“Đừng nói nữa.” Sở Kim Triêu phất tay, không biết vì sao vừa thấy xung quanh ồn ào nhốn nháo là ông liền đau đầu muốn chết, “Thái y, kiểm tra được kết quả gì không?”
Thái y lắc đầu, “Hoàng Thượng, tượng quan âm này là bạch ngọc thượng đẳng được điêu khắc mà thành, không có gì khác thường.”
Gia Cát Linh Ẩn lấy lại, trình lên trước mặt Hoàng hậu, “Nương nương, mời người xác nhận xem đây có phải là tượng quan âm người ban cho con hay không?”
Hoàng hậu nhìn trái nhìn phải, gật gật đầu: “Đúng, Hoàng thượng, quan âm tống tử này không có vấn đề, chứng tỏ rằng chỗ khác có kỳ lạ. Thất vương phi, ngươi vẫn nên nhận tội đi. Tiếp tục như vậy, Lưu Vân và Cẩm Vân sẽ bị hại chết. Đố kỵ là một trong thất xuất, Hoàng thượng, thần thiếp khẩn cầu người hạ chỉ để Thiên nhi hưu nữ nhân có lòng đố kỵ này, nếu không đến lúc nào người mới có cháu để ẵm bồng đây.”
“Thì ra Hoàng hậu nương nương muốn Thất điện hạ có con nối dõi?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười.
“Tam nha đầu, con còn nói gì đó? Thiên nhi thương yêu con, điều này trẫm cũng không quản. Nhưng có nam tử nào không tam thê tứ thiếp, các con thành thân đã một năm, con còn chưa có tin vui lại vì Hoàng hậu nạp thiếp cho Thiên nhi mà kiếm chuyện, con cố ý để Thiên nhi tuyệt hậu sao?” Sở Kim Triêu nhíu mày lại, càng cảm thấy đau đầu hơn.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn ông, trong lòng cảm thấy nghi hoặc. Vẻ mặt của Hoàng thượng càng ngày càng kém, nếu như là trước kia ông sẽ không nói như vậy với mình. Khiến Thất gia tuyệt hậu, đây là lời nói rất nặng.
“Hoàng thượng, thần nữ quả thật không có gây khó dễ với các nàng, điều này Lưu Vân cùng Cẩm Vân đều có thể làm chứng. Nếu Hoàng thượng cảm thấy thần nữ không xứng làm Vương phi thì có thể hưu thần nữ, nhưng mà thần nữ không cam lòng vô duyên vô cớ bị hưu. Huống hồ, quyết định hưu thần nữ hẳn phải do Thất điện hạ làm mới đúng.”
“Con đang uy hiếp trẫm?”
“Thần nữ không dám.”
“Thất vương phi, ngươi thật sự là vô pháp vô thiên, ngày thường ngươi không để bản cung vào mắt cũng được, nhưng mà ngay cả Hoàng thượng ngươi cũng dám chống đối. Đúng là không có phép tắc!” Thấy Hoàng thượng tức giận, Hoàng hậu nhân cơ hội lửa cháy đổ thêm dầu.
“Thất vương phi, con cho rằng trẫm không dám hạ chỉ để Thiên nhi hưu con sao?”
“Hoàng thượng, chỉ cần có chứng cớ, không cần điện hạ hưu, thần nữ cũng sẽ tự rời khỏi phủ. Nhưng mà thần nữ không muốn nhận lấy sự nhục nhã không rõ ràng này. Xin Hoàng thượng bớt giận, thần nữ nhất định tìm ra thủ phạm hạ thủ với Lưu Vân cùng Cẩm Vân.”
“Thất vương phi, không cần phải ngụy biện nữa, người bản cung giao cho ngươi vốn rất khỏe mạnh, bây giờ lại biến thành như vậy, còn có cái gì để nói nữa?”
“Thần nữ cũng không muốn nhiều lời.”
Gia Cát Linh Ẩn cầm lấy bạch ngọc quan âm, ném mạnh xuống đất, rầm một tiếng, bạch ngọc vỡ thành nhiều mảnh nhỏ trên mặt đất.
