Theo như cách nói của Cảnh Thần, phụ nữ cả đời có ba chuyện, đính hôn, kết hôn, sanh con!
Tử Lam đã hoàn thành chuyện thứ ba, hiện tại đang chuẩn bị đính hôn, nhất định phải coi trọng.
Cho nên, ba người đi dạo trong chốc lát, mua một số đồ dùng cần thiết, vốn Tử Lam muốn mua cho Mặc Thiếu Thiên một bộ quần áo, nhưng thầm nghĩ, lúc đính hôn toàn mặc lễ phục, có lẽ Mặc Thiếu Thiên cũng chuẩn bị xong, cho nên cũng không cần mua cho anh.
Tuy nhiên, Tử Lam bỗng nhiên nhìn trúng một đồng hồ đeo tay.
Mặc dù, Mặc Thiếu Thiên rất ít mang đồng hồ đeo tay, tuy nhiên, Tử Lam vẫn cảm thấy, chiếc đồng hồ này rất hợp với Mặc Thiếu Thiên.
Nhưng vừa nhìn vào mệnh giá của nó, Tử Lam không khỏi thở dài một tiếng.
Gía trị đến năm chữ số.
Tử Lam có chút do dự.
Năm chữ số a a a a!
Nhưng Tử Lam có chút không bỏ được.
Cảnh Thần ở một bên nhìn, tuy rằng cô cũng hiểu được giá có hơi mắc một chút, nhưng Mặc tổng có tiền như vậy, mức giá năm chữ số chẳng hề hấn gì, với Mặc Thiếu Thiên mà nói thât không coi vào đâu.
Ngay sau đó, Cảnh Thần thuyết phục, "Tử Lam, tuy rằng giá cả năm chữ số không nhỏ, nhưng cậu nghĩ thử xem, Mặc tổng tặng cho cậu sợi dây chuyền giá trị bao nhiêu tiền, cậu làm nghề này, đừng nói nhìn đoán không ra! " Cảnh Thần nói.
Sợi dây chuyền kia được thiết kế độc đáo, giá cả ít nhất cũng vài chục vạn!
Cho nên, bỏ ra năm chữ số mua chiếc đồng hồ này, thực sự không tính quá mắc.
Nghe Cảnh Thần khuyên bảo, Tử Lam có chút động tâm.
Đích xác, sợi dây chuyền kia giá không rẻ chút nào.
Tử Lam có chút động tâm.
Từ Từ cũng ở một bên nhìn, nói thêm vào, "Đúng vậy, cậu đối Mặc Thiếu Thiên không tiếc, anh ta đối với cậu càng thêm không tiếc bất cứ gì, huống chi, sau khi cậu ta Mặc Thiếu Thiên đính hôn, cậu cũng coi như là một phụ nữ giàu có, lúc này thế nào lại để ý mấy việc giá cả này, chồng cậu đâu phải kẻ keo kiệt!"
"Mua đi, nhỏ bỏ không được thì làm sao lấy được thứ lớn hơn! " Từ Từ nói.
Nghe vậy, Tử Lam dở khóc dở cười, cuối cùng, bởi vì hai cô bạn thân liên tục châm ngòi thổi gió, thêm mắm thêm muối, đủ các loại khuyên bảo, Tử Lam quyết tâm, mua!
Cứ như vậy, số tiền lương mà Tử Lam vất vả kiếm được, không cánh mà bay!
Sau khi nhân viên cửa hàng bọc lại chiếc đồng hồ vào cái họp nhỏ nhắn, Tử Lam cảm thấy có chút hối hận, nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Mua xong.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Cảnh Thần và Từ Từ lại dẫn Tử Lam đi tắm suối nước nóng, làm spa!
Ba nữ nhân nằm trong phòng thẩm mỹ viện, vừa chăm sóc sắc dẹp, vừa chăm chọc chuyện này.
Mãi cho đến buổi tối, ba người mới trở về nhà.
Tử Lam về đến nhà, đã mệt sắp tê liệt.
