“Mục đích của hắn là giết đại ca nhưng không thành, thương thế của Chu Quý phi có thể tăng thêm tội của đại ca. Vì đạt được mục đích, Chu Nham đúng là không từ thủ đoạn.”
Bỗng nhiên Gia Cát Linh Ẩn nghĩ đến một vấn đề, sắc mặt của nàng trở nên âm trầm, đứng lên đi qua đi lại một hồi, “Nếu là nhằm vào đại ca vì sao lại bảo ta đi? Mục đích của bọn họ không chỉ dừng ở Đại ca mà là nhằm vào nhà Gia Cát, đuổi tận giết tuyệt!”
“Chu gia này, cũng nên loại bỏ rồi.” Ánh mắt Sở Lăng Thiên lấp lánh, lần này bọn họ chạm tới giới hạn của y.
Trước khi chưa có chứng cớ, Gia Cát Linh Ẩn vẫn không nói với y về chuyện của Tĩnh quý phi. Đấu cùng Chu gia cũng đủ mệt rồi.
Thần cung, Chu quý phi từ trong hôn mê tỉnh lại, ngực kịch liệt đau đớn. Nhớ tới ánh mắt hung ác của hắc y nhân kia liền nhịn không được mà sợ hãi.
“Quý phi, nàng tỉnh rồi?”
“Hoàng thượng… Chu quý phi nhìn người ở bên giường, “Thần thiếp còn sống không?”
“Nói bậy bạ gì đó, đương nhiên còn sống. Nàng tỉnh lại là tốt rồi, thái y đã chẩn đoán cho nàng, không có gì đáng ngại, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt. Trẫm còn có việc phải đi trước.”
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.”
“Không cần ngồi dậy, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Vâng. Nhũ mẫu, ôm hoàng nhi tới đây để bản cung nhìn xem.”
Nhũ mẫu ôm hoàng tử tới, trên mặt Chu quý phi lộ ra nét tươi cười, nghĩ đến mình thiếu chút nữa không còn được gặp lại nó trong lòng vừa sợ vừa hận. Sợ chính là suýt nữa chết, hận chính là sao chổi Gia Cát Linh Ẩn kia, mỗi lần ở cùng nàng ta đều có chuyện không tốt! Nàng không có việc gì nhưng ngược lại chính mình lại trúng một đao.
“Nương nương, Chu tướng quân cầu kiến.”
“Để nó vào đi.” Bà đang muốn hỏi hắn một chút, rốt cuộc sao lại thế này.
“Cô cô, làm sao vậy?” Vẻ mặt Chu Nham kinh ngạc, “Sao người lại bị thương?”
“Con còn hỏi.” Chu quý phi lui trái xoay phải, “Con tìm người nào? Sao lại ăn hại như vậy? Còn làm hại ta bị thương!”
“Không nghĩ đến Gia Cát Như Phong lại xảo quyệt như vậy, lại có thể mang theo độc dược.”
“Những người đó con xử lý tốt chưa?”
“Yên tâm đi, cô cô. Đến hài cốt cũng không tồn tại nữa rồi. Người thực sự không thấy rõ là ai đả thương sao? Dám đả thương cô cô, con nhất định thay cô cô báo thủ rửa hận!”
Sắc mặt Chu quý phi trầm xuống, “Con có lòng như vậy là được. Người kia che mặt, ta không thể thấy rõ là ai.”
“Cô cô, không bằng như thế này.” Chu Nham cười lạnh, “Người đã bị thương, thôi thì nói luôn là Gia Cát Như Phong muốn giết người, vậy thì thêm cho hắn một tội danh, con không tin không thể xử chết hắn!”
Chu quý phi trầm tư, gật gật đầu, “Vậy làm theo ý con.”
Trong mắt Chu Nham hiện lên vẻ độc ác, đối phó với Gia Cát Như Phong trước, rồi lại chỉnh Gia Cát Linh Ẩn sau, còn có Đại tiểu thư Linh Thiên.
