CHƯƠNG THỨ MƯỜI LĂM
Cậu là vì cái gì mà vẫn lưu lại đây?
La Kỳ thực sự muốn hỏi câu này từ rất lâu rất lâu rồi.
Quỷ sẽ trả lời ra sao, y cũng từng suy nghĩ qua: Oán hận kẻ đã đụng xe vào mình, không thể quên được “thanh thái hương cô”, thậm chí có thể là do mất trí nhớ nên không thể tìm được đường để đầu thai.
Mà câu trả lời cảu quỷ, quả nhiên không vượt qua dự đoán của La Kỳ.
“Tại sao lưu lại a ……” Hắn nghẹo đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc, “Đại khái là không cam lòng đi —— rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa là đã đối mặt rồi, rõ ràng chỉ thiếu một bước nữa là có thể nói cho người kia biết —— cho nên, có lẽ là do không cam lòng đi.”
La Kỳ cười cười, trong miệng phát khổ. Ngón tay vô thức gõ gõ lên ghế dài:“Nếu,… nếu cậu có thể nhìn thấy người kia, mang những điều chưa kịp trao đều nói hết ra…… Cậu có thể hay không chuyển thế đầu thai?”
Quỷ nhún nhún vai:“Không biết. Tôi cũng là lần đầu tiên chết, đương nhiên sẽ không có kinh nghiệm a.”
La Kỳ bật cười:“Dù sao kết quả cũng có lợi cho cậu, vậy nên quan tâm một chút a?”
Quỷ mặt vô tội:“Tôi đã hỏi a di kia rồi a, thế nhưng cô ấy toàn đùa cợt, căn bản chẳng chịu nói cho tôi biết gì hết.”
La Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị:“Vậy lúc nào có cơ hội, chúng ta cùng nhau hỏi cô ấy được không?”
“Anh rất muốn tôi chuyển thế đầu thai?” Quỷ kỳ quái hỏi.
La Kỳ cười không đáp.
“Tôi muốn sao?” Y ở trong lòng tự hỏi.
Đáp án chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Không muốn.
Chuyển thế luân hồi, đó chính là chia ly. La Kỳ không muốn nói “Vĩnh biệt”, y chỉ muốn nói “Tôi thích em” ba chữ, muốn cùng hắn vĩnh viễn ở chung một chỗ, y nào sợ mỗi ngày chỉ có thể ở trạm thai gặp mặt, nào sợ vĩnh viễn không thể chạm vào nhau —— Miễn sao. Hắn mãi ở đây. Là được.
Hắn ở đây,La Kỳ mới có thể tiếp tục được “yêu”.
“Uy, anh đang ngây ngốc gì vậy? Nói gì đi chứ.” Quỷ thúc giục y.
La Kỳ không muốn cười, nhưng khóe miệng lại tự nhiên nâng lên cung độ. Y hỏi :“Luôn đợi ở trạm thai, cậu không cảm thấy nhàm chán hay sao?”
Quỷ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:“Đúng là có điểm nhàm chán. Vậy lần sau cùng nhau hỏi nữa quỷ a di nha.”
“Cứ quyết định thế đi, không còn sớm nữa, tôi phải về thôi. Ngủ ngon.”
“Ân, ngày mai gặp lại.”
La Kỳ rời khỏi trạm thai, y cố tình đi thật chậm, được một đoạn liền không kiềm chế được, xoay người nhìn lại: Quỷ vẫn chưa trở về trạm bài. Hắn vẫn ngồi ở chỗ cũ, không biết đang nghĩ gì. Đèn đường mờ nhạt, thân ảnh quỷ vốn mỏng manh giờ đây lại phủ thêm một tầng đơn bạc.
“Tôi không thể để cho cậu ở trạm thai đau khổ chờ đợi mất hai mươi năm.” La Kỳ từ phía xa lặng nhìn, hắn thế nhưng cái gì cũng không cảm nhận được, cái gì cũng không biết.
