Gia Cát Linh Ẩn

Chương 305: Theo ta về nhà




Lâm Lang giật mình nhìn đốm lửa nhỏ chậm rãi đến gần, kinh ngạc đến một câu cũng không nói nên lời. Ngoại trừ hắn thì nơi này vẫn còn những người khác. Hai người càng đi càng đến gần, hóa ra là bọn họ, không hề nghĩ đến là hai người bọn họ.
“Thất điện hạ, Thất vương phi, sao hai người lại ở trong này?”
Gia Cát Linh Ẩn ngồi xổm xuống cười cười với hắn, “Chúng ta đến đây để du ngoạn, bây giờ phải rời đi, chúc ngươi gặp vận tốt.”
“Vương phi nương nương, cầu xin người cứu tiểu nhân! Là tiểu nhân sai rồi, mọi chuyện đều là do lỗi của tiểu nhân!” Thân thể Lâm Lang trúng kịch độc, khẽ động cũng không động đậy được, chỉ có thể cầu xin hai người trước mặt.
“Cứu ngươi, cũng không phải là không thể, ngươi là người thông minh hẳn là biết bản tiểu thư muốn cái gì?”
Bản thiểu thư? Trong lòng Sở Lăng Thiên như bị ong chích một phát, bình thương nàng đều nói bản vương phi.
“Tiểu nhân biết, tiểu nhân biết. Vương phi nương nương, chỉ cần người cứu tiểu nhân ra ngoài, tiểu nhân sẽ đem mọi chuyện của tiện nhân Chu quý phi kia nói ra hết!”
“Vậy là tốt rồi!” Xoay người qua hướng Sở Lăng Thiên, “Có thuốc không?”
Sở Lăng Thiên lấy ra một viên thuốc giải, cho Lâm Lang nuốt vào. Nhất thời Lâm Lang cảm thấy thân thể không còn đau nhiều như trước, chân tay cũng có thể cử động.
“Còn nữa không?”
Biết rõ tác phong của nàng, lại đưa ra một viên độc dược, cho hắn nuốt vào.
Viên thuốc vừa rồi khiến hắn tươi tỉnh lên cho nên lần này hắn không chút do dự nuốt xuống. Lát sau trong bụng truyền đến một trận đau quằn quại. Mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ, chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ngươi… Ngươi!”
“Chẳng qua là để ngươi không làm phản, yên tâm, chỉ cần ngươi nói rõ ràng mọi chuyện xong thì bản tiểu thư sẽ cho ngươi thuốc giải.”
“Đi thôi.” Gia Cát Linh Ẩn đang muốn xoay người lại bị Sở Lăng Thiên giữ chặt, kéo đi về hướng bên kia, “Bên này có lối ra.”
Y đột nhiên xuất hiện ở trong này khiến nàng hoài nghi, trước đó vì sao không nhìn thấy y, hóa ra là còn có một lối đi khác. Ba người từ bên trong đi ra, là một chỗ nào đó ở trong cung. Sở Lăng Thiên bố trí cho Lâm Lang ở tại Thất vương phủ trước đã, để tránh cho Chu quý phi phát hiện lại nhảy ra phá hoại, cũng là để khống chế hắn ở bên cạnh.
Dọc đường đi Gia Cát Linh Ẩn đều im lặng. Trong lòng Sở Lăng Thiên rất là mất mát, cảm giác mất mát ấy thậm chí còn vượt qua cả bi thương cùng phẫn nộ khi biết chân tướng cái chết của Tĩnh quý phi.
Ra khỏi cung, Gia Cát Linh Ẩn lập tức đi về hướng phủ Gia Cát tướng quân.
“Linh nhi, nàng đi đâu vậy?” Giữ chặt tay nàng, vẫn lạnh lẽo như vậy.
“Về nhà.” Trong miệng bật ra hai chữ, tim rất đau, đau đến tận tâm can.
“Nhà ở bên này.” Y nhìn về hướng Thất vương phủ, “Nha đầu ngốc, không nhớ đường về nhà sao? Đi, chúng ta về nhà.”
“Thất điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn rút khỏi tay y, “Nhà của ta, là ở phủ Gia Cát tướng quân. Điện hạ, chúng ta… Chia… Chia…” Hai chữ chia tay làm cách nào cũng không nói ra miệng được. Đã làm cho lòng của nàng đau đến tột đỉnh, thật sự phải chia tay sao? Tấm lưng trơn bóng, cánh tay quen thuộc, âm thanh như địa ngục kia lại tàn nhẫn hiện lên, cuối cùng vẫn nói ra hai chữ tàn nhẫn kia, “Chia tay.”
Sở Lăng Thiên kinh ngạc, hai chữ chia tay giống như sấm sét giữa trời quan nổ vang ở bên tai y. Hình dáng những người đi lại ở hoàng thành trở nên mơ hồ trong mắt y, chỉ có gương mặt lạnh nhạt của nữ tử trước mắt cùng với đôi môi run rẩy vì đang cực lực đè nén của nàng.
