Gặp Nhau Phút Đầu, Cuối Cùng Lìa Xa

Chương 9.5:




Sau mấy lần gọi cho Quý Hiểu Âu đều bị chuyển vào hộp thư thoại, Nghiêm Cẩn buông bỏ ý định lấy được địa chỉ từ cô. Dù tức lắm nhưng chút việc cỏn con này không làm khó được anh, anh bèn gọi điện cho Hứa Chí Quần.
Biết được yêu cầu của anh, Hứa Chí Quần cũng phát bực: “Cậu tưởng tôi sở hữu khả năng đặc biệt có thể trực tiếp xâm nhập vào mạng lưới của mạng viễn thông, lấy được vị trí của đối tượng sao? Phải là ai mới có quyền định vị vị trí qua điện thoại di động, mỗi khi làm nhiệm vụ chúng tôi đều phải tuân theo đúng trình tự mới có thể lấy được thông tin từ các công ty viễn thông đó.”
Nghiêm Cẩn chẳng thèm quan tâm: “Tôi biết cậu chắc chắn có cách!”
Hứa Chí Quần nói: “Nghiêm tử, chúng ta có phải anh em không vậy? Cậu làm thế này là ép tôi vi phạm kỷ luật đó. Chi bằng cậu gọi cho Trình Duệ Mẫn, kêu cậu ấy tìm một hacker xâm nhập trực tiếp vào kho dữ liệu của mạng viễn thông, nhanh hơn đó.”
Nghiêm Cẩn đáp: “Bớt nói nhảm đi. Cho cậu 15 phút, tôi muốn có kết quả.”
Giận đến đâu thì giận, 20 phút sau Hứa Chí Quần vẫn gửi một tin nhắn cho Nghiêm Cẩn, đáp án là khu vực nằm trong bán kính 200m tính từ một tòa nhà nổi tiếng. Hứa Chí Quần cố ý chơi khăm Nghiêm Cẩn, bởi tòa nhà đó nằm trong khu vực CBD là nơi tập trung nhiều công ty, doanh nghiệp nhất, quanh đó tính ra không dưới 20 nhà hàng, nếu muốn lùng sục lần lượt từng nơi thì nhanh nhất cũng phải nửa đêm mới xong. Song Nghiêm Cẩn lại là người rất quen thuộc với các nhà hàng trong thành phố, nhất là những nhà hàng có chút danh tiếng ở khu vực sầm uất. Suy nghĩ theo hướng bình thường, cậu ta không thể mời Quý Hiểu Âu đi ăn sinh nhật ở những hàng quán quá tầm thường được, vì vậy có thể bỏ qua hơn mười cửa hàng bán đồ ăn nhanh, còn lại chỉ khoảng năm, sáu nhà hàng tương đối đẳng cấp, mọi việc dễ dàng hơn nhiều.
Khi Nghiêm Cẩn dừng xe trước cửa nhà hàng Thái, chai vang đỏ trước mặt Quý Hiểu Âu và Trạm Vũ vẫn còn một chút ở đáy chai, rượu uống lưng chừng là lúc cảm giác thăng hoa nhất. Hai người đang tranh luận liệu Thượng đế có thực sự tồn tại hay không. Trạm Vũ nói: “Ít nhất tới giờ chưa ai dám khẳng định mình tận mắt trông thấy Thượng đế. Những người tin Thượng đế có tồn tại như chị đều tin rằng khi một con người qua đời linh hồn của họ sẽ bay lên thiên đường, nhưng chuyện con người có linh hồn hay không, thiên đường và địa ngục có tồn tại hay không, người sống chẳng ai chứng minh được. Chị thuyết phục em tin rằng thượng đế có tồn tại, nhưng bản thân sự tồn tại của thượng đế vốn đã là một mệnh đề phủ định.”
Quý Hiểu Âu rất kém trong khoản uống rượu, lúc này hai má cô đã ửng đỏ, đồng tử to hơn người bình thường một chút, cô dùng đôi mắt ngây thơ ướt át này lườm Trạm Vũ một cái: “Chuyện mà em không biết thì đừng vội đưa ra kết luận, Trạm Vũ!”
