Editor: Myky
Beta: Mây
1.
Tôi và tiên sinh quen nhau vào mùa thu năm 2005, khi ấy lá phong đỏ rực, hồ nước xanh biếc, tiên sinh mười chín, tôi mười tám, chúng tôi gặp nhau ở cái độ tuổi đẹp nhất của nhau.
Mùa thu, năm 2005.
Tôi được tuyển vào đại học R, vào cái nắng gắt cuối thu, tôi gặp được tiên sinh ở trường đại học vào cuối thu ấy.
Tên của tiên sinh là Đường Bạc Tiện, khi ở bên tiên sinh, tôi thích gọi anh ấy là Đường tiên sinh.
Tướng mạo Đường tiên sinh nho nhã, đeo một cái kính trên sống mũi, khi nhìn người khác sẽ rất nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào đôi mắt của người kia. Khóe mắt của anh hẹp dài và quyến rũ, cũng chính cái đôi mắt ấy đã đánh cắp trái tim tôi.
Tôi đến từ phương Bắc, trường học thì ở phương Nam, khi đến đây tôi đã chưa thể thích nghi được, đeo balo trên lưng, tôi dựa theo tên trên danh sách, tìm được phòng ký túc xá của mình. Đây là căn phòng bốn người ở, có phụ huynh của vài bạn học cũng đến, quá là đông người, không đủ chỗ để ở nữa nên tôi đứng ở ngoài cửa chờ đợi để vào trong, lúc này, từ trong phòng có một người đi tới.
Cũng chính là cái anh chồng hiện tại của tôi đấy.
Tôi hiếu kỳ nhìn anh một cái, anh ấy quay đầu nhìn vào phòng, hỏi tôi có phải là sinh viên năm nhất không?
Tôi gật gật đầu, nói: “Chào anh, em tên là Nhiễm Thanh.”
Tiên sinh “ừ” một tiếng, nói: “Anh tên Đường Bạc Tiện.”
Đường Bạc Tiện, Đường Bạc Tiện.
Tôi lẩm nhẩm trong lòng, thầm nghĩ cái tên này thật là hay.
Tiên sinh nói người trong phòng có lẽ sẽ rất lâu mới ra, nên anh rủ tôi cùng đi mua một ít đồ dùng hàng ngày.
Tôi theo sau tiên sinh, nói được.
Tiên sinh trông rất đẹp trai, dáng người cao gầy, so với người gầy đét như tôi thì có sự đối lập rõ rệt, tôi giống hệt như một chú chim cút nhỏ theo sau một chú chim công xinh đẹp.
Các cô gái trong siêu thị đều trốn trong một góc mà nhìn trộm tiên sinh, xì xầm không biết đang nói gì đó. Tiên sinh nhìn tôi, hỏi rằng tôi cần gì?
Tôi chọn vài chiếc bánh mì khô, nói là tôi thích ăn cái này.
Cuối cùng, khi thanh toán thì trong túi nhựa có rất nhiều bánh mì khô. Ra khỏi siêu thị, tiên sinh đem toàn bộ chỗ bánh mì khô đó cho tôi, nói: “Anh mua cho em đó, ăn nhiều một chút.”
Tôi trố mắt, kinh ngạc nói: “Vậy thì cũng không cần nhiều như thế chứ?”
Tiên sinh cười cười: “Đồ tốt thì không sợ nhiều.”
Còn nhớ sau đó bởi vì bánh không thể để quá hai tuần nên suốt hai tuần đó ngày nào tôi cũng gặm bánh.
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)
2.
Sau khi về kí túc xá thì trong phòng cũng không còn ai nữa, tôi cùng tiên sinh đến chỗ dì quản lí để lấy chăn nệm, tiên sinh giúp tôi ôm chúng, nhìn thấy khói bụi trần gian, tôi cảm thấy tiên sinh chính là một thiên sứ hạ phàm lịch kiếp[1] đến đây.
[1] Lịch kiếp: Theo đạo Phật, Lịch kiếp hay còn gọi là Kinh kiếp, Cửu kiếp, hiểu theo nghĩa đơn giản chính là thần tiên ở kiếp trước tạm thời xuống đầu thai làm người phàm trần trong kiếp này.