Vốn mang giày cao gót đã mệt mõi, nhưng cô lại mang giày cao gót đi dạo suốt một ngày, thực sự thiếu chút nữa mạng của cô không còn.
Hiện tại Tử Lam mới sâu sắc hiểu được, thì ra đi dạo phố mua sắm một số đồ đả cũng là chuyện rất mệt mõi, còn mệt hơn cả đi làm, Tử Lam nghĩ, sau này cô không muốn đi dạo theo kiểu này nữa.
Nghe được thanh âm, Hi Hi từ gian phòng đi ra, mới vừa đi ra ngoài, bé nhìn thấy trên sô pha chất đầy các loại túi, Tử Lam nằm trên ghế sô pha, dáng vẻ trông thật suy yếu.
Sau khi chứng kiến cảnh đó, Hi Hi đi tới "Mẹ, ngươi làm sao vậy?"
"Mệt mỏi! " Tử Lam yếu ớt đối đáp.
Nhìn sô pha chất đầy chiến lợi phẩm, Hi Hi lên tiếng, "Mẹ, ngươi cũng thật không có tiền đồ, người khác đi dạo một ngày đều không xảy ra vấn đề, mẹ chỉ mới đến trưa thì mệt thành cái dạng này rồi! " Tuy rằng miệng thì nói như vậy, nhưng bé lại nhanh chóng tiến lên, giúp Tử Lam xoa bóp đôi chân nhỏ.
Tử Lam im lặng..., suy yếu nằm trên ghế sô pha, "Nước, cho mẹ một chút nước! " Tử Lam nói.
Nhìn bộ dạng mẹ mệt mỏi như vậy, Hi Hi nhanh chân chạy đi rót một chén nước.
Tử Lam cầm được nước, hầu như uống hết chỉ trong một hơi.
Sau khi uống xong, cảm giác thông thuận rất nhiều, nằm trên ghế sô phan, thở gấp một hơi thở.
"Hôm nay mẹ cùng Cảnh Thần và Từ Từ đi dạo! " Tử Lam nói, ý thức sâu sắc được vấn đề nằm ở đâu.
Hi Hi khẽ cười, "Mẹ, mọi người đều nói nữ nhân đi dạo phố là một loại cảnh giới đáng sợ nhất, đi dạo một ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi! "
Tử Lam liếc mắt trừng Hi Hi một cái, "Ý của con chính là đang ám chỉ mẹ con không phải nữ nhân sao?"
Hi Hi cười hắc hắc, "Mẹ, tin tưởng con, con tuyệt đối không có ý tứ kia!"
Nói xong, Hi Hi quay sang thì nhìn đám đồ lộn xộn kia, "Mua cái gì thế hả mẹ ơi!"
"Loạn thất bát tao, cái gì cũng có! " Tử Lam nói.
Việc hiện tại Tử Lam cần phải làm nhất chính là đi tắm, đổi lại y phục, nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Tử Lam nỗ lực đứng dậy, sau đó hướng phòng tắm đi đến.
Đang lục lọi vài món đồ, vừa vặn phát hiện ra một túi đồ nho nhỏ.
Đột nhiên khi phát hiện trên mặt vãi in đầy nhân vật phim hoạt hình, bất mãn bĩu môi, “ Con đã nói với mẹ rất nhiều lần, con không thích mặc những bộ quần áo in đầy nhân vật phim hoạt hình!! "
Tử Lam đang gội đầu bên trong, nghe thế, nhướn mày hỏi, "Vì sao a? Không phải trông thật đáng yêu đấy sao!"
"Này thì đáng yêu, bên trên quần in đầy nhân vật phim hoạt hình, con luôn có cảm giác ăn mặc như thế, người ta nhìn chằm chằm vào cái mông con, không có cảm giác an toàn đối với trẻ em một chút nào cả! " Hi Hi đáp lại.
Nghe vậy, Tử Lam nhịn không được bật cười.
"Đây là tác động tâm lý đối với con!"
