Edit: Lavender - Blue
Lâm Tử Lam đứng ở giữa, không biết nên nói gì, vào giờ phút này, hai người cãi nhau, sao giống trẻ con vậy?
Hi Hi nhìn hai người, “Cha, cha, bớt giận, Mặc lão không phải ý này!”
“Ta chính là ý này!”
“Mặc lão, ông im miệng lại!” Hi Hi trước mặt rống lên.
Vì vậy, Mặc lão trề miệng một cái, sau đó quả thật im miệng.
Cảnh này, thật làm cho người ta muốn bắt thang lên mà coi, ngay cả Mặc Thiếu Thiên cũng kinh ngạc.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc lão, bộ mặt phớt tỉnh dạy dỗ, “Hôm nay dầu gì cũng là ngày hỉ của cha tôi, ông không thể điều tốt đẹp, dễ nghe sao?” Hi Hi nhìn Mặc lão nói.
Mặc dù lời cha nói, đúng hay không đúng, nhưng Mặc lão cũng không thể nói ra những lời này.
Còn đối tượng mẹ phải giới thiệu, cha không tức giận mới là lạ!
“Dễ nghe? Ta nói hắn cái gì không đúng chứ!” Mặc lão thở phì phò nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão, mặt biểu hiện tức giận.
Hi Hi đứng giữa hai người, cuối cùng thật sự bất đắc dĩ, đem Mặc lão kéo đi.
“Đi đi đi, chúng ta đi qua bên kia, qua bên kia!” Hi Hi lôi kéo Mặc lão đi.
Nếu như không phải Hi Hi đứng ở giữa hòa giải, đoán chừng hai người có thể cãi nhau ầm ĩ.
Mặc Lưu Ly cũng đi theo, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn ra, cha con bọn họ nói chuyện, đơn giản là làm cho đối phương không thể nói!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên “Được rồi đừng tức giận, Mặc lão cũng đã đến rồi, anh nói ít một câu đi!” Lâm Tử Lam nói.
“Hừ, Ai biết ông ta có mục đích gì!” Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh nói, ánh mắt nhìn lướt qua Mặc Ân Thiên cách đó không xa.
Cha con hai người này, một cái so một mạnh miệng!
Chỉ là, nhìn bọn họ gây gổ, Lâm Tử Lam thế nào có cảm giác kinh hỉ, thú vị như vậy?
Ngay sau đó, Cảnh Thần cùng Từ Từ đi vào.
Lễ phục hai người mặc, một màu sâm banh, một màu trắng, trông rất quyến rũ.
“Lâm Tử Lam!”
“Lâm Tử Lam!”
Hai người gọi tên, bước đến chỗ Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nhìn hai người “Tớ còn tưởng các cậu không tới chứ, xem khách khứa đến đủ hết rồi kìa!”
“Tiểu thư tha lỗi cho tôi, trên đường xảy ra chút việc, mới tới trễ như vậy!” Cảnh Thần nói.
“Tin tưởng tớ, tớ cũng vậy!”
“Các cậu rất vội!” Lâm Tử Lam nói.
“Đương nhiên, không phải trước khi bắt đầu chúng tớ đã ở đây sao!” Cảnh Thần cười nói.
Lâm Tử Lam cười “Trễ nữa, không cho các cậu vào cửa!”
“Hôm nay cậu đính hôn, chúng tớ nào dám trễ nãi!”
Lâm Tử Lam cười.
Lúc này, Trần Mặc đi vào.
Trần Mặc nắm tay một cô gái, rất xinh đẹp, trên người là bộ lễ phục màu xanh nước biển, nhìn thật xinh đẹp, tóc uốn gợn sóng, trông rất quyến rũ.
Hai người tay trong tay tới đây, có vẻ như, rất đồng điệu.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Lam nhìn thấy vị hôn thê của Trần Mặc.
Hơn nữa, còn là trong trường hợp này.
Trần Mặc cùng cô gái kia tới, Cảnh Thần vốn đang nói cười vui vẻ, ngay khi thấy hai người, sắc mặt lập tức thay đổi.
Từ Từ cũng nhận thấy sự thay đổi của Cảnh Thần “Cảnh Thần, cậu làm sao vậy?” Từ Từ hỏi.
Từ Từ cũng nhìn về hướng người đang tới, cảm thấy có điểm nào đó không đúng.
Nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, Trần Mặc cũng nhìn thấy Cảnh Thần, khẽ nhíu mày, đôi mắt không thể hiện ra tâm trạng gì.
Hai người hướng Lâm Tử Lam đi tới, lúc này, Lâm Tử Lam nói bên tai Mặc Thiếu Thiên, gióng nói chỉ đủ hai người nghe “Lễ đính hôn của chúng ta, thật đủ náo nhiệt!”
Mặc Thiếu Thiên không hiểu lời Lâm Tử Lam nói, nhưng nhìn ánh mắt của Trần Mặc, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới dường như hiểu được điều gì đó.
Từ trước đến giờ, không phải là chuyện của mình, Mặc Thiếu Thiên không hỏi qua.
Nhưng không ngờ, còn có chuyện như vậy!
“Vậy thì xem náo nhiệt đi!” Mặc Thiên nói.
Lâm Tử Lam “......”
Lúc này, Trần Mặc cùng vị hôn thê đi tới, Cảnh Thần nhìn lâm Tử Lam “Mọi người cứ nói chuyện, tớ đi ra chỗ khác xem một chút!”
Nói xong Cảnh Thần liền đi ra.
Từ Từ thấy thế, cùng Lâm Tử Lam nháy mắt ra hiệu, cũng đi theo Cảnh Thần vào ra.
Lễ đính hôn hôm nay, có người vui mừng, cũng có người mang nỗi buồn!
Nhìn Cảnh Thần đi, Trần Mặc ánh mắt vẫn nhìn theo bóng lưng của cô.
Cho đến khi vị hôn thê của anh gọi “Anh đang nhìn cái gì thế” cô gái hỏi.
Trần Mặc cười cười, “Không có gì, chỉ là một đồng nghiệp, có chút hiểu lầm!”
Nghe Trần Mặc giải thích, cô gái gật đầu “Đi thôi, tới chúc mừng Mặc tổng!”
Trần Mặc gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam.
“Mặc tổng, Tử Lam, xin chúc mừng hai người!” Trần Mặc nhìn bọn họ nói.
Lâm Tử Lam cười “Cám ơn, tiểu thư xinh đẹp!”
Uống một ngụm rượu, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, “Hi vọng lần sau, là lễ đính hôn của hai người!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời này, vị hôn thê của Trần Mặc mỉm cười “Nhất định là thế, tôi với Trần Mặc định tháng sau tiến hành, lúc đo hai vị nhất định phải đến tham dự!”
Vị hôn thê của Trần Mặc cười nói, có vẻ đoan trang hào phóng.
Nghe được lời cô gái nói…, Lâm Tử Lam nhếch miệng một cái, nhưng cũng không nói lời nào, không ngờ, thực vui vẻ.
Cuối cùng, tất cả, cũng hóa thành một câu “Chúc mừng hai người!”
Bốn người chạm cốc, uống một chút.
.........................
Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu buổi lễ.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đứng ở phía trên, lúc này, người dẫn chương trình đang giới thiệu.
Sau một lúc, không khí hội trường được làm nóng lên, đúng lúc ấy, người dẫn chương trình nói một câu “Bây giờ, mời Mặc tổng phát biểu vài lời!” Người dẫn chương trình nói xong, liền lui xuống phía sau, Mặc Thiếu Thiên nghe vậy, nắm tay Lâm Tử Lam, đi lên phía trước.
Nhìn mọi người, Mặc Thiếu Thiên mấp máy môi “Tôi không muốn nói nhiều lời, chỉ có một câu!” Nói tới câu này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam “Đời này, anh sẽ không để cho em rời khỏi anh!”
Lời nói bá đạo, cường thế!
Giống như con người Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cảm động cười.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam “Em thì sao? Không có điều gì muốn nói với anh sao?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, suy nghĩ một chút, mở miệng “Em đồng ý với anh!”
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười tà, bước tới, trực tiếp ở trên môi Lâm Tử Lam hôn xuống.
Phía dưới, một tràng tiếng vỗ tay.
Hi Hi cùng Mặc lão đứng ở một bên, Hi Hi dùng sức vỗ tay!
Cha mẹ cuối cùng đã tới ngày này!
Mặc lão đứng bên cạnh, khóe miệng hừ lạnh, khinh thường, nhưng ánh mắt, cũng không rời khỏi sân khấu.