Trạm Vũ khoa trương gục mặt xuống, có vẻ như đã không còn muốn tiếp tục tranh luận cùng cô nữa, “Thôi, chị nói có thì coi như có vậy. Nhưng nếu Thượng đế thật sự tồn tại, những người như chị chắc hẳn là con cưng của ông ta, còn như em chỉ là con rơi thôi.”
Quý Hiểu Âu tay chống má, say sưa đến mơ màng, nghe cậu nói mình chỉ là “con rơi của Thượng đế”, cô lập tức ngồi thẳng lưng, sức mạnh của chất cồn khiến tốc độ nói của cô bây giờ nhanh hơn bình thường tới 30%: “Em nói vậy là không đúng rồi, Tiểu Vũ. Dù em không tin Thượng đế thì cũng đừng quá tin tưởng số phận. Suy cho cùng ai là con rơi của số phận, ai mới là con cưng của số phận? Không ai quyết định được, ngoại trừ em.”
Câu nói của cô dường như đã kích động Trạm Vũ, cậu muốn cự lại nhưng cuối cùng lại chẳng lên tiếng, chỉ vùi mặt vào lòng bàn tay, mãi chẳng thể ngước lên. Quý Hiểu Âu nghe thấy giọng nói phát ra từ trong lòng bàn tay cậu: “Chị à, sau này nhất định chị phải cưới một người thật tốt. Chị là ánh sáng duy nhất còn lại trên cuộc đời!”
Khi Nghiêm Cẩn đi những bước chân vội vàng vào nhà hàng, anh tận mắt trông thấy Quý Hiểu Âu gỡ những ngón tay Trạm Vũ ra, cô vuốt ve đôi má cậu bằng thái độ rất mực trìu mến.
Cảnh tượng đó khiến Nghiêm Cẩn nóng máu. Anh bước tới, chẳng kịp nói một lời đã túm ngay lấy cổ áo Trạm Vũ, nhấc cậu ra khỏi ghế bằng một tay.
Quý Hiểu Âu chỉ kịp thấy ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng tối sầm lại, Trạm Vũ bỗng dưng rời khỏi tay cô, sau đó là tiếng rít lên vang dội như sấm: “Thằng đĩ đực ranh con, tao nương tay với mày quá phải không? Dám lừa người ta đến tận đây!”
Quý Hiểu Âu ngước lên, Nghiêm Cẩn đang dùng hết sức túm lấy cổ áo Trạm Vũ khiến hai chân cậu gần như rời khỏi mặt đất, nắm tay to bằng cốc uống nước lắc lư ngay bên sống mũi Trạm Vũ. Sau cơn thảng thốt, Quý Hiểu Âu nổi giận, đập bàn đứng dậy, cũng la lên với Nghiêm Cẩn bằng âm lượng to không kém: “Nghiêm Cẩn, bỏ tay ra!”
Trong thời gian hai người trừng mắt nhìn nhau, Trạm Vũ cười khẩy, nói với Nghiêm Cẩn: “Thấy chị ấy tốt với tôi, anh không chịu nổi chứ gì? Có giỏi thì giết tôi ngay đi, rồi tôi gọi anh là ông nội.”
Chưa dứt lời, Nghiêm Cẩn đã tung một cú đấm vào mặt cậu, Trạm Vũ ngã nhào về phía sau, đụng phải bàn ăn loảng xoảng. Xung quanh có người la lối, có người xông tới hóng chuyện. Câu chuyện thật hấp dẫn, hai nam một nữ đánh ghen, cả ba lại có vẻ ngoài và khí chất không phải dạng vừa, bình thường khó có cơ hội tận mắt chứng kiến, ai nấy đều hào hứng theo dõi.
Quý Hiểu Âu nhào tới muốn đỡ lấy Trạm Vũ, không ngờ Trạm Vũ vung tay rất mạnh, đẩy cô đến loạng choạng, ngã nhoài xuống đất, cơn đau như vụn vỡ từ mông lan ra khắp cơ thể. Cô chẳng màng tới cơn đau, nửa quỳ níu lấy gấu áo Trạm Vũ: “Trạm Vũ, anh ta là kẻ điên đang lên cơn! Em đừng kích động anh ta nữa!”
