Gia Cát Linh Ẩn

Chương 335: Phanh thây




“Nương nương, người sao vậy?” Thị nữ Liên nhi hoảng sợ nhìn nàng, muốn tiến lên an ủi nàng lại không dám đi tới, rất sợ nàng giận chó đánh mèo lên người mình, đành phải đứng ở đằng xa lo lắng suông.
“Ngươi nói bản cung kém tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn kia chỗ nào? Vì sao mỗi lần người thua đều là ta? Vì sao? Thua Thiên ca ca, ngay cả mạng cũng thiếu chút nữa là thua! Bản cung không phục! Ta nhất định sẽ khiến ả chết, đúng hay không?”
“Vâng vâng” Liên nhi gật đầu liên tục, “Nương nương, người nhỏ giọng một chút, lời này rơi vào tai Hoàng Thượng thì xong mất. Người bình tĩnh một chút, nói không chừng có thể nghĩ ra cách khác. Nàng ta là người, không phải là thần, chung quy vẫn sẽ có nhược điểm.”
“Ả không phải người mà là yêu nghiệt!” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, “Ả không có nhược điểm, ta tìm không ra nhược điểm của ả. Ngươi ra ngoài dò hỏi một chút xem có tin tức gì hay không.” Nàng vẫn một mực không tin Hoàng Thượng có thể khinh địch như vậy mà tha cho nàng, kể cả người ngu ngốc cũng có thể nghĩ đến chuyện đan dược có liên quan đến nàng.
“Vâng, nương nương.”
“Còn nữa, nói với tên đạo sĩ chế thuốc cho Hoàng Thượng rằng, một nhà già trẻ của hắn đều ở trong tay bản cung, nhắc nhở hắn chớ có nói lung tung.
“Nô tỳ biết.”
Một lúc lâu sau, Liên nhi trở lại.
Đại sĩ đã bị ban chết ngay tại chỗ, hắn không hề thú nhận chuyện này có liên quan đến Chu Tuyết Tranh. Mặt khác còn có một tin tức, để thay mặt nước Lăng Nguyệt cảm tạ trời xanh, ngày mai sẽ cử hành nghi lễ tế thiên, ăn mừng thân thể Hoàng Thượng bình phục.
“Không có chuyện nào khác nữa sao?”
“Không có. Nương nương, nô tỳ thấy nghi lễ tế thiên thật ra có thể lợi dụng được. Nghe nói ngàu mai sẽ dùng hổ được nuôi dưỡng ở chùa, đến lúc đó….”
“Ngươi nói là dùng chúng để đối phó với Gia Cát Linh Ẩn?”
Liên nhi mang vẻ mặt tươi cười nhìn Chu Tuyết Tranh, ý là không cần nói cũng biết.
“Đây quả là một biện pháp tốt, xem ra bản cung lại được hoạt động một chút.”
Tâm tình Chu Tuyết Tranh khôi phục lại, lần này nàng nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Tuyệt đối không để xảy ra sơ hở, đây là cơ hội cuối cùng của nàng. Gia Cát Linh Ẩn, ngày mai ngươi nhất định sẽ chết.
“Hắt xì!” Gia Cát Linh Ẩn nặng nề hắt xì một cái.
Thân thể thế tử đang ngủ say run lên, mở choàng mắt ra, hướng về phía nàng cười khanh khách. Ánh mắt lạnh thấu xương lập tức thay bằng dịu dàng, ôm thế tử vào trong ngực.
Nguy cơ trong cung điện tạm giải trử, nàng quyết định mang tiểu thế tử quay về Thất vương phủ, vì vậy tới chỗ Sở Kim Triêu cáo từ.
Sở Kim Triêu lo lắng nàng một mình sẽ nguy hiểm, cố ý để nàng ở trong cung một thời gian, ít nhất so với Thất vương phủ an toàn hơn. Nàng kiên trì phải đi về, đó là nhà của nàng cùng Sở Lăng Hiên, nàng ở đó mới yên tâm.
Sau khi cáo từ với Sở Kim Triêu, nàng lại đi tìm Liên công công để dặn dò một chuyện rồi mới rời khỏi cung.