Gần như một đêm không ngủ, Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn mới rời giường. A Cần chờ ở ngoài phòng ngủ, thấy bọn họ đi ra lập tức hành lễ: “Điện hạ, Vương phi, lão Liên gửi thư nói Quý phi nương nương đã tỉnh lại, sau đó nói Gia Cát tướng quân có ý đồ sát hại người mới khiến cho người bị thương.”
“Cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn biến sắc, “Bà ta thực sự nói như vậy?”
“Đúng vậy.”
“Tiến cung.” Sở Lăng Thiên lôi kéo Gia Cát Linh Ẩn, không kịp dùng bữa sáng, vội vội vàng vàng tiến cung.
Gia Cát Linh Ẩn chờ ở bên ngoài, y tới gặp Sở Kim Triêu trước. Sau nửa canh giờ, y ra khỏi ngự thư phòng, trên mặt không có một chút vui mừng.
“Thất gia, Hoàng Thượng nói thế nào?”
“Phụ hoàng cho thời gian hai ngày, nếu không tìm ra hung thủ Đại ca sẽ bị đày đi biên cương.”
“Còn có thời gian hai ngày.”
“A, đây không phải là Thất điện hạ cùng Thất vương phi sao?” Chu Nham híp mắt, mang theo ý cười đi tới, “Thất vương phi, hình như tình hình của Gia Cát tướng quân không ổn.”
“Chu Nham, ta sẽ bắt được ngươi.”
“Ta sẽ ở đây chờ Thất vương phi.” Chu Nham cười cười, vẻ mặt khiêu khích. Nha đầu thối, hại ta mang tiếng xấu như vậy, đây chỉ là giáo huấn nho nhỏ giành cho ngươi mà thôi, “Nghe Thần phi nương nương cùng Quý phi nương nương nói Thất vương phi vô cùng trí tuệ, lần này nhìn xem ngươi có thể khiến cho Gia Cát Như Phong biến nguy thành an hay không.”
Gia Cát Linh Ẩn xoay người, không nói gì. Như Phong luôn chống chọi với bọn cường bạo, làm sao có thể gây thương tổn cho Chu quý phi? Nhưng mà Chu quý phi một mực khẳng định là huynh ấy hạ thủ, đúng là có chút khó giải quyết.
“Ta đi vấn an Quý phi nương nương.”
“Ai da, từ từ.” Chu Nham chặn ngay trước mặt nàng, “Nương nương quá mức sợ hãi, bất kể ai cũng không gặp. Hoàng thượng hạ chỉ những người có quan hệ với Gia Cát tướng quân cũng không thể tới Thần cung, tránh cho nương nương không thể khống chế được cảm xúc.” Cô cô này của hắn có khi lại hồ đồ, vẫn là không nên để cho Gia Cát Linh Ẩn tiếp xúc mới tốt.
“Được, Chu Nham! Ngươi cho ràng không tiếp xúc với Quý phi nương nương thì ta sẽ không tìm ra được những thứ khác hay sao?”
“Xin đợi Thất vương phi.”
Trở về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên triệu Kinh Phong cùng Phá Trận, hỏi bọn hắn trên người những người kia có phát hiện gì không. Kinh Phong cùng Phá Trận im lặng lắc đầu.
“Gia, trước khi bị tướng quân hạ độc, mấy hắc y nhân đã trúng một loại độc thông thường rồi. Người hạ độc rất giảo hoạt, nếu như dùng kì độc thì rất dễ dàng bại lộ thân phận, độc thông thường thì thật không thể nào tra ra được.”
“Trên thi thể không có gì sao?’
“Không có, ngay cả thân phận bọn họ cũng đều không thể tra được. Hôm nay thuộc hạ lại tới, nơi đó đã không còn dấu vết gì nữa, thi thể đã bị xử lý sạch sẽ.”
“Có thể tìm ra hiệu thuốc không? Mấy ngày gần đây có người nào đi mua độc dược không?”
