Gia Cát Linh Ẩn

Chương 312: Cái tay kia của ngươi đụng vào nàng




Sở Lăng Hiên dừng bước, “Lăng Vân điện chủ, mục tiêu của ta là Sở Lăng Thiên, không nên vì những chuyện khác mà làm hỏng đại sự. Không được đụng vào Thất vương phi, nghe rõ chưa?”
“Kẽ nào tin đồn ngoài chợ là thật?” Lăng Vân Hải cười hắc hắc, “Lục điện hạ để ý em dâu mình? Thú vị, thú vị. Nếu bản điện chủ là người thì sẽ trực tiếp cướp về, khiến cho nàng không xuống được giường thì dĩ nhiên sẽ nghe lời thôi!”
“Nếu ngươi có thể thuận lợi giết chết Sở Lăng Thiên, bản vương sẽ đáp ứng ngươi, giao nàng cho ngươi thỏa mãn một đêm.”
“Không dám, không dám, thật phóng khoảng! Thứ nữ nhân này một đêm không đủ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng dù chơi đùa lâu cũng không chán!” Hai mắt Lăng Vân hải nheo lại, ánh mắt dâm tà. Hừ! Sở Lăng Hiên, ngươi bảo bản điện chủ không được động thì ta sẽ không động vào sao? Ta càng muốn nếm thử trước ngươi.
Đêm đến, Gia Cát Linh Ẩn thu xếp ổn thỏa cho Tiểu Hoàng tử xong mới rời khỏi cung trở về phủ.
Sở Lăng Thiên vẫn chưa về, nàng vừa ngồi trong thư phòng đọc sách vừa chờ y. Chờ y đã thành một loại thói quen, bất tri bất giác đã đến đêm khuya.
“Cốc cốc cốc!” Kinh Phong gõ cửa tiến vào, “Tiểu thư, gia nói trong quân có chuyện quan trọng cần thảo luận, sai người truyền lời là sẽ về muộn một chút, người đi nghỉ trước đi.”
“Ta biết rồi.” Ngáp một cái, coi sóc Tiểu hoàng tử một ngày cũng có chút hơi mệt, gấp cuốn sách lại, rửa mặt lên giường.
Có Kinh Phong và Phá Trận ở ngoài nên nàng yên tâm đi ngủ. Không biết lúc nào, trong mơ màng nàng nghe được tiếng cửa mở, trong lòng thấy mừng rỡ, lập tức ngồi dậy, “Sao trễ như vậy? Không ở lại nghỉ ngơi trong quân luôn còn về làm gì cho thêm mệt.”
“Ô, Thất cương phi lại quan tâm đến người khác như thế? Chỉ là nghe giọng nói này khiến trong ngực bản điện chủ ngứa ngáy một chút.”
“Ngươi là ai?” Nghe thấy một giọng nói xa lạ, Gia Cát Linh Ẩn phút chốc xuống giường, mò lấy áo khoác, rất nhanh mặc vào, “Kinh Phong, Phá Trận!”
“Người đang gọi hai tiểu tử bên ngoài sao? Trong người bọn họ đã ngấm mê dược của bản điện chủ rồi, trong chốc lát không tỉnh lại nổi đâu.” Lăng Vân Hải lấy ra một mồi lửa, châm vào ngọn nên ở bên cạnh. Thấy nữ tử dưới ánh sáng, hắn nhất thời sợ ngây người, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, “Quả nhiên khuôn mặt đẹp vô song, người là nữ tử đẹp nhất mà bản điện chủ từng gặp qua.”
“Ngươi là người của Thánh Điện?” Nghe xưng hô của hắn, Gia Cát Linh Ẩn nhất thời hiểu vài phần. “Ai sai ngươi tới? Ngươi tới đây làm gì?”
“Tiểu nương tử, nàng nói hơi nhiều, từ trước đến nay ta rất khoan dung với mỹ nhân. Ta đến là để giết Sở Lăng Thiên, thuận lên giường với Vương phi của hắn.”
“Sở Lăng Thiên không có ở đây, người không trở về. Mời ngươi đi cho.”
“Vậy trước tiên lên giường với nàng là được rồi. Không sao, thân thể bản Điện chủ rất khỏe mạnh, chúng ta có thể làm cho đến lúc hắn trở về mới thôi.”
