Tuy đang trong giờ ăn tối nhưng nhà hàng lại không quá đông khách, tính cả Trạm Vũ và Quý Hiểu Âu cũng chỉ năm, sáu bàn đang có người, đa phần đều là bàn trống.
Quý Hiểu Âu nhìn qua không gian liền biết đây không phải nơi nên tới ăn cơm vì có vẻ giá cả không hề phải chăng chút nào, phán đoán của cô đã được chứng thực khi phục vụ đưa menu tới. Cô cố gắng chọn những món rẻ nhất rồi trách Trạm Vũ: “Sao lại chọn chỗ này? Em chê nhiều tiền trong ví quá à?”
Trạm Vũ nhìn phục vụ mặt mũi vô cảm đứng cạnh, cầm lấy menu gọi thêm hai món đắt tiền và một chai vang đỏ, sau đó mới nói: “Em mời được chị mà.”
Quý Hiểu Âu hít một hơi dài, tuy nhà hàng bật đèn không sáng lắm và cô đang ở ngược sáng nhưng vẫn có thể trông thấy khuôn mặt với đôi mắt đang trợn trừng kia. Hồi lâu sau, Quý Hiểu Âu bĩu môi: “Được, em giàu rồi nên có thể mặc sức tiêu pha hả? Bây giờ một tháng em kiếm được bao nhiêu hả?”
Trạm Vũ không trả lời, cậu nhìn Quý Hiểu Âu với vẻ rất bất ngờ: “Hôm nay chị đẹp thế?”
Đây là lần thứ hai Quý Hiểu Âu nghe được câu này trong hôm nay. Khi Lâm Hải Bằng khen, cô chẳng có cảm giác gì, chỉ thấy mất kiên nhẫn. Vậy mà Trạm Vũ nói vậy lại khiến cô bỗng dưng đỏ mặt. Cúi đầu e thẹn một hồi, cô mỉm cười giải thích: “Bình thường chị không mặc thế này đâu, hôm nay có chút chuyện nên mới mặc, em đừng hiểu lầm đó!”
Trạm Vũ nói: “Vì người đàn ông vừa chở chị tới đây phải không?”
“Dù đúng cũng không phải chuyện em nghĩ đâu. Anh ta là bạn trai cũ của chị, không phải bạn trai hiện tại, hiểu chưa?”
“Không hiểu.”
“Được rồi, chị cũng không mong em hiểu được ngay.” Quý Hiểu Âu xua tay, “Nói thật nhé Tiểu Vũ, hôm nay trông em hào hứng ghê. Đẹp trai thế này chẳng lẽ ở trường không được cô nào theo đuổi? Sao không thấy em kể chuyện bạn gái?”
Trạm Vũ cúi mặt khẽ cười, cậu không vội lên tiếng, lát sau mới nói: “Nhiều, nhiều lắm.”
“Nhiều bạn gái lắm hả?”
“Không.”
“Vậy là nhiều con gái thích em lắm?”
“Chị đừng nói chuyện này nữa được không?” Chẳng hiểu sao Trạm Vũ có vẻ rất không thích nói những chuyện mà đáng ra cậu con trai nào cũng hào hứng. Cậu chuyển đề tài: “Em có quà tặng sinh nhật chị, hy vọng chị thích nó.”
“Hửm?” Quý Hiểu Âu ngồi thẳng dậy, “Mời chị đi ăn là được rồi, còn quà cáp gì nữa? Nhóc con có bị ấm đầu không, ngày mai không định sống nữa hả?”
Trạm Vũ không đáp, chỉ rút từ phía sau ra một cuốn tập dày bằng nửa cuốn tạp chí, bìa nhựa, rộng khoảng 16inch, đưa cô bằng hai tay.
Quý Hiểu Âu mở ra, vừa thấy mặt bên trong trang bìa đã không khỏi giật mình. Trên đó là một đoạn văn:
Tôi vẫn cho rằng Chúa biết tất cả sự thật, nhưng sự thật có lẽ cũng không biết được thực tế trần trụi như thế. Chưa khi nào tôi có cảm xúc như hôm nay, khát khao được sinh sống ở một nơi mà người người được bảo đảm cuộc sống, không cần sợ đói sợ rét, không cảm thấy bất lực vì thiếu tiền chữa bệnh, nơi mà gặp ai trên đường cũng thấy trong lòng thật an toàn, nơi mà con người luôn mỉm cười và có được sự thanh thản trong tâm hồn.