"Mặc kệ tác động gì, con từ bỏ! "
Mẹ mỗi lần đều cho bé một kho siêu cấp đáng yêu như thế, không phải là nhân vật phim hoạt hình, thì là con ếch nhỏ!
Hi Hi có cảm giác, giống như có người lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cái mông của mình.
" Nhưng mẹ vừa mới mua cho con, nếu không trước hết con cứ mặc như vậy, lần sau nhất định mẹ sẽ mua cho con nhưng mẫu mã khác! " Tử Lam nói.
Ai.
Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Nhìn những nhân vật hoạt hình được in trên chiếc quần mình, bé bất đắc dĩ cúi thấp đầu xuống.
Hiện tại cũng chỉ có thể cam chịu.
Ngay sau đó, đem đồ đạc của mình thu thập thoáng cái, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện một chiếc hộp tinh xảo được gói kỹ.
Nhìn Tử Lam vẫn còn đang tắm, liền mở ra hộp nhìn một chút.
Đột nhiên khi nhìn thấy đồ vật bên trong, miệng bé không nhịn được mở thành chử O.
Đồng hồ đeo tay nha!
Nhìn một chút, bên trong còn có một mở biên lai, vừa nhìn vào.
Miệng lại mỡ toạc ra lớn hơn nữa, giá năm chữ số a!
Không cần phải nói, nhất định là mua tặng cho cha!
Nhưng lại giá năm chữ số a!
Hạng người nhỏ mọn như mẹ, lại dám bỏ ra năm vạn đồng mua tặng cho cha chiếc đồng hồ đeo tay!
Thật bất khả tư nghị!
Lại nhìn thêm một chút, tiếp đó đem đồ vật thu thập.
Nhìn thời gian chênh lệch không nhiều lắm, đến giờ bé phải đi làm cơm.
Tử Lam đi ra, nghỉ ngơi trong chốc lát, làm cơm, hai người cùng nhau ăn, ăn xong, Tử Lam nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Bởi vì bản thân thật sự quá mệt mỏi.
Sau khi Tử Lam vào phòng ngủ, Hi Hi thu thập xong tất cả, bé cũng trở về phòng mình.
Lúc này, bật máy tính lên.
Mấy ngày nay, chuyện cha và mẹ muốn đính hôn, bé nhất định phải sắp xếp thời gian tiếp theo cho tốt.
Mở máy tính lên, đánh một loạt mật mã, hòa nhập vào một nhóm mật.
Thời điểm online, vĩnh viễn đều náo nhiệt như vậy.
Tạp Ni còn có Mặc Tử không biết đang thương lượng chuyện gì.
Vừa tiến vào, Hi Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, "Tạp Ni, mấy ngày nay, tôi có khả năng sẽ bận rộn một chút, không thể online, Đông Nam Á bên kia, anh giúp tôi trông coi nhé!"
"Ok, cha cậu theo sát mẹ cậu, nhanh như vậy gần đây đã có kết quả? " Tạp Ni nhìn Hi Hi nói.
"Đúng vậy, cho nên, mấy ngày nay, chỉ có thể làm phiền mọi người! " Hi Hi lên mặt nói.
"Cái này không vấn đề gì, chỉ là bảo bối, sau khi cha cậu và mẹ cậu đính hôn xong, cậu sẽ rãnh rỗi sao? " Tạp Ni nhìn Hi Hi nói.
Về chuyện này, suy nghĩ vô số lần, cũng không có kết quả.
"Nếu như sau khi cha tôi và mẹ tôi đính hôn xong, nếu như không xảy ra vấn đề gì..., nhất định tôi sẽ nói lại với bọn họ về chuyện rèn luyện! " Hi Hi nói.
"Uh, không thể kéo dài được nữa, huấn luyện phải từ nhỏ, lại kéo dài, cậu so với những người khác trễ một thời gian! " Tạp Ni nói, lời này, không tồn tại thành phần hù dọa.
Người ta từ bốn tuổi đã bắt đầu huấn luyện, Hi Hi cũng đã bảy tuổi, chỉ cần thoáng qua một vài tháng nữa, đã là tám tuổi!