“Không được tới đây!” Nhìn người đang càng tới gần, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng chuyển qua lại, nàng chỉ hy vọng Sở Lăng Thiên không nên trở về lúc này, trong người y đang mang thương tích.
“Tiểu mỹ nhân, không cần phải sợ. Bản điện chủ rất ôn nhu, kỹ thuật cũng tốt, sẽ làm nàng thỏa mãn. Đến đây đi.”
“Không được!”
Lăng Vân Hải tiến thêm một bước về trước, ôm nàng vào trong ngực, không kịp chờ đợi ném nàng lên trên giường, cặp môi nhờn nhụa tới gần.
“Cút đi!” Gia Cát Linh Ẩn đấm đá hắn.
“Hắc, bản Điện chủ rất thích người nhỏ nhắn như nàng, rất thú vị! Đến đây đi, bảo bối, bản điện chủ sẽ khiến nàng cả đời khó quên!”
“Xẹt!” Một thanh kiếm vung xuống, Lăng Vân Hải nhanh nhén tránh thoát, hắn xoay người đứng lên, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng, “Ngươi chính là Sở Lăng Thiên? Ngươi rốt cục đã trở về. Vậy bản Điện chủ sẽ giết ngươi trước, sau đó chơi đùa nữ nhân của ngươi!”
“Cái tay kia của ngươi đụng vào nàng?” Thanh âm Sở Lăng Thiên lạnh như băng giống như đến từ địa ngục. Lăng Vân Hải lại không thèm để ý chút nào.
“Hai tay đều đụng vào, ngươi làm gì nào?”
“Vậy bản vương sẽ chặt hai tay của ngươi trước.”
“Sở Lăng Thiên, bản Điện chủ khuyên ngươi không nên không biết lượng sức mình, phế phủ ngươi bị trọng thương mà vẫn còn ngoan cố chống cự. Được, bản Điện chủ có một đề nghị,” Hắn chỉ vào Gia Cát Linh ẩn, “Ngươi đưa nàng bản Điện chủ, ta tạm tha cho ngươi một cái mạng.”
“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với Bản vương!”
“Đây chính là tự ngươi tìm đến! Vậy bản Điện chủ trói ngươi lại, ở trước mặt ngươi chơi đùa nữ nhân của ngươi. Sở Lăng Thiên, chịu chết đi.”
Ánh sáng lóe lên, Sở Lăng Thiên linh hoạt tránh thoát, đưa hắn ra bên ngoài, đao kiếm không có mắt, y không muốn làm nàng bị thương.
Gia Cát Linh Ẩn từ phía sau cửa sổ lộn ra ngoài, vội vàng đi tìm Vương địa phu lấy độc dược. Nàng gấp gáp trở về thì chỉ thấy Lăng Vân Hải ngồi bệt dưới đất, miệng phun ra máu. Sở Lăng Thiên một thân màu trắng, như tiên giáng trần phiêu diêu, kiếm chĩa vào yết hầu Lăng Vân Hải.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Không ngừng nôn ra máy, Lăng Vân Hải cố hết sức hỏi một câu. Không phải nói hắn chỉ có một hai phần công lực sao, vì sao mình ở dưới tay hắn mới chỉ mười chiêu thì đã bị thua, lại còn chật vật đến không chịu nổi như vậy. Có là Thương Y hoặc là Tổng Điện chủ thì dưới tình huống như vậy hắn cũng có thể bảo đảm trong vòng mười chiêu cũng không thua, nói không chừng còn có thể bất phân thắng bại.
Phân điện chủ Thánh Điện ở trên giang hồ có thể đứng hàng danh hào. Lăng Vân Hải hoảng sợ nhìn người trước mặt, có thể có thân thủ thế này cũng chỉ có hắn.
“Ngươi là Cửu Thiên Cung…”
Sở Lăng Thiên cười cười, “Coi như ngươi thông mình, nhanh như vậy đã đoán ra được.”
“Hừ! Bản Điện chủ nhớ lời nói của ngươi ngày hôm nay, có gan thì chờ bản Điện chủ chuẩn bị sẵn sàng lại tới tìm ngươi!”
“Ngươi coi Bản vương là kẻ ngu ngốc sao?” Sở Lăng Thiên đưa kiếm lại càng gần.