“Vì sao? Nói cho ta biết là vì sao? Chia tay? Hai chữ tổn thương người ta biết bao mà nàng lại có thể nhẹ nhàng nói ra như vậy?” Sở Lăng Thiên ôm ngực, cố gắng nuốt xuống một ngụm lửa nóng.
“Vì sao? Có lẽ ta không nên nói ra chuyện này ở đây, có lẽ ta nên chờ người xử lý tốt chuyện của Tĩnh phi, nhưng mà ta không thể khống chế được nữa, ta chịu không nổi, ta rốt cuộc chịu không nổi!” Nước mắt dồn nén suốt một đêm không kiêng nể gì nữa mà trào ra, nỗi đau đè nén tận đáy lòng cũng bùng nổ, “Ta nói rồi, trượng phu của ta chỉ có thể có một mình ta. Người làm không được thì để ta đi đi.”
“Ta… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Sở Lăng Thiên ý thức được giữa họ đã xảy ra hiểu lầm gì đó, “Ta đã từng nói, đời này chỉ có một nữ nhân là nàng.”
Lâm Lang nhàm chán đứng ở bên cạnh, nghe lời nói của hai người trong người hắn liền run lên.
Gia Cát Linh Ẩn ngẩng mặt, “Nhưng mà ngươi làm được không”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sở Lăng Thiên định nâng mặt của nàng lên, lại bị nàng quật cường né tránh, “Nói cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết?”
“Không biết? Thất điện hạ, đừng nói với ta là ngươi mất trí nhớ, vậy ngươi nói cho ta biết nữ nhân trong phòng ngươi là ai, nữ nhân trần truồng ở trên giường cùng ngươi là ai?”
Lâm Lang trừng mắt, chuyện ngày càng gay cấn, hắn dứt khoát tìm một tảng đá ngồi xuống, trận cãi vả này xem chừng sẽ không kết thúc nhanh đâu.
Sở Lăng Thiên day trán, nữ nhân nào, cái gì mà nữ nhân trần truồng, sao mà một chút y cũng không biết? Mờ mịt nhìn nữ nhân trước mặt đang tức giận như một con hổ mà nhìn mình, “Linh nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện nàng nói ta đều không biết.”
“Không biết? Thất điện hạ, chuyện đã làm cần gì không thừa nhận chứ? Dám làm lại không dám nhận sao?”
“Linh nhi, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, trước hết hãy về với ta, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích, nàng nên tin tưởng ta.” Sở Lăng Thiên nhíu mày, gay go hơn là y cũng không biết mình sai ở chỗ nào? Nữ nhân kia y nhất định sẽ điều tra rõ.
“Vậy mời Thất điện hạ điều tra rõ ràng xong rồi hẵng đến giải thích.” Kiên quyết xoay người, lưu lại cho y một bóng lưng lạnh băng.
“Linh nhi, không được đi!” Gắt gao kéo nàng vào trong lồng ngực, than nhẹ bên tai nàng, “Không được đi, ta sẽ điều tra rõ ràng, sẽ cho nàng một lời giải thích. Đợi sau khi rõ ràng chân tướng, nếu nàng muốn đi ta cũng sẽ tôn trọng nàng.” Nếu như thật sự mình làm chuyện sai lầm, cho dù là vô ý thức đi chăng nữa, y cũng sẽ không tha thứ cho bản thân huống chi là nàng. Nàng yêu y tột cùng nên mới có thể như vậy.
Một dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống cổ nàng mang theo mùi máu tươi. Trong lòng nàng căng thẳng, cuống quýt xoay người, gương mắt y tái nhợt không còn chút huyết sắc, máu tươi từ trong miệng y không ngừng trào ra ngoài.
“Thất gia, chàng làm sao vậy?” Tiếng nàng run rẩy, không cố hơn thua gì nữa, hai tay ôm lấy y, gọi Lâm Lang đang ngồi một bên xem náo nhiệt, “Mau đến giúp đỡ!”
Nhìn thấy trong mắt nàng là lo lắng và sốt ruột, gương mặt tái nhợt của y lộ ra một chút tươi cười, bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, “Linh nhi, theo ta về nhà.”
“Về rồi nói sau!” Nàng không cự tuyệt, làm sao bây giờ? Tuy rằng đang rất ghét y nhưng mỗi một chuyện, mỗi một ánh mắt, mỗi một vẻ mặt, mỗi một đau đớn đều giống như là nàng cùng đau vậy, y đau nàng cũng đau. Nhưng mà, Sở Lăng Thiên, nếu thật sự chàng phản bội ta, có đau hơn nữa ta cũng sẽ rời đi.
Lâm Lang nhanh chân chạy qua giúp đỡ. Trở lại Thất vương phủ, Kinh Phong cùng Phá Trận đều đang chờ, nhìn thấy hai người trở về cùng nhau thì hơi yên tâm một chút, nhưng thấy sắc mặt Sở Lăng Thiên không một chút máu thì lập tức luống cuống tay chân mà đỡ chủ tử về phòng ngủ.