Mấy ngày nay trong cung liên tiêp có tin tức truyền ra, thấy chủ tử trở về mấy người Kinh Phong mới yên tâm. Gia Cát Linh Ẩn vừa hồi phủ, chưa kịp uống nước thì Ngụy Thành liền đưa một phong thư đến, nói là Lâm Dạ phái người đưa tới.
Trong thư nói nước Đông Lan gần đây có chút quái dị, lui tới rất chặt chẽ với nước Tinh Long cùng nước Đại Mạc, rất có thể gia nhập vào phe chinh phạt nước Lăng Nguyệt.
Đầu ngón tay Gia Cát linh Ẩn miết vào tờ giấy, lâm vào tầm tư. Nước Đông lại sao lại có thể đứng về phía đối lập với nước Lăng Nguyệt? Liên Thượng Hải không quan tâm đến Sở Lăng Thiên sao? Trăm mối nghi vấn không được giải nên nàng đành phải bảo Ngụy Thành báo cho Lâm Dạ tiếp tục điều tra.
Nghi lễ tế thiên được bố trí vào ngày hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn muốn tham gia, thế tử là trưởng tôn cũng tham gia. Nàng cùng Nguyệt Lan và Kinh Phong đi vào nơi cử hành tế thiên.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Nguyệt Lan cùng Kinh Phong ở bên trái và bên phải người nàng, thầm nghĩ hai người này tiến triển cũng quá chậm rồi, sớm chiều ở chung còn không làm rõ quan hện, ngay cả người ngoài như nàng cũng cảm thấy sốt ruột.
Nghi thức tế thiên ở tế tế đàn ngoài Ngân Đô, sau khi Gia Cát Linh Ẩn tới thì những quan viên khác cũng lục tục đi tới. Cuối cùng, Sở Kim Triêu cùng Chu Tuyết Tranh xuất hiện.
Tế ti bắt đầu nghi thức, chọn ngươi chuẩn bị tốt để chém giết súc sinh, đem máu tươi dùng để hiến tế. Chẳng qua là mệnh người đi bưng dụng cụ tiếp máu tươi cũng phải chú ý, phải là ngươi có bát tự thích hợp.
“Tế ti, đã chọn được người phù hợp chưa?” Sở Kim Triêu hỏi.
Tế ti gật đầu, “Đã chọn tốt, một người là Thất vương phi, một người là Thần phi nương nương.”
Chu Tuyết Tranh cười. vì không để người khác nghi ngờ nên nàng thương lượng riêng cùng tế ti, để nàng cùng Gia Cát Linh Ẩn, nàng phải được nhìn thấy cận cảnh Gia Cát Linh Ẩn bị phanh thây.
“Tam nha đầu, Thần phi, hai người các ngươi ra đi.”
Gia Cát Linh Ẩn giao thế tử cho Nguyệt Lanđi ra song vai đứng cùng một chỗ với Chu Tuyết Tranh.
Hai cung nữ tiến lên thay lễ phục đặc chế cho các nàng, cuối cùng, tế ti lấy ra hai lọ thuốc, vẩy lên trên người hai người, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì con hổ cũng ghét loại mùi này sẽ không thương tổn đến hai người họ.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn hai lọ thuốc, khóe miệng giơ lên, trực giác nói cho nàng biết có điều kỳ quái.
Tế ti đem một lọ đưa cho nàng, cái kia đưa cho Chu Tuyết Tranh.
“Thần phi nương nương, Thất vương phi, mời đi.”
Gia Cát Linh Ẩn thử một chút, quần áo hiến tế buộc quá chặt, cánh tay nàng cử động không được. Liên công công thấy thế lập tức đi lên giúp nàng.
Giúp Gia Cát Linh Ẩn vẩy thuốc xong ông lại chủ động giúp Chu Tuyết Tranh, Chu Tuyết Tranh không từ chối, chỉ để tùy ông.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Gia Cát Linh Ẩn không để ý nhìn Liên công công, Liên công công hơi hơi gật đầu, nàng nhận được liền yên tâm.
Gia Cát Linh Ẩn cùng Chu Tuyết Tranh chậm rãi tới gần lồng sắt nhốt mãnh hổ.