Đây là những gì cô từng viết trên blog của mình. Mở những trang tiếp theo, đều là những con chữ cô tự viết trên mạng: nhật ký, cảm nhận về các cuốn sách, hình vẽ minh họa trong tiểu thuyết… Thứ Trạm Vũ tặng cô không phải một cuốn tạp chí bình thường, mà là cuốn sổ lưu niệm do chính cậu sắp trang và in ra.
Quý Hiểu Âu giật mình, có một giây cô quên cả hít thở, phải một lúc sau mới bình tĩnh trở lại: “Trạm Vũ, đây là…”
Trạm Vũ có vẻ bồn chồn như một đứa trẻ phạm lỗi, cậu nhìn Quý Hiểu Âu với vẻ sợ sệt: “Em xin lỗi, có lần dùng máy tính của chị, thấy số QQ của chị, blog của chị không đặt pass nên em kích vào xem, thấy chị được người ta chia sẻ bài viết liền nghĩ chắc chị viết văn hay lắm nên đã lưu lại, nhờ người ta in thành sách. Em thích tên blog của chị, em thích nhất câu Tôi không tin có thiên đường vì bản thân tôi đã bị nhốt quá lâu trong địa ngục.”
Quý Hiểu Âu quá ngạc nhiên, nhất thời không biết nên đáp lời cậu thế nào, lẩm bẩm nói: “Câu đó không phải của chị, là của vua Arthur.”
“Không phải câu của chị cũng chẳng sao, câu của ai em cũng thích.”
Quý Hiểu Âu im lặng không đáp chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách màu xám nhạt. Trên đó in hình một bông hoa sơn chi đang nở, cánh hoa mềm mại, thấy rõ từng sợi màu đỏ trên đài hoa, có thể thấy chất lượng in ấn không tệ chút nào. Bên cạnh in bốn chữ “Không chốn biệt ly” theo kiểu chữ Thảo cùng hàng chữ “Quý Tiểu Hồ” kích cỡ nhỏ hơn. Đúng là tên blog và nickname Quý Hiểu Âu thường dùng.
“Chị thích món quà này không?”
Thật lòng, đây là món quà sinh nhật đặc biệt nhất cô nhận được trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, cũng có chút cảm động nhưng nỗi hoảng hốt khi biết bản thân bị người khác nhìn trộm chiếm phần nhiều hơn. Xưa nay Quý Hiểu Âu phân biệt rất rõ đời thật và mạng internet hư ảo, cũng không bao giờ nhận lời gặp mặt bạn quen trên mạng. Đây là lần đầu tiên những câu chữ cô tùy ý viết trên mạng xuất hiện trần trụi trong đời thật, lại còn đến từ người khá thân thiết với mình. Trong giây phút này, Quý Hiểu Âu có cảm giác như đang rơi vào cơn ác mộng thường thấy… bản thân quên mặc quần áo, trần truồng xuất hiện trên phố xá đông đúc. Mặc dù trên mạng nói mơ như vậy là điềm báo sắp phát tài nhưng Quý Hiểu Âu không sao quên được nỗi bất lực và sự xấu hổ, chỉ muốn giấu bản thân đến một nơi chẳng ai nhìn thấy. Đối diện với đôi mắt trong veo của Trạm Vũ, cậu những tưởng bản thân làm thế là đúng, ngửa mặt mong nhận được lời khen, cô không đành lòng nói thật, chỉ biết dối lòng ngập ngừng nói: “Chị… thích lắm, cảm ơn em.” Trong lòng lại tự nhủ về nhà phải đặt pass QQ và blog mới được.
Trạm Vũ không nhận ra sự đấu tranh nội tâm trong cô, cậu nhoẻn miệng cười: “May mà chị thích, em chỉ sợ chị sẽ mắng em.”
Quý Hiểu Âu luôn coi Trạm Vũ là trẻ con mặc dù cậu đã ngoài hai mươi, chỉ nhỏ hơn cô bảy tuổi, dù có không vui đến đâu, cô cũng chẳng nỡ so đo với cậu. Huống hồ không đặt pass cho blog và cứ dùng đi dùng lại một nickname cho đỡ phiền phức vốn dĩ là sơ suất và sai sót của chính cô. Cô cười nhẹ, cố tỏ ra đang vui: “Sao lại mắng em được? Món quà này rất đặc biệt, chị thích thật mà.”