So với những đứa bé khác chậm trễ mất bốn năm!
Mỗi lần nhắc đến vấn đề này, đặc biệt lo lắng.
"Tôi cũng bất lực a! " Chuyện của cha và mẹ chưa xong, bé cũng không yên lòng a.
Lúc này, Mặc Tử bỗng nhiên khoa trương cười to!
Bảo bối, cậu kéo dài thêm thời gian, chờ khi cậu mười tuổi, bọn tôi sẽ đem cậu và những đứa bé bốn tuổi ném vào một chổ cùng nhau huấn luyện, ha ha ha! " Mặc Tử phi thường khoa trương cười như vậy.
Nghe nói như thế, Hi Hi liền đen mặt.
Bất quá, bé cũng ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này.
Bé mới không cần một chổ huấn luyện cùng với những đứa bé ba bốn tuổi cùng nhau huấn luyện, quá mất mặt, hơn nữa, quá làm nhục chỉ số thông minh của bé!
Thẩm Dạ Thiên cũng nghe được lời Mặc Tử nói..., biết cậu ta cố ý nói kích thích, cậu cũng phụ họa nói theo, "Không sai, nếu như cậu chậm thêm chút nữa, theo đợt huấn luyện tiếp theo, bảo bối, đến lúc đó, cậu tuyệt đối Vương giả trong đám người như thế!"
Hi Hi "........"
"Chuyện này sau khi chấm dứt, tôi sẽ nói cùng với cha mẹ!"
"Ok chờ cậu đến, chúng tôi ở đây đều rất nóng lòng muốn gặp mặt cậu đấy! " Tạp Ni nói, nói đến chuyện muốn nhìn thấy Hi Hi, đích xác cậu có chút hưng phấn.
Có chút nóng lòng muốn nhìn một chút, xem Hi Hi rốt cuộc là thế như nào.
Tạp Ni vừa mới dứt lời, ngay sau đó Mặc Tử đã nói tiếp một câu, "Tạ Ni, cậu xác định thật sự muốn gặp bảo bối, mà không phải, muốn chà đạp cậu ta?"
"Mẹ kiếp, lão tử đối với ô răng không cảm thấy hứng thú! " Tạp Ni mắng trở lại.
"Ngọa tào! Tạp Ni, cậu nói ai là ô răng! " Mặc Tử còn chưa mở miệng, liền trực tiếp nói.
Trong nháy mắt, Mặc Tử nụ cười phun, trực tiếp vô số tiếng ha ha ha ha ha phát ra!
Ngay sau đó, cùng một thời gian, Tạp Ni và Hi Hi đồng thời phát ra bốn chữ!
"Cười cười em gái ngươi a!"
"Cười cười em gái ngươi a!"
Mặc Tử trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
Thẩm Dạ thiên ở một bên, trưng ra biểu tình nhìn có chút hả hê.
Trong nháy mắt, ba người đều đem đầu mũi giáo hướng về phía Thẩm Dạ thiên!
Cả nhóm người, một mảnh náo nhiệt!
Trò chuyện thật lâu, đến khi Hoa Hồng vừa online, chủ đề vui đùa mới kết thúc.
Dường như ai cũng biết thời gian online cố định của cô, mỗi tuần cô online ba lần, hơn nữa, cố định thời gian vào chủ nhật, cô mới lên mạng.
Cho nên, thời gian online lâu cũng là vì chờ Hoa Hồng.
"Tôi đây! " Hoa Hồng tung lên một ảnh chụp đặc biệt lười biếng.
"Mọi người đang trò chuyện về chủ đề nào đó?"
"Đương nhiên là đang nói chuyện của cô rồi! " Mặc Tử mở miệng.
"Trò chuyện điều gì đó về tôi? " Hoa Hồng hỏi.
"Cô có phải hay không còn đang theo đuổi cái người tên Bạch Dạ a? " Mặc Tử hỏi.