“Ngươi!” Thấy hành động này của nàng, Hoàng hậu tức giận chỉ vào nàng, “Lá gan thật lớn! Làm trò nổi giận trước mặt Hoàng thượng cùng bản cung, còn ném đồ vật nữa, quan âm tống tử này là bản cung ban cho ngươi! Hoàng thượng, này… Nha đầu này thật không có phép tắc!”
Sở Kim Triêu sắc mặt âm trầm, “Thất vương phi, con làm càn!”
Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Hoàng thượng bớt giận, thần nữ cũng là bị buộc làm như vậy, bởi vì điều kì lạ nằm trong tượng quan âm này, nếu không đập vỡ nó thì vĩnh viễn cũng sẽ không tìm thấy chân tướng!”
Nàng nhặt một mảnh nhỏ, trình lên Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, người xem. Ở giữa có một lớp màu ngả vàng, căn bản không phải là bạch ngọc, điều kì quái nằm ở chỗ này.”
“Con nói thử xem!”
“Thần nữ không dám xác định, chỉ là phỏng đoán. Lớp vàng này sẽ tỏa ra khí không màu không mùi, nếu như tiếp xúc lâu ngày sẽ phá hỏng sức miễn dịch của con người, thẩm thấu vào da thịt, khiến người ta bị bệnh giống như Lưu Vân cùng Cẩm Vân! Nếu thần nữ đoán không sai, còn có ảnh hưởng mạnh đến việc lưu thông máu nữa.”
Tuy là Gia Cát Linh Ẩn đoán, nhưng đã khiến cho sắc mặt Hoàng hậu biến đổi, bởi vì đó không phải đoán. Không có khả năng, thủ đoạn bí mật như vậy nó làm sao có thể nhìn thấu chứ? Gia Cát Linh Ẩn, ngươi rốt cục là người hay là yêu? Sao thủ đoạn cao minh như vậy, ngươi vẫn có thể biết được? Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn chằm chằm, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, người này, thật là đáng sợ.
Đã bao lâu rồi bà không đụng phải đối thủ như vậy. Chỉ là một nha đầu hơn mười tuổi mà thôi, vì sao mình lại liên tiếp bại trên tay nó!
Nhìn thấy ánh mắt quan sát kĩ lưỡng của Sở Kim Triêu, trong lòng Hoàng hậu sững sốt: “Đây… Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đạo quan đáng chết, vậy mà có thể đưa đồ giả lừa gạt bản cung.”
“Nương nương, bây giờ có thể chứng minh tượng quan âm này có vấn đề rồi chứ?”
“Thất vương phi, bản cung bị lừa gạt là thật, nhưng chỉ có thể chứng minh tượng quan âm này không được điêu khắc từ bạch ngộc thuần khiết, những thứ khác, có độc hay không cũng không thể chứng minh. Thất vương phi muốn đổ oan cho bản cung sao?” Không màu không mùi, căn bản không thể nào chứng minh, cắn chết không buông, ngươi có bản lĩnh so với ta sao?
“Rất đơn giản, chỉ cần tìm một vài con gì đó đặt chung với những mảnh vỡ này, dưới tình huống không có thứ bên ngoài tác động, xem sẽ xảy ra chuyện gì là biết ngay thôi.” Không màu không mùi sẽ không có cách để kiểm chứng sao?
“Hoàng thượng…” Trong lòng Hoàng hậu chùn xuống, vừa rồi quá mức nóng vội, thế nào cũng không ngờ đến cách này, “Chứng minh một chút cũng tốt, nếu thật sự tượng quan âm này có vấn đề, bản cung nhất định hủy đi đạo quán kia, bắt đạo trưởng nghiêm hình tra khảo, làm chủ cho Lưu Vân cùng Cẩm Vân!”
Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày lại, thật đúng là giảo hoạt, đem nước bẩn hắt hết lên người đạo quán kia.
“Thần nữ chỉ muốn chứng minh mình không hạ độc Lưu Vân cùng Cẩm Vân, chuyện còn lại xin nương nương minh xét!”
“Được rồi, chuyện này là bản cung hiểu lầm ngươi!”