Tiên sinh giúp tôi dọn dẹp giường, tôi nằm sấp như liệt ở trên giường, tiên sinh bóp eo cho tôi, cười tôi là một chú heo ham ăn làm biếng.
Tôi nằm trên cái gối mềm mềm, nhắm mắt nói: “Heo con không đáng yêu à?”
Tiên sinh hình như nói rằng rất đáng yêu, nhưng mà tôi đã ngủ rồi, chỉ còn nhớ là trong mơ có người nói một câu chú heo nhỏ đáng yêu.
Đừng đọc ở mấy trang re-up. Ủng hộ editor tại trang chính chủ wp guinguoimotangmayxanh. Xin cảm ơn!!!
3.
Chương trình học năm nhất khi ấy khá căng, tiên sinh và tôi không học cùng ngành với nhau, thời gian lên lớp, tan học cũng không giống nhau. Khoảng thời gian đó không phải tôi trên lớp, anh ấy ở kí túc xá thì là tôi ở kí túc xá, anh ấy ở trên lớp, cũng chỉ có lúc khai giảng mới gặp nhau một lần, sau đó thì cũng có lúc vội vội vàng vàng ăn cùng nhau một bữa cơm.
Lần kế tiếp tôi nói chuyện với tiên sinh là sau khai giảng một tháng, tôi đã chọn nhầm môn học tự chọn, mà không ngờ tới lúc lên lớp lại gặp được anh.
Lúc tiên sinh thấy tôi thì cũng rất kinh ngạc, tôi đi đến ngồi bên cạnh anh ấy, tiên sinh hỏi tôi sao lại chọn khóa học này?
Tôi lúng túng giải thích là vì tôi chọn nhầm.
Tôi nhìn thấy trong mắt tiên sinh hiện lên một chút thất vọng, như là vốn dĩ đang mong chờ một điều gì đó mà không đạt được, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi, tựa như đó chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.
Môn tự học này khó quá trời, tôi cố hết sức để nghe, vừa hay lại liên quan với chuyên ngành của tiên sinh, anh ấy học một cách ung dung, tôi cố sức muốn nổ đầu vẫn nghe không hiểu môn này, thế mà tiên sinh đã viết xong trên giấy rồi.
Tôi gục đầu xuống, nhỏ giọng than thở một tiếng khó quá.
Tiên sinh cười, xoa xoa đầu tôi, nói: “Bé con, học cho đàng hoàng.”
Tôi cắn đầu bút, liếc nhìn tiên sinh, “Hay là anh dạy em đi?”
Tiên sinh suy nghĩ một hồi, đồng ý dạy tôi.
Tôi vui vẻ bật cười, giống như có được một bảo bối gì vậy.
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)
4.
Tiên sinh giảng rất rõ ràng, lại còn mua cho tôi những tài liệu liên quan, tôi học rất kỹ càng, sau này thì có thể tự mình học rồi.
Một lần nữa tự mình làm xong bài, tôi hướng về phía tiên sinh vênh váo, khoe khoang: “Em thông minh chứ?”
Tiên sinh cười rồi, đôi mắt sáng chói ấy chiếu qua tim tôi, nói: “Bé con thông minh nhất luôn!”
“Thình thịch, thình thịch, thình thịch” tôi nghe thấy tiếng trái tim của mình đập, rõ ràng trước đó anh ấy gọi tôi là bé con thì tôi ghét bỏ anh ấy chê tôi con nít, bây giờ nghe rồi, trái lại tôi lại ngượng đỏ hết cả mặt.
Tôi quay người lại, khóe miệng nhếch lên, tiếp tục làm bài, có điều đêm đó tôi mặt đỏ tim đập nên cũng chẳng làm được bao nhiêu.
5.
Sau khi thân với tiên sinh thì chúng tôi thường cùng nhau đến thư viện đọc sách vào cuối tuần, hai chúng tôi đều là những con mọt sách bự, tôi học chuyên ngành Xã hội, nên sách lại càng không rời tay, có khoảng thời gian tôi đọc một cuốn sách từ sáng đến tối, đọc đến quên cả thời gian nghỉ ngơi.