“Thất gia, người không sao chứ?” Gia Cát Linh Ẩn đi tới, lo lắng hỏi.
“Không sao.” Nở một nụ cười êm ái với nàng, móc ra một bình thuốc trong ngực, “Giúp Kinh Phong và Phá Trận giải độc.”
“Được!”
“Thất điện hạ, là tại hạ có mắt không tròng, mạo phạm người và Vương phi, xin người không nên để trong lòng. Tại hạ bảo đảm, sau này không bao giờ đặt chân vào Thất vương phủ nữa, a, không, là không bao giờ đặt chân lên nước Lăng Nguyệt nữa.”
“Thánh Điện ở trong lòng của Bản vương không đáng tin. Vốn ban đầu muốn giữ lại cái mạng ti tiện của ngươi, để ngươi trở về nói với Diệp Thần rằng lần sau sẽ khiến hắn phải tới đây. Nhưng mà, vì ngươi động vào người mà Bản vương yêu mến nhất, nên không trách Bản vương được. Để ngươi chết như thế nào mới hay nhỉ?”( Cái đoạn này dịch đúng ra trong bản gốc phải là: … giữ lại cái mạng chó của ngươi…. Nhưng mà mình cực kỳ kị cái việc lấy chó ra so sánh lắm. Chó dễ thương lắm mừ ^^. Các bạn thông củm chỗ này cho mình nghe :) )
“Không, Thất điện hạ, không nên!”
“Nhiệm vụ thất bại, trở lại cũng là đường chết, chết ở trong tay Diệp Thần không bằng chết ở trong tay Bản vương còn vui sướng hơn. Còn có, những người biết thân phận của Bản vương đều phải chết. Vừa rồi hai tay của ngươi đụng vào Thất vương phi đúng không?”
“Không. Không nên, không nên!” Lăng Vân Hải lui dần về sau, vẻ mặt hoảng sợ. Người này, so với Tổng Điện chủ còn kinh khủng hơn, “Thất điện hạ. Người làm như vậy không sợ Thất vương phi có ám ảnh trong lòng sao?” Nếu hắn quan tâm đến nữ tử này thì phải dùng nàng để đỡ cho mình.
“Tiểu thư, người sẽ có ám ảnh trong lòng sao?” Kinh Phong đã tỉnh táo lại, nghe Lăng Vân Hải nói liền cười hỏi.
“Đương nhiên sẽ.” Gia Cát Linh Ẩn giả bộ sợ hãi gật đầu, “Thất gia, còn không chặt đứt hai tay hắn.
“A? Linh nhi muốn như thế nào?”
“Ta nhớ là Vương phủ có kiếm răng cưa. Dùng cưa để cưa có phải là chơi vui hơn không?” Thiên chân vô tà, dáng vẻ như vậy khiến cho người khác không thể tin nổi lời này được nói ra từ miệng nàng.
“Vẫn là Linh nhi có cách hay. Phá Trận, mang kiếm răng cưa tới!”
“Vâng, gia!” Phá Trận dứt khoát lên tiếng, đến kho binh khí cầm kiếm. Lát sau chạy về. “Gia, việc này cứ giao cho thuộc hạ và Kinh Phong đi, người và tiểu thư đi nghỉ ngơi đi thôi.”
“Các ngươi… Các ngươi…” Lăng Vân Hải cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua những người nào biến thái như vậy nên đã sợ đến run người, “Các ngươi sẽ gặp báo ứng.”
“Báo ứng?” Gia Cát Linh Ẩn dừng lại, xoay người cười nhạt. “Bản Vương phi muốn hỏi Lăng Vân điện chủ một chút, nếu như hôm nay người thắng thì Thất vương phủ sẽ gặp phải tai ương gì? Huyết tẩy Thất vương phủ?”
“Hừ!” Gia Cát Linh Ẩn nói đúng suy nghĩ trong lòng hắn.
Xoay người kéo tay Sở Lăng Thiên, sau lưng truyền đến đoạn đối thoại của Kinh Phong và Phá Trận.
“Trước tiên cưa cái tay kia?”
“Tay phải đi. Cưa thành ba, như thế nào?”
“Ít vậy sao, chín đi, cưa làm chín cũng có thể làm roi được.”