"Kháo, đừng nói nữa, chờ tôi tìm được anh ta, nhất định hảo hảo dạy dỗ anh ta một bài học! " Hoa Hồng nói.
"Ha ha ha, cô bị người khác làm khó, phóng một con ngựa sao!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đời này, nếu tôi tìm không được anh ta, tôi sẽ không gọi Hoa Hồng! " Hoa Hồng quyết định như thế.
Nghe Hoa Hồng nói như vậy..., Mặc Tử yếu ớt nói một câu, "Bạch Dạ xui tám đời mới gặp phải cô!"
"Cậu câm miệng cho tôi! " Hoa Hồng nói một câu, đem những lời chăm chọc tiếp theo của Mặc Tử ngăn lại.
Nhìn bọn họ hỗ động, Hi Hi nở nụ cười.
"Hoa Hồng tỷ thân ái, đừng nóng giận! " Hi Hi nói.
Vừa dứt lời.
Hoa Hồng hiện tại mới chú ý đến Hi Hi đang online.
" Hi tử, cậu cũng đang online? " Hoa Hồng hỏi.
Còn chưa kịp mạnh miệng, Hoa Hồng liền trực tiếp hỏi, "Có nhớ tỷ không?"
"Dĩ nhiên nhớ, rất muốn rất muốn rất muốn được gặp tỷ! " Hi Hi nói, âm thanh có chút làm nũng.
Hoa Hồng cảm thấy thực sự rất thỏa mãn.
Kết quả kế tiếp như thế một câu nói, để Hoa Hồng nghĩ đến nhất định Hi Hi có mục đích.
"Cho nên tỷ phải nhanh chóng đến thành phố A, tôi rất nhớ tỷ a! " nói.
Hoa Hồng, "......"
"Cậu nghiêm túc? " ngẩn người một lúc, Hoa Hồng mở miệng hỏi.
"Dĩ nhiên, cho nên, tỷ tới đi! " Hi Hi mở miệng tiếp tục làm nũng.
Hoa Hồng không biết nên nói cái gì.
Lúc này, Tạp Ni yếu ớt mở miệng, "Bảo bối, cậu bởi vì chuyện cha và mẹ cậu đính hôn, cho nên để Hoa Hồng đến bảo hộ người trong gia đình cậu sao? " Tạp Ni hỏi.
Hoa Hồng, "......"
"Tạp Ni, anh mở miệng, sẽ chết sao? " Hi Hi trực tiếp phủ định trở về.
"Mẹ kiếp, thật sự như vậy sao? " Hoa Hồng hỏi.
Hi Hi lập tức lắc đầu phủ nhận, "Tuyệt đối không phải như vậy!"
"Thực sự? " Hoa Hồng hỏi ngược lại.
Hi Hi lập tức gật đầu, "Thực sự!!"
Lúc này, Hoa Hồng mới vui vẽ gật đầu.
"Thật ra, tôi muốn tỷ tới bảo vệ mẹ tôi! " Hi Hi nói.
Ngay sau đó, không khí bên trong im lặng vắng vẻ ba giây đồng hồ!
Hoa Hồng bắt đầu phát uy, "Hi Tử!!!! " Sau đó gàu to, cả người tức giận xuất hiện trên màn hình.
Ngay sau đó, Mặc Tử và Tạp Ni, còn có Thẩm Dạ Thiên đều nở nụ cười.
Cả nhóm lại tiếp tục một mảnh náo nhiệt!
"Hoa Hồng tỷ, tỷ đừng tức giận a, tuy rằng tôi muốn tỷ đến bảo vệ mẹ tôi, thế nhưng tôi cũng vậy thực sự rất nhớ tỷ a! " Hi Hi nũng nịu nói.
"Cậu nhớ tôi thật sao? " Hoa Hồng lên mặt hỏi.
"Bảo bối nhớ tỷ a!” Hi Hi nói, giống như chuyện này là lẽ đương nhiên.
Hoa Hồng, "........"
"Không đi! " Hoa Hồng trực tiếp cự tuyệt.
