụp một bức ảnh. Dường như hy vọng được sống của bà lại một lần nữa được thắp lên, khiến Quý Hiểu Âu không kiềm được nói ra một câu nói dối thiện ý. Quý Hiểu Âu nói hồ sơ của bà đã được đăng ký ở bệnh viện, chẳng bao lâu nữa sẽ được phẫu thuật miễn phí. Vậy đó, chiếc váy mang tới cho bà khát vọng sống đã vụt tắt từ lâu chẳng qua chỉ đáng giá bằng một bữa trà chiều đơn giản. Có lẽ cả đời bà cũng chẳng có cơ hội biết rằng trên đời còn có món ăn ngon như bánh cuộn kem.