Gia Cát Linh Ẩn

Chương 265: Tiện nhân, lần này ngươi chết chắc rồi!




“Đại tiểu thư, trẫm đồng ý với tiểu thư! Tiểu thư đi làm đi.”
Gia Cát Linh Ẩn vui sướng không thôi, “Dân nữ đa tạ Hoàng thượng.”
“Phụ hoàng, nhi thần cũng có chuyện!” Sở Lăng Thiên chậm rãi nói, “Nhi thần âm thầm điều tra được, gần đây Thánh điện cùng với nước Đại Mạc, Tinh Long và Đông Lan liên minh với nhau rất chặt chẽ, nếu mấy nước đó cùng xuất binh thì chúng ta căn bản không thể ứng phó nổi. Nhi thần đề nghị dốc sức mộ binh, phòng bị chu đáo.”
“Nước Đông Lan?” Sở Kim Triêu nhíu mày. Nước Đông Lan luôn luôn cùng nước Lăng Nguyệt đứng một phe, làm sao lại có quan hệ với Thánh điện?
“Phụ hoàng, mặc kệ là như thế nào, vẫn nên sớm chuẩn bị đi. Đừng đợi đến lúc các nước ồ ạt tấn công mới mộ binh sẽ không kịp.”
“Được, chuyện này trẫm giao cho con đi làm!”
“Phụ hoàng, nhi thần bận việc thao luyện, sợ rằng không làm xong chuyện này, chi bằng giao việc này cho Chu tướng quân đi?”
“Chu Nham? Cũng tốt, Chu Lâm Quân vẫn ầm ĩ việc trẫm không cho cháu hắn làm, trẫm sẽ cho hắn một cơ hội. Nhưng mà, đây là một cơ hội tốt vì sao Thiên nhi lại trao cho người khác?”
“Phụ hoàng, nhi thần chưa từng làm qua chuyện này kinh nghiệm không đủ, mà Chu tướng quân kinh nghiệm có đầy, nhất định sẽ làm tốt hơn nhi thần.”
“Ừ, tốt lắm. Chuyện này giao cho Chu Nham đi. Các ngươi đều lui xuống trước đi, trẫm muốn đến thăm Triêu Hoa.”
Sở Kim Triêu đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, lại lén lút ngồi xuống, rất sợ bị hai người phát hiện ra có sự khác thường. Ông cũng không biết sao lại vậy, thân thể càng ngày càng kém, chỉ có uống thuốc mà Thần phi sai người điều chế thì tinh thần mới tốt lên một chút.
Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đi ra khỏi ngự thư phòng, nhớ tới chuyện hôm nay vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Thất gia, người thấy chuyện hôm nay thế nào?” Gia Cát Linh Ẩn vẫn cảm thấy rằng cách làm như vậy không thể nào là do Công chúa Triêu Hoa nghĩ ra.
“Triêu Hoa nói thật, chuyện này là Chu Tuyết Tranh nghĩ ra. Muốn hại muội là Triêu Hoa, nhưng chủ ý lại là của Chu Tuyết Tranh.”
“Hoàng thượng dường như không quá lưu tâm?”
“Trong lòng phụ hoàng nghĩ như thế nào chúng ta cũng không rõ. Nhưng mà, người nhất định sẽ không làm như không có chuyện gì xảy ra, đối với nàng ta sau này người sẽ có phòng bị. Đi, chúng ta tới xem tên đạo sĩ kia!”
Hai người tới nhà lao, chỉ thấy đạo sĩ mình đầy thương tích, máu thịt lẫn lộn, đã không còn hơi thở. Xem ra cái gì cũng đều không hỏi được đành thất vọng rời đi.
Nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương của Công chúa Triêu Hoa tốt lên nhiều. Đã nhiều ngày, nàng đau đến mức chết đi sống lại, trên lưng phải đợi cho len lớp da non, làn da cũng không thể khôi phục lại trắng nõn như trước, trên lưng sẽ có những vết sẹo nông sâu khác nhau. Nghĩ vậy, nàng liền hận không thể đem Đại tiểu thư Linh Thiên lóc thịt khỏi xương, sau cùng dùng lửa thiêu sống. Nàng càng nghĩ càng giận, thừa dịp không có Chu quý phi ở đó liền truyền ảnh vệ vào: “Các ngươi, đi chuẩn bị cho bản Công chúa mười cân độc dược!”