Trạm Vũ mặc cô, cởi cúc áo nhằm thoát khỏi sự níu giữ của Quý Hiểu Âu, rồi cậu lao về phía Nghiêm Cẩn, nhổ nước bọt ngay trước mặt anh. Cú đấm vừa rồi của Nghiêm Cẩn làm rách khóe môi cậu nên bãi nước bọt cậu vừa nhổ ra có lẫn cả vết máu đo đỏ, rơi xuống ngay trước mũi giày anh.
Thấy Trạm Vũ chảy máu ở miệng, cơn giận vốn đã nguôi của Nghiêm Cẩn lại bị hành động đó của Trạm Vũ khơi lên. Nhất là hình ảnh Quý Hiểu Âu ngồi phệt dưới đất bẩn, trên người dính đầy nước canh và đồ ăn khiến anh không sao nguôi giận được, liền dùng chân đạp vào người cậu.
Lần này Trạm Vũ không va vào bàn mà ngã nhào xuống đất, ôm bụng lăn lộn.
Quý Hiểu Âu vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ, tiếng kêu la sợ hãi cứ nghẹn trong cổ họng, sự bạo lực của Nghiêm Cẩn khiến cô choáng váng. Mãi đến khi có ai đó bước tới xốc nách, nhấc cô ra khỏi mặt đất dơ bẩn, đỡ cô ngồi lên ghế, trái tim đập vội vã mới bình thường trở lại. Cô ngoảnh lại, đập vào mắt là khuôn mặt bình thản của Lâm Hải Bằng.
Nghiêm Cẩn còn muốn xông lên đánh Trạm Vũ, không ngờ lại bị mấy cậu phục vụ hợp sức giữ lại. Anh không muốn ảnh hưởng đến người khác, không hất được họ ra liền tức tối nói: “Ranh con, cú đạp vừa rồi tao thay ba mẹ mày đánh mày! Nếu là ba mày, tao đã bóp chết mày từ lúc vừa đẻ ra rồi, bây giờ khỏi mất mặt.”
Trạm Vũ đứng dậy khỏi mặt đất, quệt vết máu chảy bên khóe miệng rồi bật cười. Giọng cậu không lớn nhưng câu nào câu nấy đều rõ ràng: “Ba tôi khỏe lắm, không khiến anh phải nghĩ thay, về nhà mà nghĩ cho ba anh ấy! Anh tưởng người ta nể mặt anh vì anh giỏi giang hả? Tỉnh mộng đi, tất cả chỉ vì anh tốt số mà thôi. Nếu không phải ba anh chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, một thằng con quan như anh lấy gì ra mà hô mưa gọi gió? Xe hơi, cửa hàng, nhà của anh đều là tiền của chúng tôi, tán gái anh cũng chỉ biết dùng tiền, làm bộ làm tịch gì trước mặt tôi chứ?”
Nhà hàng rộng thênh thang bỗng chốc lặng phắc như tờ. Những gì Trạm Vũ vừa nói, nhất là hai chữ “con quan” không khác nào mũi dao đâm vào trái tim mỗi người. Ngay tức khắc, Nghiêm Cẩn biến thành tên thổ phỉ con nhà quan công khai giành giật người yêu của người khác. Đủ các loại ánh mắt, bao hàm đủ thứ ẩn ý lập tức đổ dồn về phía Nghiêm Cẩn.
Bình thường Nghiêm Cẩn cũng là người nhanh mồm nhanh miệng, giờ đây lại không biết nói gì trước Trạm Vũ. Chỉ có ngôn ngữ cơ thể mới bộc lộ được cơn giận lúc này trong lòng anh, đôi tay run lên, anh hất tung mấy cậu phục vụ, bước tới đẩy nhẹ một cái đã khiến Trạm Vũ té nhào xuống đất. Chẳng đợi anh vung tay, một người xông tới húc mạnh lồng ngực anh, tiếp theo, một cái tát đau điếng giáng xuống mặt anh.