Nghe thế..., Hi Hi làm một bộ dáng đáng thương, "Thật vậy chăng?"
"Tỷ sẽ không sợ, tôi bị người khác giết sao?"
"Tỷ sẽ không sợ, sau đó tỷ sẽ không còn được gặp lại bao bối cực kỳ đáng yêu này nữa sao! " Hi Hi vẫn giả vờ thương cảm.
"Câm miệng!"
Rốt cục, Hoa Hồng nhịn không được rống lên.
Nhìn thấy tình huống hữu dụng, Hi Hi tiếp tục, làm nũng, cuối cùng, Hoa Hồng mới chịu đồng ý.
Thật ra, chỉ cần một câu nói như thế, Hoa Hồng đã phải đi, bất quá, cô cố ý làm khó dễ một chút.
Ai cũng biết, Hoa Hồng sủng ái Hi Hi đến mức nào.
Giữa bọn họ, có một phân cảm giác rất đặc thù.
Bởi vì Hi Hi đã từng là người mà Hoa Hồng thích, sau đó biết dược Hi Hi chỉ là một đứa bé, cô rất tức giận, rất thương tâm.
Nhưng hiện giờ, sau khi hiểu rõ, Hoa Hồng đối với Hi Hi càng thêm sủng nịch, cảm giác giữa hai người, rất tế nhị.
Thậm chí Hoa Hồng cảm thấy đắc ý, chỉ cần một câu nói, chuyện gì cô đều làm hết.
Không có bất kỳ nguyên nhân.
Hi Hi đối Hoa Hồng cũng là như thế,
Tin tưởng Hoa Hồng, vô điều kiện tin tưởng cô.
Tiếp đó, sau khi thương lượng tốt mọi thứ, Hi Hi mới cảm thấy yên lòng.
Chỉ cần chuyện Hoa Hồng đã đáp ứng, thì nhất định cô sẽ làm được.
Tuy rằng chuyện cha và mẹ đính hôn với nhau, nghĩ không ra tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bé vẫn cảm thấy như vậy an toàn một chút.
Trò chuyện cho tới khuya, xác định ngày Hoa Hồng sẽ tới, Hi Hi mới tắt máy vi tính đi ngủ.
Có Hoa Hồng tại đây, Hi Hi cảm thấy yên tâm rất nhiều.
Sau đó, ôm cái ý nghĩ này, Hi Hi an tâm đi ngủ.
Một đêm mộng đẹp.
Còn có hai ngày nữa là đến buổi lễ đính hôn của Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên.
Mấy ngày nay, Mặc Thiếu Thiên để cho Tử Lam hai ngày nghỉ.
Để Tử Lam nghỉ ngơi thật tốt, đến lúc đó, có tinh thần.
Tử Lam cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng thói quen quanh năm cô đều phải làm việc, căn bản muốn ngây ngốc ở nhà cũng không được.
Ngày hôm đó, đúng lúc là chủ nhật, Tử Lam nghĩ muốn cùng Mặc Thiếu Thiên cùng nhau quay trở về nhà một chuyến, dù sao chuyện cô muốn đính hôn, Lâm Mạc Thiên lại là cha của cô, không thể không nói cho ông biết.
Thật ra, nếu như không có sự hiện diện của Kiều Phương, Tử Lam đã sớm đón Lâm Mạc Thiên về sống chung.
Chỉ là ngại gây nhiều khó khăn cho cô, nên Lâm Mạc Thiên thế nào cũng không đồng ý, Tử Lam cũng chỉ có thể cam chịu.
Tuy nhiên,chuyện sắp tới cô phải lập tức đính hôn, mặc dù đã từng nói qua trong điện thoại, nhưng Tử Lam thế nào cũng không đồng ý, cô cần phải đi xem một chút.
Sau đó, Tử Lam đi trở về một chuyến.
Bọn họ vẫn ở chổ củ.
Phòng ở cũng như thế.
Khu phố xinh đẹp, mặc dù đã qua sửa chữa, nhưng so với lúc trước không khác mấy.