“Công chúa…” Ảnh vệ có chút khó xử nhìn nàng, bạn hắn vì Công chúa Tiểu Hoa mà liên tiếp mất mạng, “Quý phi nương nương có lệnh, bảo người dưỡng sức cho khỏe trước đã.”
“Không nghe lời của bản công chúa sao?” Công chúa Triêu Hoa lạnh lùng nói, “Phụ hoàng lệnh các ngươi đến bảo vệ ta, vậy thì phải nghe ta! Nếu không nghe, bản công chúa liền xử ngươi tội kháng chỉ, chém đầu ngươi!”
“Công chúa, thuộc hạ tuân mệnh!”
Trên mặt Công chúa Triêu Hoa hiện lên nụ cười lạnh, Đại tiểu thư Linh Thiên, lần này bản công chúa nhất định đẩy ngươi vào chỗ chết! Đấu cùng bản công chúa, ngươi còn chưa đủ tư cách! Trải qua mấy ngày suy xét, nàng rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận, Hoàng thượng sở dĩ coi trọng Đại tiểu thư Linh Thiên là vì sao? Tiện nhân, lần này ngươi chết chắc rồi!
Hôm nay, Gia Cát Linh Ẩn đến thăm Như Phong, Trần Cẩm Phàm cũng đến thấy y, thấy nàng liền tiếp đón.
“Đại ca, hồi phục như thế nào rồi?”
“Linh nhi, ta không sao, không cần lo lắng.”
“Ăn ngon, ngủ ngon, có thể có chuyện gì!” Trần Cẩm Phàm tiếp nối câu chuyện. Nàng không muốn tức giận, nhưng nghĩ đến chính mình ngớ ngẩn như vậy lại nuốt không trôi.
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, tỷ ra ngoài một chút, muội có lời muốn nói với tỷ.”
Hai người đi đến trong sân, Trần Cẩm Phàm không được tự nhiên ngồi xuống ghế đá, “Chuyện gì? Nói đi!”
“Cẩm Phàm tỷ tỷ, không phải là tỷ vẫn còn tức giận đấy chứ!”
“Ta cũng không tức giận…”
“Muội chỉ biết rằng tỷ không phải là người nhỏ nhen mà tức giận lâu như vậy. Thời điểm tỷ cùng Đại ca thành thân, muội nhất định tặng một phần hậu lễ để bồi tội.”
“Ai cần chứ!” Trần Cẩm Phàm không kìm được xì một tiếng, bật cười.
“Cười rồi tức là không giận nữa? Muội còn lo lắng Cẩm Phàm tỷ tỷ vẫn còn giận thì làm sao bây giờ.”
“Không phải là vì muội mà lo lắng sao! Nếu Thất ca dám lén lút với nữ nhân khác sau lưng muội, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho huynh ấy, thế nhưng ta lại giúp chuyện không đâu rồi!”
“Muội biết, Cẩm Phàm tỷ tỷ tốt nhất! Cám ơn tỷ!”
“Được rồi, được rồi, hai người không có việc gì là tốt rồi! Ở lại đây dùng bữa đi, Như Phong đại ca còn nhắc muội không thèm để ý đến huynh ấy đấy!”
Hai người cuối cùng lại hòa hảo như lúc ban đầu. Dùng xong cơm trưa, trên trời bỗng nhiên kéo đến mây đen, nhìn qua thấy trời sắp mưa nên Gia Cát Linh Ẩn chạy nhanh về Thất vương phủ.
Mưa mùa thu kéo dài, đến vài ngày vẫn chưa tạnh.
Ngày hôm đó, Gia Cát Linh Ẩn đang ở trong thư phòng, một người toàn thân ướt đẫm chạy vào.
“Tiểu thư, không xong rồi!” Ngụy Thành không đợi Ưng tổng quản thông báo liền tiến vào.