Nghiêm Cẩn cúi xuống chỉ thấy đôi má đỏ bừng vì giận giữ. Vận động mạnh quá mức khiến búi tóc tung ra, Quý Hiểu Âu tóc tai bù xù đứng trước mặt anh, chống eo mắng mỏ: “Mẹ kiếp đồ khốn nhà anh! Bao nhiêu tuổi mà lại ra tay với trẻ con, anh còn biết xấu hổ không hả? Tôi thích cậu ấy thì làm sao? Ít nhất cậu ấy trong sạch hơn anh, đơn thuần hơn anh!”
Câu nói của Quý Hiểu Âu càng khiến mọi người tin rằng đây là mối tình tay ba, nhưng trong lòng những người vây quanh chứng kiến vụ việc lại có một sự thay đổi không nhỏ, không ít người chợt vỡ lẽ, thì ra nguồn cơn câu chuyện là do cô gái xinh đẹp này bắt cá hai tay.
Nghiêm Cẩn sợ làm tổn hại người khác, vừa không thể cãi nhau với Quý Hiểu Âu, cũng chẳng thể ra tay với cô, chỉ biết lắp bắp nói: “Em, em, em… tránh ra, em… em… em… chẳng biết… chẳng biết cái gì, tự nhiên chõ mũi vào. Em thử hỏi nó đi, hỏi nó đi.” Anh giận đến run tay, chỉ vào Trạm Vũ: “Em hỏi nó đi, hỏi xem dạo này nó đang làm gì? Bây giờ nó là thằng MB không hơn không kém, à, em không biết MB là gì, chính là đĩ đực đó, em hiểu chưa? Đĩ đực, hiểu chưa? Còn là loại bán cho đàn ông…”
“Đĩ đực?” Hai chữ lọt vào tai khiến toàn thân Quý Hiểu Âu run lẩy bẩy như bị ai đó đổ một chậu nước đá lên đầu khiến tay chân cô lạnh cóng. Cô có cảm giác như bản thân đang được trải nghiệm thế nào là cú sốc từ não bộ đến tư duy. Cô không biết cơn sốc kéo dài bao lâu, khi tỉnh táo trở lại, cô nghe tiếng Lâm Hải Bằng đang gọi mình, giọng anh ta hoảng hốt như đang thực sự đánh thức một người bị sốc não. Cô hít một hơi thật sâu, bất giác quay sang tìm kiếm Trạm Vũ.
Trạm Vũ nhặt áo khoác rơi trên sàn nhà của mình, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng ra cửa, chẳng buồn nhìn cô một lần.
“Tiểu Vũ…”
Quý Hiểu Âu toan đuổi theo cậu, lại bị phục vụ cản lại: “Xin lỗi, chị chưa thanh toán ạ.”
Quý Hiểu Âu cuống đến mức chỉ muốn đẩy cậu phục vụ ra xa, “Lát nữa tôi quay lại sẽ trả tiền sau.”
“Không được.” Cậu phục vụ hết lòng vì công việc, “Nhà hàng có quy định phải thanh toán ngay.”
Quý Hiểu Âu cau mày, thực sự chỉ muốn chửi nhau. Bỗng dưng có tiếng ai đó xen vào: “Để cô ấy đi, tôi trả tiền.”
Người vừa nói là Lâm Hải Bằng. Cậu nhân viên chỉ cần có người nhận trả tiền là được, không cần biết ai là gì của ai. Cậu chàng lặng lẽ bước đi, nhường đường cho Quý Hiểu Âu chạy ra khỏi nhà hàng.
Quý Hiểu Âu liếc nhìn Lâm Hải Bằng bằng ánh mắt phức tạp, cảm ơn anh ta rồi chạy đi luôn. Nào ngờ Lâm Hải Bằng lại níu tay cô, đưa áo khoác của mình tới: “Em mặc áo vào đã kẻo người ta nghi ngờ, sau váy em có vết máu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.