“Hoàng hậu, trẫm hy vọng sau này hậu phải làm gương tốt, không được hồ ngôn loạn ngữ, nếu trẫm nhất thời hồ đồ, hạ chỉ để Thiên nhi hưu Tam nha đầu, hậu quả này không phải hậu có thể gánh các được!”
“Vâng, thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp nhất định sẽ điều tra ra chân tướng, cho Thất vương phi một câu trả lời rõ ràng!”
“Các ngươi đều lui ra đi!”
“Vâng, Hoàng thượng.”
Sau khi tất cả mọi người lui ra, trong điện chỉ còn lại Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu.
Thấy vẻ mặt ông mệt mỏi, Hoàng hậu vươn tay ra, lại dừng giữa chừng: “Hoàng thượng mệt sao? Thần thiếp đỡ người đi nghỉ nhé!”
“Không cần!” Sắc mặt Sở Kim Triêu lạnh lùng, “Trẫm sợ Hoàng hậu hạ độc với trẫm! Hoàng hậu, Thiên nhi lớn lên dưới sự chăm sóc của nàng, trẫm nghĩ rằng nàng đối với nó ít nhất cũng có vài phần tình cảm mẫu tử…”
“Hoàng thượng…” Nghe lời nói ấy, Hoàng hậu thất kinh, “Người tin tưởng thần thiếp, thần thiếp luôn xem mấy đứa chúng như con ruột, chuyện này thực sự không liên quan đến thần thiếp! Là do đạo trưởng mà thần thiếp đã nhắc tới!”
“Bốp!” Một tiếng giòn vang.
Hoàng hậu chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, một lúc lâu sau bà mới có phản ứng lại, Hoàng thượng đánh bà. Là vì nha đầu thối kia mà Hoàng thượng cho bà một cái tát!
“Ở trước mặt trẫm còn dám ngụy biện sao! Đây là lần cảnh cáo cuối cùng của trẫm, nếu có lần sau ngươi nên biết là có hậu quả gì!”
“Thần thiếp biết sai rồi! Hoàng thượng, người đừng tức giận mà ảnh hưởng đến long thể, thần thiếp phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn, người ở lại đây dùng bữa rồi hẵng đi!”
“Hừ! Đồ ăn của Hoàng hậu trẫm thật không dám ăn! Gần đây đến Dịch Khôn Cung này của ngươi đều chỉ có cãi vã, vẫn là đến chỗ của Thần phi là thanh tĩnh nhất!”
Sở Kim Triêu không kiên nhẫn vung tay áo bào lên, khởi giá đi về phía tẩm cung của Thần phi.
Trên mặt còn cảm giác nóng rát đau đớn, Hoàng hậu xoa má, “Ninh Hạ, lấy gương đến đây cho bản cung!”
Năm ngón tay thật dài hằn rõ trên mặt, má trái đã sưng lên đỏ ửng. Gia Cát Linh Ẩn, Hoàng thượng chưa bao giờ đối xử với ta như vậy, một cái tát này bản cung sẽ ghi nhớ lên đầu ngươi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày sau ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm gấp ngàn lần!
“Nương nương, Thái tử điện hạ tới.” Tiêu Ôn tiến vào thông báo.
“Truyền!”
Sở Lăng Dực nhìn mặt Hoàng hậu, ngẩn người: “Mẫu hậu, sao lại thế này? Vừa rồi con nhìn thấy phụ hoàng nổi giận đùng đùng rời đi, mẫu hậu khiến người tức giận sao?”
“Còn không phải bởi vì con sao!” Hoàng hậu quát, “Vì củng cố địa vị của con, bản cung đã nghĩ đến hết tất cả các biện pháp, con lại tuyệt không sốt ruột! Sở Lăng Hiên cùng Sở Lăng Thiên cầm trọng binh trong tay, đối với con là uy hiếp rất lớn.”
“Mẫu hậu không biết sao? Quyền thống lĩnh cấm quân rất nhanh thôi sẽ giao cho tướng quân Như Phong!”
“Cái gì? Vậy thế lực của Thất vương phủ chẳng phải sẽ lớn hơn nữa hay sao?”