Trạm Vũ nhoẻn miệng cười thật vui, khoe cả hàm răng trắng bóng, hớn hở như đứa trẻ vừa được khen. Cái miệng nhanh nhảu của Quý Hiểu Âu chưa bao giờ có đất dụng võ khi đối diện với Trạm Vũ, ở cậu như có thứ ma lực đặc biệt khống chế tâm trí cô, dĩ nhiên có chết Quý Hiểu Âu cũng không thừa nhận mình gục ngã trước sắc đẹp của cậu. Ngay lúc cô dằn lòng định nói một tiếng cảm ơn thì điện thoại trong túi xách đổ chuông. Quý Hiểu Âu như được giải thoát, vội lấy điện thoại ra, người gọi tới là Nghiêm Cẩn. Cô bắt máy, Nghiêm Cẩn đã vô tình giải vây cho cô, khiến lòng cảm kích dành cho anh trở thành câu chào ân cần đầy khoa trương: “Alo, Nghiêm Cẩn?”
Nụ cười Trạm Vũ vụt tắt trong thời khắc ấy. Cậu cúi xuống múc một thìa canh Tomyum, ăn mà lòng cay đắng vô cùng, uống mãi chẳng hết, cứ như thứ ở trong thìa của cậu bây giờ không phải nấm rơm và tôm tươi chua cay ngon miệng, mà là thuốc nam đắng nghét.
Trong điện thoại Nghiêm Cẩn hỏi Quý Hiểu Âu: “Bây giờ em có đang rảnh không? Gặp nhau đi, anh có việc cần nói với em.”
Quý Hiểu Âu đáp: “Bây giờ thì không được, tôi đang đi ăn với bạn.”
“Thì đừng ăn nữa. Đọc địa chỉ, anh tới đón em.”
Nghiêm Cẩn nói như ra lệnh, không cho cô cơ hội từ chối khiến Quý Hiểu Âu rất không hài lòng: “Anh muốn làm gì, ngang ngược thế! Tôi còn chưa nhận lời đi gặp anh!”
“Em đi ăn với ai? Hủy đi.” Nghiêm Cẩn có vẻ rất hối hả, “Ăn bữa cơm quan trọng đến mức nào chứ? Anh có việc gấp muốn nói với em!”
Quý Hiểu Âu nói: “Một bữa cơm thì chẳng quan trọng, nhưng phải xem hôm nay là ngày gì. Hôm nay là sinh nhật tôi, người ta mời tôi đi ăn, tôi cũng nhận lời đi ăn với người ta rồi, liên quan quái gì đến anh?”
Dường như Nghiêm Cẩn á khẩu một lúc, đổi sang chất giọng dịu dàng hơn không ít: “Anh không biết hôm nay là sinh nhật em, khi nào anh bù lại cho nhé. Nhưng anh thật sự có việc phải nói với em, em cho anh biết địa chỉ đi.”
“Có việc gì không thể nói qua điện thoại hay sao?”
“Việc này nói qua điện thoại không rõ ràng được.”
Quý Hiểu Âu thở dài, định tha thứ cho sự ngang ngược của Nghiêm Cẩn, “Tôi đang đi ăn với Trạm Vũ, hiếm khi thằng bé mời, khi nào ăn xong tôi sẽ gọi cho anh.”
Nào ngờ vừa nghe thấy tên Trạm Vũ, Nghiêm Cẩn lập tức đổi giọng, anh nói với Quý Hiểu Âu bằng giọng chói tai vô cùng: “Cái gì? Anh tìm nó khắp nơi, hóa ra đi với em à? Hai người đang ở đâu? Anh qua ngay bây giờ!”
Quý Hiểu Âu nổi cáu: “Anh lại lên cơn gì nữa? Đã bảo ăn xong sẽ gọi cho anh mà. Bảo anh đợi một chút không được hay sao!?”
Cô tức tối ngấu nghiến nhấn nút kết thúc cuộc gọi, ngẫm nghĩ rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, bỏ vào túi xách rồi kéo khóa lại, xong xuôi mới ngẩng lên mỉm cười với Trạm Vũ. Trạm Vũ nhếch môi như lời hồi đáp cho cô, muốn nở nụ cười ngọt ngào như thói quen ở quán café khi trước nhưng dường như cậu đang ăn mặc quá phong phanh khiến cơ thể đông cứng, khóe môi cũng đông cứng làm nụ cười không khác gì một cái nhếch mép khó coi.
Quý Hiểu Âu không hề biết rằng, ngày 26/9 năm nay chính là sinh nhật khó quên nhất trong đời cô, điều này đã được số phận định đoạt kể từ giây phút gặp Trạm Vũ lần đầu trên xe bus.