Buông lâm Tử Lam ra, Mặc Thiếu Thiên nở nụ cười thật đẹp, nhìn mọi người “Tôi biết gần đây mọi người nghe rất nhiều tin tức, mọi người đối với tin tức này cũng nửa tin nửa ngờ, hôm nay, tôi muốn giới thiệu cùng mọi người một người!”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên hướng Hi Hi vẫy tay, Hi Hi đứng ở dưới, thấy Mặc Thiếu Thiên ra hiệu, lập tức đi lên.
Mặc dù chuyện Mặc thiếu có con trai, làm xôn xao, nhưng mọi người cũng chỉ nửa tin nửa ngờ trong lòng.
Bởi vì trong giới nổi tiếng, giới văn nghệ, đối với thông tin này căn bản không đoán ra thật giả.
Nhưng bây giờ, mọi người thấy Hi Hi, đều rất ngạc nhiên, bốn phía im lặng, chờ đợi lời nói của Mặc Thiếu Thiên.
Hi Hi đứng ở trên sân khấu, đối mặt nhiều người như vậy, không chút nào sợ hãi, luống cuống, ngược lại khóe miệng mang theo một nụ cười, hết sức đáng yêu.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi “Tin tức kia là đúng, đứa bé này thật sự con tôi, con trai của Mặc Thiếu Thiên tôi, Hi Hi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hôm nay là ngày Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đính hôn, cũng muốn xác định thân phận của Hi Hi.
Mặc kệ Mặc gia thừa nhận hay không, Hi Hi là con trai của Mặc Thiếu Thiên, không gì có thể thay đổi.
Hi Hi nhìn bọn họ, vẫn như cũ cười nhẹ nhàng, trông hết sức đáng yêu, mê người.
“Cha!” Hi hi ngọt ngào gọi một tiếng.
Mặc lão đứng ở phía dưới, nhìn bọn họ, khóe miệng nhếch lên tiếng hừ lạnh.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng nhìn Hi Hi, khóe miệng cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Đây mới là cuộc sống mà cô mong đợi.
Không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần người cô yêu, bình an vô sự.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên “Cha, mẹ, hôm nay là ngày cha mẹ đính hôn, bảo bối tặng hai người một món quà!” Hi hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, còn có quà tặng.
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, không biết con trai chuẩn bị quà gì.
Vậy mà lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ “Nhìn phía sau!”
Lúc này, ánh đèn tối xuống.
Một người đàn ông đẩy xe, từ góc tối đi ra, trong tay đẩy một bánh kem thật lớn, có bảy tầng, hơn nữa, cao 1m.
Phía trên bánh kem, có một tấm hình.
Là hình Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam, cùng Hi Hi chụp chung.
Ba người ở nhà chụp, cũng chính là lần trước ăn cơm xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam chụp hình, Hi Hi yêu cầu chụp chung lần đó.
Hi Hi chọn một trong những bức hài hước, vui vẻ, cũng cười tự nhiên nhất.
Nhìn tấm hình, tâm trạng trở nên rất tốt.
Rất ít người thấy Mặc Thiếu Thiên cười, cũng chỉ cười xã giao lấy lệ, hoặc là cười tà, nhưng trong hình cười rất tự nhiên.
“Cha, mẹ, đây là quà tặng hai người, bánh kem tình yêu!” Hi Hi cười nói.
Không quá quý giá, nhưng cũng coi như là một phần tâm ý.
Bánh kem tình yêu!
Lâm Tử Lam cười!
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi cười.
Bánh kem từ từ được đẩy tới, lúc đến trước mặt, Hi Hi mới cười nói “Mẹ, cầu nguyện đi?”
Cầu nguyện?
Còn phải cầu nguyện sao?
Nhìn ánh mắt của Hi Hi, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
“Được!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam bước tới, nhìn bánh kem, sau đó nhắm mắt lại, chắp tay cầu nguyện.
“Cha, mẹ, có thể thổi nến rồi!” Hi Hi nói.
Vì vậy, Lâm Tử Lam tới thổi nến, Hi Hi cũng rất muốn thổi giúp, nhưng bé với không tới.
Cũng may, nến cũng chỉ có một tầng, Lâm Tử Lam thổi xuống.
Thổi tắt nến, lòng của Lâm Tử Lam, hình như cũng bị cái gì thắt lại.
“Cha, mẹ, chúc hai người mau chóng kết hôn, hạnh phúc cả đời!” Hi hi cười nói...