“Sao vậy?” Nàng đứng lên, “Xảy ra chuyện gì?”
“Có ngươi ăn lương thực của cửa hiệu chúng ta bị trúng độc.”
“Trúng độc?” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên trầm xuống, “Trúng độc gì? Mau dẫn ta đi xem!”
“Tiểu thư, người nên giả trang trước đã!”
“Chờ ta một chút!” Quá mức khẩn cấp, nàng suýt chút nữa đã quên mất thân phận.
Giả trang xong, dưới sự yểm trợ của Ngụy Thành, nàng ra khỏi Thất vương phủ, nhanh chóng đến cửa hiệu lương thực.
Hai người vừa mới xuống xe ngựa, quản sự của cửa hiệu lương thực liền chạy nhanh tới, vẻ mặt lo lắng báo cáo với Ngụy Thành, “Công tử, hôm nay tất cả mọi người mua lương thực của của tiệm lương thực Linh Thiên đều xuất hiện triệu chứng trúng độc, thổ tả, rất nghiêm trọng, giờ đã hôn mê.”
“Cứu người trước!” Gia Cát Linh Ẩn làm cho mình tỉnh táo lại, “Phong tỏa tất cả cửa hiệu lương thực, không được bán ra ngoài bất cứ thứ gì. Ngụy Thành, báo tất cả đại phu ở Ngân Đô tập trung lại một chỗ, khám chữa bệnh cho mọi người, tất cả mọi chi phi đều do cửa hiệu Linh Thiên trả, cứ việc dùng thuốc tốt! Đồng thời đi mời đại phu của Thất vương phủ cùng với ngự y trong cung đến đây.”
“Tiểu thư,” Ngụy Thành chần chờ, “Chuyện này sẽ rất nhanh truyền tới trong cung… Chỗ Hoàng thượng…”
“Quản không được nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn!” Nếu Hoàng thượng muốn giết cũng phải chờ xong chuyện đã.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay!”
Cùng lúc đó, Gia Cát Linh Ẩn mang theo người đi đến kho hàng. Nếu như tất cả cửa hiệu đều có vấn đề, vậy thì chỗ này là ngọn nguồn gây ra!
Mở kho hàng ra, chỉ thấy thi thể cứng ngắc của mấy con chuột nằm trên mặt đất.
“Lúc nào thì phát hiện ra có chuột chết?”
“Tối hôm qua phát hiện mấy con.” Quản sự Vương Nhị nói.
“Lúc ấy vì sao không nghĩ gì? Khi khổng khi không xuất hiện chuột chết, cũng rất không bình thường!” Gia Cát Linh Ẩn kiềm chế tức giận, sinh mệnh vô tội ở Ngân Đô nhiều như vậy, nàng có chết muôn lần cũng không đủ để chuộc tội.
“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân tưởng con chuột tham ăn, ăn no quá nên bội thực, cũng không cẩn thận suy nghĩ. Không nghĩ tới… tiểu thư, tiểu nhân nguyện ý dùng mạng của mình để bù lại tính mạng của các hương thân phụ lão!” Vẻ mặt Vương nhị xấu hổ, nếu hắn cẩn thận nghĩ một chút thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Ngươi chết có lợi ích gì?” Gia Cát Linh Ẩn đầy tức giận, nói, “Ngươi chết là bọn họ có thể thoát được sao? Giữ lại mạng của ngươi cho đến ngày ta tìm ra được chân tướng sự việc!”
“Vâng, tiểu thư, tiểu nhân đáng chết !”
“Nhiều ngày nay ở kho hàng có người nào kỳ quái xuất hiện hay không?” Gia Cát Linh Ẩn vừa kiểm tra kho hàng, vừa hỏi.
Vương nhị cẩn thận nhớ lại một chút, lắc đầu, “Nơi này mỗi ngày chỉ có người vận chuyển lương thực đến, những người đó thì tiểu nhân lại quá quen thuộc, ngoài bọn họ ra không có người nào lạ.”
“Ngươi vẫn nên suy nghĩ lại xem!”
“Tiểu thư, thực sự không có!”