“Hôm qua tiểu thư đã phân phó thuộc hạ tra qua, tất cả các hiệu thuốc ở Ngân Đô, trong vòng một tháng nay đều không có người nào từng mua độc cả.”
Tay Sở Lăng Thiên đỡ trán, hành động của Chu Nham nhanh thật, hủy thi diệt tích, muốn tra ra được điều gì cũng đều rất khó khăn.
“Gia, tiểu thư, điểm mấu chốt hiện giờ là làm rõ chân tướng của việc Quý phi nương nương bị thương. Đâm bà bị thương là một người khác.”
“Hoàng thượng đã hạ lệnh không thể tiếp cận bà ấy, muốn bắt tay từ bà ấy là không có khả năng.” Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, người mấu chốt vẫn là Chu Nham, “Kinh Phong, ngươi đi tra tin tức của Chu gia, chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện mấy đời trước cũng điều tra cho rõ.”
“Linh nhi, vì sao phải làm vậy?” Sở Lăng Thiên khó hiểu.
“Đột phá chính diện có vẻ khó khăn, vậy thì bắt tay từ mặt bên đi.”
Sở Lăng Thiên bừng tỉnh đại ngộ, nếu có thể từ chỗ khác tra ra được chuyện xấu của Chu Nham thì có thể khiến cho Chu Nham phải thỏa hiệp.
Ngày thứ hai, Kinh Phong vẫn chưa có tin tức về. Sở Lăng Thiên lại tiến cung, muốn trì hoãn Hoàng thượng.
“Tiểu thư, Chu tướng quân cầu kiến.” Gia Cát Linh Ẩn đang chuẩn bị rời phủ, nghe Ưng tổng quản báo lại.
“Hắn?” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh. Chu Nham, người có lòng dạ độc ác còn hơn cả Chu Tuyết Tranh. Hắn đến nhất định là muốn nhìn thấy bộ dáng bất lực của nàng, “Mời hắn vào.”
Chu Nham tiến vào, người đầy khí thế.
“Chu tướng quân có chuyện gì sao?” Gia Cát Linh Ẩn nhìn hắn một cái, không mời ngồi, cũng không dâng trà.
“Đây là đạo đãi khách của Thất vương phủ? Hay là Thất vương phi quá lo lắng cho Gia Cát tướng quân nên ngay cả lễ nghi cơ bản cũng đều quên?”
“Thất vương phủ chỉ đón tiếp bằng hữu.” Gia Cát Linh Ẩn cười, “Chu tướng quân rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ta chỉ là muốn nhắc nhở Thất vương phi hôm này là ngày cuối cùng. Qua hôm nay, vận mệnh của Gia Cát tướng quân sẽ hoàn toàn thay đổi. Thất vương phi, ngày đó vũ nhục bản tướng quân không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay phải không? Thất vương phi, có một số việc, có một số người, là không thể chọc vào được.” Chu Nham tự tiện ngồi xuống, vẻ mặt quái đản, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, thật sự là đáng ghét đến cực điểm.
“Bản vương phi vẫn cứ chọc đấy.”
“Vậy chờ xem.” Chu Nham nhướn mày, “Kỳ thực, sự việc cũng không cần phải như thế. Nếu Thất vương phi thối gió bên gối Thất điện hạ, để Thất vương phủ chỉ bắt tay với một mình Chu gia, thì chuyện này ta sẽ xử lý.”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Ngươi nên bỏ ý định này đi.”
“Tốt lắm.” Chu Nham đứng dậy, “Người hãy chờ kết cục cả Đại ca người vào ngày mai đi.” Vẻ mặt hắn tức giận, nữ nhân này thật đúng là khó trị.
Gương mặt Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh, bắt đầu bất an, đang chuẩn bị ra khỏi phủ thì Kinh Phong trở lại.
Hắn viết tin tức thu thập được ở trên giấy đưa cho Gia Cát Linh Ẩn xem.
Gia Cát Linh Ẩn đóng cửa thư phòng lại, cẩn thận xem xét.