“Mẫu hậu, con thấy cũng không hẳn thế!” Trong mắt Sở Lăng Dực phát ra ánh sáng, “Người đã quên chuyện của Cẩm Phàm cùng tướng quân Như Phong sao? Cẩm Phàm chính là người của Trần gia, con thấy chúng ta rất có hy vọng kéo Gia Cát Như Phong về phía bên này.”
Hoàng hậu không thể tin được nhìn Sở Lăng Dực, nếu như là trước kia, y nhất định sẽ giảng giải một đống đạo lý với bà, nhưng mà hôm nay, coi như đã thay đổi rất nhiều.
“Con rốt cục cũng thông suốt rồi! Một khi đã như vậy, bản cung sẽ mau chóng tứ hôn cho chúng nó rồi thu xếp để thành hôn! Cho Gia Cát Như Phong lợi ích quan trọng như vậy, thật ra cấm quân lại nằm trong tay của con. Dực nhi, con rốt cục cũng khiến bản cung yên tâm rồi.”
Khóe miệng Sở Lăng Dực nhếch lên, cười lạnh lùng, “Đối với thứ gì thuộc về mình, con là người sợ mất đi hơn bất kỳ ai!”
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt y, Hoàng hậu âm thầm vui vẻ. Đứa con này rốt cục cũng không phụ khổ tâm của bà. Y so với bà càng biết chịu đựng hơn.
“Tiểu thư.” Mộc Tê đuổi kịp Gia Cát Linh Ẩn, “Vừa rồi làm muội sợ muốn chết!”
“Còn gọi ta là tiểu thư?” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười.
“Thất… Thất tẩu, thật đúng là không quen. Không thể tưởng tượng được Hoàng hậu nương nương tàn nhẫn như thế.”
“Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
Mộc Tê le lưỡi, hạ giọng, “Trước kia, muội chỉ cho rằng chỉ cần ở bên Cửu điện hạ là tốt rồi, không nghĩ tới phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy. Tình huống của tẩu so với muội hẳn là căng thẳng hơn nhiều?”
“Sao vậy? Muội cũng gặp chuyện phiền phức?”
“Không sao, muội có thể tự mình xử lý tốt.”
“Linh nhi, đã lâu không gặp!” Hai người đang trò chuyện thấy Trần Cẩm Phàm bước nhanh tới, “Cửu vương phi cũng ở đây.”
“Thỉnh an Quận chúa, tiểu… Thất tẩu, muội đi trước, hai người cứ trò chuyện đi.”
“Cửu vương phi đa lễ, ta không nhận nổi.” Trần Cẩm Phàm cười, “Linh nhi, muội có tin tức của Đại ca không? Ta muốn tìm huynh ấy.”
Gia Cát Linh Ẩn khẽ nhíu mày, nghĩ đến thương thế của Như Phong không đáng ngại, vẫn nên để cho nàng biết mới thỏa đáng: “Cẩm Phàm tỷ tỷ theo muội đến Thất vương phủ đi, muội có kinh hỷ cho tỷ đây!”
“Cái gì vậy?”
“Tỷ đi thì biết.”
Như Phong vừa thay thuốc, trong tay cầm một chiếc khăn, đặt lên mũi tham lam hít vào. Đó là của Trần Cẩm Phàm tặng y, y vẫn mang ở trên người, lúc gặp phải tình cảnh nguy hiểm y cũng che chở nó, bởi vì trên đó có mùi hương của nàng.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, trong lòng y bỗng nhiên trở nên kinh hoảng, có thể là nàng hay không?
“Đại ca, đỡ hơn nhiều không?”
Trong mắt Như Phong hiện lên một tia thất vọng: “Linh nhi sao, ta tốt hơn nhiều rồi.”
“Đại ca tưởng là Cẩm Phàm tỷ tỷ sao?”
“Ta… Nàng sẽ không tới.”
“Như Phong đại ca!” Trần Cẩm Phàm đi ra từ sau lưng Gia Cát Linh Ẩn.
“Phàm nhi!”
Nhìn thấy người trước mắt, Như Phong cố gắng đứng lên, trước ngực lại ứa máu.
Hết chương 247