Chu Tuyết Tranh thỉnh thoảng nhìn qua Gia Cát Linh Ẩn, lại nhìn vào trong lồng sắt, trong mắt hiện lên tia cười lạnh khó nén. Gia Cát Linh Ẩn, hôm nay ngươi chính là thức ăn của chúng nó.
Nàng đã sớm mua ngươi phục trách trông coi động vật này, lồng sắt nhìn như khóa nhưng thật ra lại không có khóa, vật bên trong thực ra có thể dễ dàng lao ra. Vừa rồi lọ thuốc mà tế ti đưa cho Gia Cát Linh Ẩn có pha trộn loại thuốc kích thích thú tính của chúng.
Nàng dường như nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn bị hổ đói ngạ trên mặt đất, cảnh bị chúng cắn đứt cổ. Chúng nó nhất định ăn luôn xương cốt của nàng vào trong bụng, thật sự là rất hả giận. Tiện nhân, ngươi không nghĩ tới chính mình sẽ chết kiểu này chứ.
Lúc hai người đến gần, lão hổ vốn vẫn nằm yên trong lồng sắt bỗng nhiên đứng lên, chúng nó đứng lên hết, đi qua đi lại bên trong lồng sắt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh gầm nhẹ khiến người ta sợ hãi.
Ý cười trên mặt Chu Tuyết Tranh càng đậm, càng tới gần nàng lại càng hưng phấn. Tiện nhân, đi chết đi!
Hai người càng đến gần, lão hổ ở trong lồng liền nhe răng trợn mắt đứng lên, lông trên cổ dựng thẳng lên, tiếng gào liên tiếp biểu thị sự nguy hiểm.
“Thần phi nương nương, ngươi đang cười cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn tò mò hỏi, “Đây là chuyện đáng cười lắm sao?”
Chu Tuyết Tranh liếc nàng một cái, hừ lạnh nói, “Ngươi quản bản cung cười cái gì sao, việc đó không liên quan đến ngươi.” Bản cung cười ngươi sắp chết đến nơi rồi.
“Rầm!”
Có con hổ cào cào vào cửa lồng sắt.
Mau, cắn chết ả! Cắn chết ả! Trong lòng Chu Tuyết Tranh có mọt âm thanh hò hét. Hừ! Gia Cát Linh ẩn, ngươi xuống địa ngục cho ta đi!
“Ngao!” Một tiếng gào làm người ta sợ hãi, lão hổ vừa rồi còn ở trong lồng bỗng nhảy lên cao, vụt tới.
Cắn chết ả….
A, sao lại thế này? Chu Tuyết Tranh còn chưa kịp phản ứng đã bị con hổ bổ nhào trên mặt đất, hai mắt con hổ màu đỏ gát gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Sao lại thế này?
Chu Tuyết Tranh không kịp tự hỏi, không phải là Gia Cát Linh Ẩn sao? Chỉ một cử động nàng cũng không dám, “Hoàng Thượng, cứu thần thiếp….”
“Bảo vệ Hoàng Thượng!”
“Mau cứu Thần phi!”
Sau khi con hổ kia đi ra, mấy con hổ khác cũng nghênh ngang đi tới vây xung quanh Chu Tuyết Tranh. Lúc này Gia Cát Linh Ẩn đã đứng ở một chỗ rất xa, Kinh Phong bảo vệ nàng cùng Nguyệt Lan ở phía sau.
“Ngao!” Con hổ nhào vào người Chu Tuyết Tranh gào một tiếng, mấy con khác tự giác lui sang một bên. Mấy thị vệ chần chừ tiến lên, trong lúc thế này không ai dám đi lên.
Con hổ cúi đầu ngửi trên cổ Chu Tuyết Tranh, dường như nó không thích hương vị này liền nhịn không được dùng sức cào một cái, trên mặt nàng liền xuất hiện một vết máu.
Mùi màu tươi lan tràn ở trong không khí, mấy con hổ bên cạnh xôn xao đứng lên, muốn xông lên thưởng thức mỹ vị.
“Ngao!” Con hổ kia rống lên một tiếng, những con khác đành phải lui xuống.
“Răng rắc!” Chu Tuyết Tranh cảm thấy trên cổ truyền đến một trận đau nhức, chất lỏng ấm áp càng không ngừng chảy ra.