Tiên sinh thì đỡ hơn một chút, vẫn còn nhớ gọi tôi ăn cơm.
Cũng vì vậy, bệnh dạ dày từ nhỏ của tôi nhờ có tiên sinh nhắc nhở ăn cơm đúng giờ mà đã thuyên giảm không ít.
Học kì sau của năm nhất, trong trường có tin đồn rằng tiên sinh có bạn gái.
Lúc mới đầu thì tôi cũng không có để ý lắm, bởi vì tiên sinh thường ở cùng với tôi, chắc hẳn là không có thời gian đâu. Thế nhưng mấy tuần cuối mùa xuân, tiên sinh luôn từ chối lời mời đi đọc sách của tôi, cũng không nói chuyện với tôi, buổi tối ngủ sớm, sáng thì đi sớm, sau khi tôi ngẫm nghĩ lại thì thấy tiên sinh dường như có gì đó không đúng.
Cho đến một ngày, trên đường đi học thì tôi thấy tiên sinh cùng một nữ sinh cùng nhau đi bộ, anh và cô gái ấy vừa đi vừa cười vừa nói, giống như là một đôi vậy.
Bạn cùng phòng của tôi cũng thấy họ, nói với tôi: “Chẳng trách dạo gần đây Bạc Tiện đi sớm về muộn, hóa ra là cùng với đàn chị Tri Âm ở bên nhau rồi.”
Tôi thắc mắc: “Đàn chị Tri Âm?”
Bạn cùng phòng nói: “Phương Tri Âm là một cô gái khoa Tự nhiên, gia cảnh tốt, mặt mũi thì đẹp, nơi sói nhiều thịt ít như khoa Tự nhiên thì chỉ mong sao theo đuổi được cô ấy, không ngờ tới lại bị Đường Bạc Tiện hớt tay trên rồi?”
Tôi “Ừ” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ đã đi đến hồ Uyên Ương rồi, tôi cắn cắn đầu ngón tay, không kiềm được mà lòng chua xót một hồi.
(Chỉ đăng tại wp guinguoimotangmayxanh. Ai re-up mất ngủ suốt đời hihi)
6.
Lần đầu tôi và tiên sinh cãi nhau cách sau đó không lâu.
Nguyên nhân là do tiên sinh đã đồng ý đi thư viện với tôi, tôi đã ngồi ở thư viện đợi, anh ấy gọi điện đến nói rằng có việc nên không đi được, tôi thất vọng mà nói được rồi. Sau đó tôi đọc sách cả ngày, tối đến nhà ăn đóng cửa, tôi nhờ tiên sinh mang về cho tôi một ít đồ ăn nhẹ, bụng đói nằm trên giường đến muốn ngủ luôn thì tiên sinh mới về. Anh ấy quay về nhìn thấy tôi thì mới đột nhiên nhớ ra là đã đồng ý mua đồ ăn nhẹ cho tôi.
Tôi ngửi thấy trên người anh ấy có hương nước hoa tươi mát của con gái.
Nghĩ rằng hôm nay chắc là ở với đàn chị Tri Âm cả ngày nên mới cho mình leo cây, tôi kìm lòng không đặng cảm thấy tủi thân, tôi hít hít mũi, mắt đo đỏ nhìn anh ấy, nói: “Em đói thật á.”
Tiên sinh lấy trong ngăn tủ ra mấy gói bánh khô đưa tôi, tôi tức giận vứt gói bánh đi, gào lên với anh: “Em nói là em đói rồi, mà anh cho em ăn cái này?”
Tôi tức giận lên giường, trốn trong chăn, tiên sinh không giống như trước đây dỗ bé con là tôi đây rằng, anh dẫn em đi ăn cơm, mà cứ đứng im tại chỗ. Tôi nghe ngóng động tĩnh của anh ấy, nửa buổi sau mới nghe thấy tiếng anh ấy đóng cửa đi ra ngoài.
Buổi tối đó anh ấy không trở lại, tôi trốn ở trong chăn buồn suốt một đêm.
Bởi vì trong tim tôi chứa đựng một người mà không thể nói ra.
Sau đó, tôi bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh