Thất ca, huynh đã hỏi thì muội nói luôn.” Trần Cẩm Phàm thấy Gia Cát Linh Ẩn phải chịu ấm ức, một lòng muốn lấy lại công bằng giúp nàng, “Huynh từng nói, cả đời này chỉ cưới một mình Linh nhi, tại sao còn dây dưa không rõ với nữ nhân khác?”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, đừng nói nữa.” Gia Cát Linh Ẩn kéo Trần Cẩm Phàm đi, nàng không muốn nhìn thấy người nam nhân trước mặt này nữa. Nụ hôn trong ngự hoa viên, nàng vẫn còn nhớ rõ hương vị đó, chớp mắt đã thay đổi rồi sao?
“Linh nhi, để tỷ nói hết đã!” Trần Cẩm Phàm giống như gà mái mẹ che chở cho gà con, “Huynh ấy làm sai chuyện, nên bị trừng phạt!”
“Ta…” Nhìn thấy ánh mắt không hề ấm áp của Gia Cát Linh Ẩn, tay chân y luống cuống, “Cẩm Phàm, muội nói cho rõ! Ta làm gì chứ? Đừng để Linh nhi hiểu lầm!”
“Thất ca, muội muốn nói, hôm nay ở ngự hoa viên trong cung, huynh ở cùng với ai? Là Đại tiểu thư Linh Thiên!”
“Phù!” Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là nàng hiểu lầm, “Chuyện này muội phải hỏi Linh nhi, Linh nhi, người ta hôn ở ngự hoa viên là ai?”
Hóa ra là Đại tiểu thư Linh Thiên, Gia Cát Linh Ẩn dở khóc dở cười, không ngờ lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
“Huynh… Huynh nói nghe hay thật!” Trần Cẩm Phàm tức giận, thở hổn hển nói.
“Cẩm Phàm tỷ tỷ.” Gia Cát Linh Ẩn ngượng ngùng kéo tay nàng, “Thực sự thì muội chính là Đại tiểu thư Linh Thiên.”
“Cái gì?” Trần Cẩm Phàm kinh ngạc nhìn nàng, “Muội là Đại tiểu thư Linh Thiên? Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nói vậy, toàn bộ sản nghiệp của Linh Thiên đều là của muội?”
“Còn có ta, cũng là của nàng ấy.” Sở Lăng Thiên lập tức tuyên bố bản thân thuộc quyền thuộc sở hữu của ai.
“Hai người… giỏi lắm!” Trần Cẩm Phàm thực sự tức giận, bỏ tay Gia Cát Linh Ẩn ra, “Hai người lại giấu ta, hại ta còn lo lắng hai người xảy ra vấn đề nữa chứ, ta bị hai người đùa giỡn xoay như chong chóng, có phải vui lắm không?”
“Cẩm Phàm, chẳng lẽ muội hy vọng ta yêu người khác à?”
“Đương nhiên là không! Dù sao, hai người, đúng là tức chết ta!”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, chuyện này là lỗi của chúng ta.” Gia Cát Linh Ẩn không để ý đến tức giận của nàng, kéo tay nàng qua, “Là do không có cơ hội nói với tỷ thôi. Chuyện này liên quan trọng đại, không biết là chuyện tốt, Cẩm Phàm tỷ tỷ xin tạm thời đừng nói với đại ca.”
“Như Phong đại ca cũng không biết?”
Gia Cát Linh Ẩn lặng lẽ gật đầu.
“Muốn tỷ nói gì cho phải đây! Dù sao giữa hai người không có gì là tốt rồi! Tỷ về đây!”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, ở lại dùng bữa tối đi?”
“Không cần, bị tức đến no rồi!” Trần Cẩm Phàm không ở lại, tức giận bỏ về.
Hai người còn ở lại đưa mắt nhìn nhau.
“Yên tâm đi, Cẩm Phàm rộng lượng lắm, sẽ không vì chuyện này mà nổi giận đâu. Chờ muội ấy hết giận thì ổn rồi.” Sở Lăng Thiên nói.
“Ừ, ăn cơm thôi!”
Sở Lăng Thiên đi sóng vai với nàng, “Linh nhi, nếu chuyện này không sáng tỏ, muội sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là rời khỏi chàng rồi! Ta đi đường dương quan của ta, chàng đi cầu độc mộc của chàng!”
“Đúng là nhẫn tâm!”
“Chàng thử xem!”
Y vươn tay, bỗng nhiên ôm chầm lấy nàng từ phía sau, tì cằm lên đầu nàng, dịu dàng nói: “Linh nhi, vĩnh viễn cũng không xảy ra chuyện như vậy, đừng rời xa ta.”
“Để xem biểu hiện của chàng đã!”
“Được đằng chân lại lân đằng đầu!” Xoay mặt nàng qua, cúi xuống ngậm lấy môi nàng, tàn sát bữa bãi một hồi, “Nương tử, vi phu không muốn ăn cơm, vi phu muốn ăn nàng trước.”
“Sở Lăng Thiên…” Còn chưa nói xong, liền bị y bế lên, đi nhanh về hướng phòng ngủ.
Ưng tổng quan mới vừa đến mời ăn cơm, lặng lẽ lui xuống, bảo nha hoàn đưa cơm quay về phòng ăn.
Ngày hôm sau, y theo lời hẹn, Gia Cát Linh Ẩn cấp cho Chu gia năm vạn lượng ngân phiếu.
Chu Nham kiểm tra ngân phiếu thật giả, “Đại tiểu thư thật tuân thủ lời hứa, bản tướng quân rất thích. Vì đáp tạ Đại tiểu thư, gia gia lệnh cho ta đón tiếp tiểu thư chu đáo, bản tướng quân đã thiết yến khoản đãi Đại tiểu thư, mong rằng sẽ được hân hạnh.”
“Bản tiểu thư còn có việc, không quấy rầy.”
Sắc mặt Chu Nham lạnh lùng, khi nào thì hắn vì đoạt một nữ nhân về tay mà tốn nhiều tâm tư như vậy, nhưng nàng lại không cảm kích.
“Đại tiểu thư lo lắng bản tướng quân hạ độc trong rượu à?”
“Vậy phải xem tướng quân có bản lĩnh đó không. Bản tiểu thư thực sự có việc, cáo từ!”
Gia Cát Linh Ẩn mới vừa đi ra, lại gặp một bóng hồng hùng hổ vọt đến, “Nữ nhân thối, lại đến cám dỗ biểu ca!”
Gia Cát Linh Ẩn ngay cả liếc mắt cũng lười xem nàng, lách người đi lướt qua nàng.
“Đứng lại!” Công chúa Triêu Hoa quát, “Nhìn thấy bản công chúa, lại có thể không quỳ, buồn cười! Bản công chúa sẽ trị ngươi tội bất kính.”
Cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn xoay người, “Công chúa điện hạ, Hoàng thượng đặc biệt cho phép dân nữ gặp người cũng không cần quỳ xuống, chẳng lẽ công chúa còn lớn hơn cả Hoàng thượng?”
“Ngươi! Bản công chúa không biết, tóm lại, hôm nay ta bảo ngươi phải quỳ!”
“Triêu Hoa, đừng gây sự nữa!” Chu Nham nhíu mày, không vui nhìn Công chúa Triêu Hoa, “Nàng ấy là tẩu tẩu tương lai của muội, không được vô lễ!”
“Tẩu tẩu?” Công chúa Triêu Hoa khó thở, “Nham ca ca, mắt huynh bị mù à? Lại có thể xem trọng một nữ nhân xấu xí vô phép như thế! Huynh không được phép thích ả!”
“Triêu Hoa, đây là chuyện của ta!”
“Muội mặc kệ, chính là không cho phép huynh thích ả! Còn có ngươi, đừng tưởng rằng có chút tiền là có được Nham ca ca, ngân lượng của bản công chúa có thể mua đứt mấy chục cái Linh Thiên!”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, hai người này đúng là quá nhàm chán, nhân lúc họ đang dây dưa, nàng ra khỏi phủ thừa tướng.
Nàng đi rồi, Chu Nham cũng vội vàng trở lại thư phòng, để lại một mình Công chúa Triêu Hoa.
“Tiện nhân! Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi!” Công chúa Triêu Hoa nheo mắt, ỷ vào sự che chở của phụ hoàng mà ngươi không để bản công chúa vào mắt, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Tính tình Công chúa Triêu Hoa cực kỳ nóng nảy, bình thường thùng rỗng kêu to, nhưng lại là người chẳng có chú kiến gì. Lần trước nhục nhã Đại tiểu thư bất thành, lại thấy nàng ở cùng một chỗ với Chu Nham, phổi cũng bị tức giận sắp lủng. Lúc này nàng mới nhớ đến Chu quý phi bị biếm vào lãnh cung kia.
Đại tiểu thư Linh Thiên, ngươi chờ đó cho ta! Công chúa Triêu Hoa hậm hực vội vàng đi tìm Chu Tuyết Tranh, để nàng ra chủ ý cho mình.
“Dì à, dì giúp Triêu Hoa đi.” Công chúa Triêu Hoa ôm cánh tay Chu Tuyết Tranh, lay lay, “Con hận nữ nhân kia muốn chết! Con nhất định phải làm nó chết! Mẫu phi bị biếm vào lãnh cung rồi, bà Hoàng hậu kia sẽ không giúp con đâu. Dì, chỉ có dì mới có thể giúp con!”
Chu Tuyết Tranh im lặng uống trà, nàng đối với đứa cháu này chẳng có chút thiện cảm, để mặc nó phẫn nộ lên án Đại tiểu thư Linh Thiên, một câu cũng không nói.
“Dì, dì nói gì đi! Chỉ có dì mới giúp được con!” Công chúa Triêu Hoa níu kéo không thôi, “Dì không biết chứ, nữ nhân kia dây dưa không rõ với Thất ca, ngày đó dì cũng thấy rồi, Thất ca đã cứu ả ở trước mặt bao nhiêu người.”
“Được rồi!” Chu Tuyết Tranh mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng, “Ngày thường không học được cái gì, gặp chuyện liền mất chủ kiến? Bình thường dùng thời gian bướng bỉnh của ngươi để đọc thêm sách, sẽ không phải luống cuống như bây giờ rồi!”
“Dì nói phải!” Trong lòng Công chúa Triêu Hoa nhanh chóng oán hận, nữ nhân thối, không phải chỉ hơn ta có vài tuổi thôi sao? Ra vẻ trưởng bối cái gì chứ, nếu không phải thật sự có chuyện, bản công chúa cũng chẳng đến xin ngươi!
“Dì, con nhất định sẽ theo mấy ca ca ngoan ngoãn học hành, dì giúp con một lần đi. Yên tâm, con sẽ không để dì giúp không con đâu, phụ hoàng thương con, con có thể nói giúp vài lời ở trước mặt phụ hoàng cho dì.”
“Triêu Hoa, ngươi biết không? Ngu xuẩn không đáng sợ, đáng sợ chính là người ngu xuẩn mà tự cho mình là thông minh! Bản cung không cần ngươi nói giúp gì ở trước mặt Hoàng thượng hết.”
“Dì, vậy rốt cục dì có giúp con hay không?”
“Nể mặt trên người ngươi có chảy dòng máu của Chu gia, bản cung sẽ giúp ngươi một lần.” Một Gia Cát Linh Ẩn đã khiến nàng cảm thấy cố hết sức rồi, lại thêm một Đại tiểu thư Linh Thiên, nàng nhất định phải ra tay diệt trừ.
“Cám ơn dì!” Công chúa Triêu Hoa lập tức vui vẻ ra mặt, “Dì định đối phó ả thế nào?”
“Ta sẽ nghĩ cách. Ngươi trở về liền giả bệnh, hôm nay và ngày mai cũng đừng dùng thiện, ngay cả nước cũng không thể uống! Chuyện còn lại cứ giao cho ta!”
“Dì, không ăn cũng không uống, làm sao con chịu được? Con sẽ đói chết.” Công chúa Triêu Hoa ấm ức ra mặt.
“Vậy ta không giúp được ngươi chuyện này rồi, tự mình nghĩ cách đi!”
“Được được được rồi, làm theo lời dì nói là được chứ gì? Làm trò quỷ gì không biết!” Công chúa Triêu Hoa nói thầm.
“Ngươi lại đây, ta nói với ngươi phải làm sao.”
Hoàng hậu đã nhiều ngày bận rộn ứng phó với tiểu hoàng tử mà Chu quý phi sinh ra, miễn hết quy tắc mỗi ngày mọi người đến Dịch Khôn Cung thỉnh an. Ngày hôm đó, vất vả lắm tiểu hoàng tử mới ngoan ngoãn, Hoàng hậu liền truyền mọi người đến.
“Mấy ngày rồi bản cung không gặp các người, khỏe cả chứ?”
“Hồi bẩm nương nương, đều khỏe.”
“Vậy thì tốt, một thời gian nữa, Sướng Uyển sẽ hạ sinh thế tử, Thất vương phi, bụng con sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Con với Thiên nhi không vội, nhưng bản cung rất vội. Hôm qua, Hoàng thượng còn hỏi đến.”
Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Đa tạ nương nương quan tâm, có một số chuyện cứ nghe theo ý trời vậy!”
“Nói dễ dàng nhỉ…”
“Nương nương, nương nương, tiểu hoàng tử thức rồi.” Ninh Hạ vừa dỗ dành tiểu hoàng tử đang khóc nháo, vừa nói.
“Đến đây ta bồng nào!” Giọng điệu Hoàng hậu có phần dịu dàng, bế tiểu hoàng tử vào lòng như mẹ thân sinh, nhẹ nhàng dỗ dành nó. Hoàng thượng giao tiểu hoàng tử cho bà, xảy ra sơ suất thì coi như tiêu.
“Tiểu hoàng tử thật thích Hoàng hậu nương nương, thấy nương nương liền nín khóc.” Một hậu phi nịnh hót nói.
“Nó trưởng thành còn phải gọi ta một tiếng mẫu hậu mà.” Tay bà âm thầm bấu vào mông của tiểu hoàng tử, nó liền oa oa khóc lớn.
“Ninh Hạ, nhất định là tiểu hoàng tử đói rồi, mau để nhủ mẫu đút sữa đi!” Hoàng hậu đưa tiểu hoàng tử cho Ninh Hạ, nàng nghĩ đến khuôn mặt Chu quý phi khiến người ta chán ghét kia, “Chu quý phi bị biếm vào lãnh cung, ngay cả con ruột của mình cũng không chăm sóc được. Các ngươi đều phải nhớ rõ bài học này, cho dù là quý phi, một khi làm sai chuyện, cũng phải bị trừng phạt!”
“Dạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương dạy bảo.”
“Nương nương, đại a đầu của Công chúa Triêu Hoa cầu kiến.” Tiêu Ôn tiến vào bẩm báo.
“Vào đi, mấy ngày rồi không gặp nha đầu Triêu Hoa, cũng không biết thế nào rồi.”
Chu Tuyết Tranh khẽ nhấp ngụm trà, khóe miệng nhếch lên.
“Nương nương, mau cứu công chúa đi!” Cung nữ nọ quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, lo lắng nói, “Mấy ngày rồi công chúa không ăn không uống, cứ nói lảm nhảm, sức khỏe ngày càng suy yếu, gầy rộc đi, thái y cũng không đoán được là bệnh gì.”
“Thái y cũng không chẩn ra bệnh à? Có phải do lo lắng cho Chu Tuyết Viện không? Chi bằng để Triêu Hoa đến chăm sóc muội ấy, để mẹ con họ sống chung với nhau, sẽ khỏe hơn chăng.” Tiểu nha đầu, chẳng lẽ muốn giành được lòng thương hại của Hoàng thượng, thả Chu Tuyết Viện ra?