La Kỳ len lén thích hắn, hắn không cần biết.
Không có ai hoàn toàn lương thiện. La Kỳ cảm thấy bản thân thật ra cũng rất ích kỷ:Y luôn miệng nói là vì quỷ, lại cái gì cũng không nói cho quỷ biết; Cái gì cũng không nói, thế rồi tự biến bản thân thành thánh đồ, thành chúa cứu thế, đem nỗi đau ra hành hạ chính mình, sau đó cảm thấy nhẹ lòng ít nhiều…
Nhưng cho dù như vậy, La Kỳ vẫn cảm thấy quyết định của mình không sai.
Dù sao, nói cho hắn biết thì có ích lợi gì? Người trong lòng quỷ vốn không phải La Kỳ, thế nên nếu nói cho hắn nghe tình cảm của mình, ngoại trừ phiền toái, còn có thể mang lại cho đối phương cái gì đây?
Tục ngữ có câu “nhân quỷ thù đồ” (ý nói quỷ và người âm dương cách biệt, khó lòng ở chung một chỗ, cho dù có cố gắng đến với nhau, kết cục vẫn vô cùng thảm đạm), lại có “hữu duyên vô phận”.
Cho nên, tốt nhất nên giải phóng cho cả hai, một mình chịu đựng là đủ rồi.
Vì vậy ngày thứ hai, La Kỳ quyết định cùng quỷ đi gặp “nữ quỷ a di”.
Nữ quỷ lần này lại vô cùng nghiêm túc, không hề trêu chọc ai, có hỏi có đáp, trả lời rất dứt khoát.
“Chuyển thế đầu thai a…… Cụ thể thế nào ta cũng không rõ lắm. Bất quá trước kia ở cùng với ta trên phố này có một tiểu quỷ, hắn sau khi hoàn thành xong tâm nguyện liền biến mất, có lẽ là đi đầu thai đi.” Nàng rũ rũ mái tóc, đôi mắt chăm chú nhìn La Kỳ, “Ngươi giúp đỡ tiểu quỷ thật bận rộn a?”
La Kỳ khẽ gật đầu.
Nữ quỷ dừng một chút, cười:“Sẽ không hối hận chứ?”
La Kỳ trầm mặc sau đó lắc đầu.
“A di các ngươi nói cái gì vậy?” Quỷ một đầu mê hoặc chen vào.
“Gọi ta tỷ tỷ.” Nữ quỷ trừng hắn, trừng xong tầm mắt lại quay trở về phái La Kỳ. “Như vậy cũng tốt,” Nàng nói, “Tiểu quỷ này giống hết một con khỉ, tiếp tục một mình buồn bực ở đó kiểu gì cũng phát điên cho xem.”
“A di bảo ai là con khỉ a!”
“Ta còn có thể nói ai, hầu tử!”
“Bà già!”
“Tử tiểu quỷ!”
“……”
“……”
Quỷ hăng tiết tranh cãi, La Kỳ ở bên mỉm cười lắng nghe.
Nữ quỷ ngồi ở phía xa, tay vắt sau lưng, thoạt nhìn thừa lực ứng phó với mấy đòn công kích của quỷ.
La Kỳ đôi lúc bắt gặp ánh mắt của nàng, y cảm thấy, sâu trong cặp mắt xinh đẹp kia ẩn chưa một chút thương hại.
“Nữ quỷ nhìn ra tình cảm của mình?” La Kỳ thoáng nghĩ, “Bất quá, hình như cô ấy cũng không có ý định nói cho tiểu tử kia biết, vậy nên cứ thế đi.”
Nếu đã quyết định, La Kỳ cho rằng mình bây giờ nên tìm cách giúp quỷ, chứ không nên tiếp tục đắm chìm vào vấn đề tình cảm của bản thân nữa.
“Vậy phải làm sao mới có thể tìm được người đó?” Trong tim phiền muộn, La Kỳ thấp giọng thì thầm “Hay là cứ đến cửa hàng bánh bao hỏi một chút.”