Đại phu vội vàng chạy tới, châm cứu cho Sở Lăng Thiên. Đại phu cau mày, “Điện hạ có phải là bị cái gì kích động hay không? Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, trong lòng có chút tự trách. Biết rõ trên người y có trọng thương, vì sao không để sau rồi hẵng nói những lời kia, ánh mắt của nàng không dám dừng trên người y.
“Tình hình thế nào?” Tiếng nàng run rẩy, “Có cách nào để chàng bớt đau không?”
“Vương phi nương nương, thương thế của điện hạ vốn khôi phục rất tốt, bởi vì tâm trạng kích động mạnh, còn thêm bị kích thích cho nên lại chuyển biến xấu, so với trước còn nghiêm trọng hơn. Vi thần đã châm cứu rồi, Kinh Phong công tử, đây là đơn thuốc, nhanh sắc thuốc cho điện hạ uống đi. Nếu là thương thế bình thường thì đan dược sẽ chữa khỏi rất nhanh, nhưng bởi vì vết thương này ảnh hưởng đến phế tạng cùng kinh mạch nên mới nghiêm trọng như vậy.”
Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, y là vì cứu nàng mới bị thương thành như vậy, cũng là vì nàng mới bị kích động, cho nên vết thương mới chuyển biến xấu. Cho dù là y làm chuyện có lỗi nhưng chuyện này trong lòng nàng rất cảm kích.
Châm cứu xong, đại phu nhổ ngân châm ra, trên mặt Sở Lăng Thiên dần có huyết sắc. Kinh Phong bưng thuốc vào, sau khi cho Sở Lăng Thiên uống xong thì những người khác đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Gia Cát Linh Ẩn hé miệng, tất cả cảm xúc đều trào dâng trong lòng, chua xót, rối rắm, thật lâu sau mới bật ra vài chữ: “Cảm ơn chàng!”
“Linh nhi.” Sở Lăng Thiên ôm ngực, bộ dạng nhìn như rất khó chịu.
“Làm sao vậy? Không thoải mái?” Nàng như lốc xoáy bổ nhào lên giường, “Không thoải mái chỗ nào, ta đi gọi đại phu.”
Bất ngờ đến không kịp phản ứng, y kéo thân thể nàng lại gần mình, đặt nàng ở trước ngực, nghiêm mặt nói, “Linh nhi, không cần nói cám ơn với ta, lời cảm ơn của nàng với ta mà nói thực rất đau lòng, biết không?”
“Sở Lăng Thiên, không nên như vậy, cẩn thận thương thế của người.” Nàng giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Chút thương thế này không đáng gì, vết thương sâu nhất trong lòng ta, chính là nàng.” Trong mắt y có một tia bất đắc dĩ, “Ta không biết chúng ta sao lại biến thành thế này, nhưng mà Linh nhi, cả một cơ hội nàng cũng không cho chúng ta sao? Cho chúng ta một cơ hội, được không? Ta sẽ điều tra rõ ràng.”
Nàng không giãy dụa nữa, cứ như vậy ghé vào ngực y, tiếng tim đập hỗn loạn của y truyền đến tai nàng, bàn tay đặt ở trước ngực y, Sở Lăng Thiên, tim của chàng là vì ta mà đập sao?
Giống như là con giun trong bụng nàng, bàn tay to của y để lên trên bàn tay nhỏ của nàng, “Nghe được không? Nó là vì nàng mà đập.” Nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, “Ở lại đây, đừng đi, tin tưởng ta.”
Thân thể nàng lạnh lẽo, so với thân thể của y còn lạnh hơn, bàn tay ở trong tay y không có một chút độ ấm. Là y khiến nàng tổn thương.
Nàng chua xót cười, rời khỏi thân thể y, “Dưỡng thương cho tốt, ta về phủ tướng quân…”
Sắc mặt Sở Lăng Thiên đanh lại, tim của nàng rốt cuộc là làm bằng gì? “Linh nhi, đại phu nói ta không thể lại chịu kích động.” Đã xấu thì cứ xấu luôn đi, y còn có chuyện gì mà không thể làm chứ.
“Ta về phủ tướng quân lấy đồ, lát nữa sẽ trở lại.”
“Nếu nàng không quay lại ta sẽ đi tìm nàng.”
Thân thể Gia Cát Linh Ẩn run lên, ra khỏi phòng.
Sở Lăng Thiên nhớ lại mấy ngày này, y xác định mình không có làm sai chuyện gì, trừ phi là lúc mình hôn mê xảy ra chuyện gì đó. Nhớ tới lời nói của Kinh Phong, một nữ nhân cùng Tần phó tướng? Hay là?
Y triệu Phá Trận tiến vào, bảo hắn đi điều tra chi tiết về nữ nhân kia. Sao lại khéo như vậy chứ, vừa vặn bị Linh nhi nhìn thấy, trừ phi là có người cố ý sắp đặt.
Gia Cát Linh Ẩn đúng hẹn hồi phủ, nàng không bỏ đi mà vẫn hầu hạ ở trước giường. Y vì nàng mà bị thương nên nàng phải chăm sóc y cho đến lúc khỏi hẳn, bụng làm dạ chịu.
Sắc trời dần tối lại, Nguyệt Lan bưng tới hai bát cháo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.