“Có phải tất cả lương thực đều có độc hay không?”
“Tiểu nhân đã kiểm tra hết, tất cả lương thực đều có độc.”
“Ngươi lên trên mái nhà nhìn xem!”
Vương nhị trèo thang, leo lên mái nhà. Bỗng nhiên chỉ nghe thấy hắn la lớn, “Tiểu thư, trên mái nhà có rất nhiều bột phấn màu trắng.”
“Lấy một ít xuống đây!”
Vương nhị gỡ một phiến ngói, trèo xuống thang.
Gia Cát Linh Ẩn sai người cất đi, lại kiểm tra xung quanh kho hàng một vòng, không phát hiện ra dấu vết gì, nàng có thể kết luận là có người cố ý hạ độc.
Trở lại cửa hiệu, Ngụy Thành làm theo những gì mà nàng phân phó. Triệu tập tất cả đại phu khám chữa bệnh cho dân chúng bị trúng độc. Tất cả bọn họ đều sắc mặt xanh mét, ôm bụng, thống khổ rên rỉ.
“Tiểu thư, Hoàng thượng cho người trong vòng ba ngày phải điều tra rõ, nếu không sẽ đóng cửa tất cả cửa hiệu Linh Thiên, còn muốn hỏi tội!” Vẻ mặt Ngụy Thành lo lắng, hắn áy náy không thôi, nếu hắn không bận lo việc khác thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Ta biết rồi, còn có thời gian ba ngày!” Nàng bảo người mang thứ bột trắng lấy được từ kho hàng về, “Đây là thứ phát hiện ra ở trên mái nhà của kho hàng, ngươi kiểm tra thực hư kỹ lưỡng một chút.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ngụy Thành đối với độc dược hiểu biết không ít, hắn có thể kết luận bột phấn màu trắng này đúng là thứ độc dược trộn trong lương thực, nhưng mà nhất thời không điều ra tra được thành phần bên trong.
“Tình hình của mọi người thế nào rồi?”
“Tiểu thư xử lý thỏa đáng, tất cả mọi người đều được trị liệu, không có người nào tử vong. Nếu kéo dài thêm một ngày, chỉ cần là người trúng độc cũng sẽ phải bỏ mạng!”
Gia Cát Linh Ẩn chợt cảm thấy lạnh run người, là ai? Cho dù muốn dồn ép nàng, dựa vào cái gì lại đem tính mạng của người dân ở Ngân Đô ra làm trò đùa! Thủ đoạn của người này thật quá tàn nhẫn!
Cửa hiệu lương thực gặp chuyện không may, lòng Sở Lăng Thiên cũng nóng như lửa đốt, nhưng không tiện ra mặt nên đành phải âm thầm điều tra. Nhưng mà hai ngày qua đi, vẫn không có chút manh mối gì.
“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Căn bản là tra không được tin tức gì, hỏi hiểu thuốc cũng không có nơi nào bán loại độc dược này.” Kinh Phong vô cùng lo lắng, chuyện rất hệ trọng, Hoàng thượng nhất định tức giận, không biết sẽ định cho nàng tội gì nữa.
“Đi tra từng hiệu thuốc, những ngày gần đây có bán ra các loại thuốc khác hay không, người mua những loại thuốc này có đặc điểm gì không.”
“Vâng, tiểu thư.”
Kinh Phong đang chuẩn bị đi điều tra, thấy Sở Lăng Thiên vội vàng đi đến. Y đã tra ra được manh mối trước Gia Cát Linh Ẩn.
“Linh nhi, ta đã tra ra được, bốn ngày trước có mấy hiệu thuốc bán ra những dược liệu này, hơn nữa lúc trả tiền đều dùng một loại ngân phiếu có mùi hương, tổng cộng có năm loại dược liệu.”
“Khó trách tìm không được độc dược này, hóa ra là do mua năm loại thuốc ở năm hiệu thuốc khác nhau rồi chế ra. Kinh Phong, mau mời đại phu đến xem thử những loại dược liệu này nếu trộn cùng với nhau sẽ có dược tính như thế nào?”
“Vâng, tiểu thư!”
Hết chương 265

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.