“A!” Tiếng hết của Lăng Vân Hải như heo bị giết vang vọng khắp Thất vương phủ.
“Kêu cái rắm! Ai, Kinh Phong, không nên dứt khoát cưa đứt, tới đây, cưa tay trái luôn đi.”
“Cưa xong tay rồi đến cưa chân. Tối hôm nay lại bận rộn rồi. Ta tới phòng ăn bảo người chuẩn bị ít đồ ăn.”
“…” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu không nói gì, Kinh Phong và Phá Trận quả thực là vô cùng biến thái.
Vào phòng ngue, Sở Lăng Thiên lập tức ngồi xuống, che ngực, thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
“Thất gia, có phải lại tổn thương thêm hay không?”
“Không sao.” Lấy ra một viên thuốc nuốt vào, “Ta vừa ăn xong thuốc nâng cao công lực, nếu không thì sao có thể hạ hắn nhanh như vậy, nên giờ bị tác dụng ngược thôi. Lăng Vân Hải điện chủ, ở trong hàng ngủ phân Điện chut của Thánh Điện đứng ở hàng thứ năm.”
“Ta đi mời đại phu tới.”
“Không cần, đỡ ta lên giường.” Sở Lằn Thiên giùng giằng, “Ta uống thuốc rồi, ngày mai sẽ khôi phục thôi.”
Nói xong, ngay lập tức ngã xuống giường, đem nàng ôm vào trong ngực liền ngủ ngay.
Đợi Sở Lăng Thiên ngủ say, Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, mặc quần áo, cứ một lúc lại lau mồ hôi cho y, lại lấy thuốc mà đại phu đưa cho y uống vào, rốt cuộc sắc mặt của y cũng khá hơn một chút.
Hai người Kinh Phong và Phá Trận vẫn chơi đùa cho tận lúc trời hửng sáng, lúc đó mới kết thúc mạng sống của Lăng Vân Hải. Lúc Gia Cát Linh Ẩn đi ra ngoài thì bọn họ đã thu dọn xong hiện trường, nhìn không ra một dấu vết nào nữa.
“Tiểu thư, thương thế của gia thế nào?” Kinh Phong hỏi.
“Bây giờ đỡ hơn rồi, các ngươi bận rộn một đêm cũng nên đi nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta rồi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Qua một lát, Sở Lăng Thiên rốt cuộc tỉnh lại, sắc mặt khôi phục lại vẻ hồng nhuận, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường. Gia Cát Linh Ẩn cũng yên tâm, để cho y dựa vào mình, “Bây giờ khá hơn chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Sở Lăng Thiên gật đầu, thấy trong mắt nàng hiện lên tơi máu, trong lòng dâng lên một trận yêu thương, “Một đêm không ngủ sao? Nha đầu ngốc, ta đã nói là không sao mà.”
Chẳng biết tại sao, Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên chảy nước mắt, tựa đầu trong ngực y, “Thất gia, tối qua ta rất sợ!”
“Không sao,” Vỗ lưng nàng, “Ta đồng ý với nàng, sau này không để mình bị thương nữa, được không?”
“Thật chứ?”
“Thật! Nàng xem, chẳng phải là không sao rồi sao? Võ công của ta rất nhanh sẽ khôi phục lại, nàng không tin vi phu sao? Cung chủ Cửu Thiên Cung sẽ dễ dàng bị địch đánh bại vậy sao?”
“Khoác lác.” Gia Cát Linh Ẩn đứng dậy, “Chàng ở đây dưỡng thương cho tốt, ta muốn vào cung một chút, chàng phải cẩn thận.”
“Hôm nay ở cùng ta có được hay không?”
Bộ dáng đầy ủy khuất, thực sự khiến người ta không thể nào cự tuyệt được, nhưng mà phải đến chỗ Tiểu hoàng tử, nàng phải đi.
“Thất gia, có chuyện ta muốn nói với chàng.”
“A? Chuyện gì?”
“Mấy ngày nay, ban ngày ta đều vào cung, thay Hoàng hậu chăm sóc cho Tiểu hoàng tử.” Len lén nhìn sắc mặt y, “Nếu như chàng không muốn ta đi thì ta sẽ không đi.”
“Trẻ con vô tội, đi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.