Tới nửa đêm, Sở Lăng Thiên từ trong cùng trở về. Y ở trong cung tranh luận cùng Sở Kim Triêu suốt một ngày, vẫn không thể kiên trì nổi, y đành phải trở về, làm chuẩn bị cuối cùng.
“Vương phi đâu?” Y hỏi Ưng tổng quản.
“Bẩm Vương gia, Vương phi ở thư phòng.”
Y đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, cửa két một tiếng mở ra từ bên trong. Gia Cát Linh Ẩn từ trong đi ra, vẻ mặt hưng phấn. Qua mấy canh giờ xem xét, nàng rốt cục tìm được một cửa để đột phá.
“Thất gia, người đã trở lại? Cùng ta tới Chu gia!”
“Linh nhi nghĩ ra biện pháp gì sao?”
“Ừ, đi!”
Hai người vội vội vàng vàng đi tới Chu gia. Chu Lâm Quân cùng Chu Nham nghe thấy có người báo Thất vương gia cùng Thất vương phi đến đây liền lập tức ra gặp.
“Thần tham kiến Thất điện hạ, Thất vương phi.”
Chu Lâm Quân cùng Chu Nham nhìn nhau cười. Hai người này nhất định là đến để thỏa hiệp. Có thể đoạt được tương trợ của Thất vương phủ, vậy thì như hổ thêm cánh.
“Thừa tướng đại nhân, Chu tướng quân, không cần đa lễ, xin đứng lên.” Sở Lăng Thiên đi đến vị trí chủ tọa, ngồi xuống.
“Không biết Điện hạ cùng Vương phi nương nương tìm vi thần có chuyện gì?” Trong lòng Chu Lâm Quân hiểu rõ, hai người này chủ động tới cửa nhận sai với ông, sự việc đủ tốt rồi.
“Thất vương phi, còn nhớ rõ lời nói của ngươi với bản tướng quân ngày hôm nay chứ?” Chu Nham nhếch miệng, cười lạnh, “Vương phi rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi sao? Nếu chiều nay vương phi đồng ý thỏa thuận với ta, sao đến nỗi phải tự mình đi một chuyến chứ?”
“Bản vương rất muốn biết chiều nay Chu tướng quân nói với Vương phi những gì?”
“Bản tướng quân cảm thấy quan hệ giữa Thất vương phủ cùng Chu gia có thể càng thêm chặt chẽ, vậy thì chuyện của Gia Cát tướng quân bản tướng sẽ nghĩ cách giải quyết. Ý Thất điện hạ như thế nào?”
“Nham nhi, không được vô lễ!” Chu Lâm Quân giả bộ khiển trách, lời ông khó nói vừa lúc Chu Nham lại nói thay ông.
“Vâng, gia gia. Thất điện hạ, người cảm thấy đề nghi này như thế nào?”
“Chu Nham, lá gan của ngươi thật lớn!” Sở Lăng Thiên không thể hiện thái độ, “Ngươi cũng biết Hoàng thượng rất không thích chuyện kết bè kết cánh?”
Chu Nham sửng sốt, thầm nghĩ lúc này chuyện đã rồi, còn bày ra vẻ tự cao tự đại gì chứ? “Thất điện hạ, vận mệnh của Gia Cát tướng quân, chỉ nằm trong một ý niệm của người. Như vậy, không biết Thất điện hạ cùng Thất vương phi đến đây là vì cái gì?”
Gia Cát Linh ẩn cười cười, “Bản vương phi tới đây là muốn Chu Thừa tướng mau chóng thuyết phục Chu quý phi nói rõ chân tướng sự việc đi.”
“Thất vương phi, chuyện này Hoàng thượng đã biết, xin thứ cho vi thần cùng Nham nhi bất lực.” Chu Lâm Quân khom lưng, làm ra vẻ khó xử.
“Không sao.” Gia Cát Linh Ẩn vòng vo câu chuyện, “Thừa tướng đại nhân, hình như tổ tiên của ngài không phải là họ Chu, mà là họ Bạch phải không?”