Phải chết sao? Nàng nghiêng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn cười như hoa nhìn nàng, Chu Tuyết Tranh, ngươi không biết là Liên công công đã đổi thuốc của chúng ta. Nếu không phải ta trước đó có phòng bị thì giờ phút này người nằm ở đó chính là ta. Thế nào? Mùi vị bị dã thú ăn thịt có dễ chịu không?
Nàng không nói gì, Chu Tuyết Tranh hoàn toàn đọc hiểu được vẻ mặt của nàng. Thua, lần này là thua thật sự.
Gia Cát Linh Ẩn, ngươi rốt cuộc là ai? Là người hay là quỷ? Vì sao mỗi lần ta đều thua trong tay ngươi, còn thua một cách triệt để.
Lần này Chu Tuyết Tranh chân chính cảm giác được cái chết tới gần, vạn vật trên trời đất, nàng không nghe được một chút âm thanh, nhìn không thấy được một thứ gì ngoại trừ gương mặt mang vẻ tươi cười của Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn, nếu được lựa chọn một lần nữa ta sẽ lựa chọn cách xa ngươi ra, lựa chọn cả đời không biết ngươi, lựa chọn sống đơn sơ yên ổn, như vậy ít nhất có thể sống lâu một chút.
Một giọt máu nhỏ trên mặt nàng, đập vào mắt chính là cái miệng há to mang đầy máu tươi. Giờ phút này nàng thầm nghĩ nhanh chết đi, loại hoảng sợ này đã khiến nàng hoàn toàn sụp đổ.
Con hổ lại không muốn để nàng theo ý nguyện, cắn một cái ở nơi này, lại cắn một cái ở chỗ kia trên người nàng. Cắn làm sao mà mỗi lần đều nghe thấy tiếng kêu thảm một tiếng. Cuối cùng nàng cũng đã kêu không được nữa.
Lúc này, dường như là chơi đùa xong rồi con hổ kia mới đón đồng bọn lại đây, để chúng tự tìm mỗi con một chỗ, chuẩn bị ăn thịt.
Tình cảnh mỗi lúc một hỗn loạn hơn, mọi người chạy trối chết, sợ người tiếp theo sẽ rơi vào miệng hổ sẽ là mình.
“A!”
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thê lương của Chu Tuyết Tranh càng không ngừng quang quẩn trong không trung, nàng nỗ lức đẩy chúng ra, nàng muốn nhìn thẩy biểu cảm của Gia Cát Linh Ẩn lúc này, nàng phải nhớ kỹ để sau này có làm ma mới có thể tìm về.
Đột nhiên tiếng kêu im bặt lại. Nửa khắc sau, chỗ nàng vừa nằm xuống chỉ thấy có một bãi máu cùng một đống xương trắng, còn có vải vóc bị xé rách.
“Ngao!” Con hổ cầm đầu gầm một tiếng, chúng nó cùng nhau phóng qua đám ngươi, không chạy vào mà là bỏ chạy.
“Đuổi theo!”
Không biết là ai hô lên một tiếng, mấy thị vệ đang choáng váng lúc này mới nhớ tới, cầm lấy lưỡi lê chạy vào trong rừng sâu, nhưng mà sao còn thấy được bóng dáng của chúng nó nữa.
Sở Kim Triêu hạ lệnh tử hình người phụ trách trông coi ngay tại chỗ, tế ti sợ tới mức chân run lên, sao lại như thế này? Sao lại như thế? Chẳng lẽ mình lại đưa sai lọ thuốc rồi?
Tế ti xoa cái trán đầy mồ hôi, như vậy cũng tốt, Thần phi đã chết sẽ không ai biết được hắn cũng tham dự vào âm mưu lần này.
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Sở Kim Triêu, nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng, nếu đã vẩy lên loại thuốc khiến chúng nó chán ghét thì vì sao bọn chúng còn có thể bất ngờ nhào vào Thần phi nương nương, có phải là thuốc bột có vấn đề hay không?”
“Ý của Tam nha đầu là?”
“Thần nữ đề nghị kiểm tra xiêm y của Thần phi nương nương xem có vấn đề hay không.”
“Thái y, đi xem thử đống quần áo kia có gì kỳ lạ hay không.” Sở Kim Triêu nói với thái y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.