Editor: thanh huyền
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không nói gì thêm.
Hiện tại, nhiều người cũng là nhiều sức mạnh, nếu Tô Cẩn Nhi có khả năng giúp đỡ một chút việc, mang theo là có ích không có hại.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Ừ, cậu quyết định!"
"Cô ấy nếu có thể có phản ứng mạnh mẽ như vậy, tôi tin tưởng, cô ấy nhất định là biết cái gì!" Hách Tôn nói.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi nhất trí gật đầu, nếu thật là như vậy, cũng tốt.
Vì thế, bọn họ tiếp tục thương lượng về địa hình, như thế nào tránh né những người đó, sau khi thương lượng xong, Mặc Thiếu Thiên mới biết, rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
So với trong tưởng tượng của anh, nguy hiểm gấp trăm lần.
Lúc này, sau khi thương lượng xong, tuy rằng tồn tại nguy hiểm, nhưng là, cũng biết phải như thế nào tránh né.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên không phải tốt lắm, lúc này, anh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, còn không có mở miệng, Hi Hi giống như dự đoán được Mặc Thiếu Thiên muốn nói gì.
"Cha, con biết người lo lắng con, con cũng biết rõ, con tuổi còn nhỏ, không có bao nhiêu thực lực, nhưng là ai cũng không thể ngăn cản con đi tìm mẹ!"
"Cha, con sẽ không thêm phiền toái cho người, con sẽ theo trình tự đi!" Hi Hi nói.
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên còn chưa có mở miệng, Hi Hi liền đoán trúng suy nghĩ của anh.
Vài phút trôi qua, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hoa Hồng cũng nhìn Hi Hi, "Lần này không phải lẻn vào Mafia, bọn họ không phải người, sẽ không cho chúng ta cơ hội, nơi đó có độc, chỉ cần dính vào một chút, đều là không có thuốc nào cứu được!" Hoa Hồng cũng nói, nhìn Hi Hi, mày nhíu lại.
Cũng không muốn để cho Hi Hi mạo hiểm như vậy.
Dù sao thật sự rất nguy hiểm.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng, sắc mặt cũng là thập phần kiên định, "Con biết mọi người đều lo lắng cho con, con sẽ mặc quần áo chống độc, mọi người đều biết, không có khả năng con sẽ không đi!” Hi Hi thập phần kiên định nói.
Bọn họ cũng đều biết một việc, một khi Hi Hi quyết định chuyện gì, ai cũng không thể thay đổi.
Mặc Thiếu Thiên mím môi nhìn bé, Hoa Hồng cũng trầm mặc, Mặc Thiếu Thiên bất động, cô làm sao có thể nói động?
“Hơn nữa, cha, nếu biết mọi người đi rồi, Tiêu Dật quay đầu mang con đi thì làm sao bây giờ?" Hi Hi hỏi.
Một câu, nói đến trong lòng Mặc Thiếu Thiên.
Đúng vậy, nếu tìm được Lâm Tử Lam, lại đánh mất Hi Hi, với anh mà nói, không phải là một chuyện tốt.
Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên do dự, Hi Hi cũng biết, Mặc Thiếu Thiên đang do dự.
Lúc này Hi Hi mở miệng, "Cha, người yên tâm, con đi theo mọi người, tuyệt đối sẽ không làm loạn, hơn nữa, con sẽ mặc quần áo phòng độc, không có chuyện gì!” Hi Hi nói, luôn mãi cam đoan.
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, như đang tự hỏi cái gì.
Hi Hi cũng nhìn anh, ánh mắt mở to, "Cha quên rồi sao? Người nói, chúng ta cùng đi tìm mẹ!" Hi Hi nói.
Không có biện pháp, Hi Hi chỉ có thể dùng cách này.
Bất quá chiêu này đối Mặc Thiếu Thiên mà nói, lại thấy hiệu quả.
Cuối cùng, Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Ừ!" Anh tin tưởng, Lâm Tử Lam cũng là nguyện ý người đầu tiên nhìn thấy là Hi Hi.
Nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đáp ứng, Hi Hi nở nụ cười.
"Cha, người yên tâm, con nhất định không có việc gì!" Hi Hi cam đoan nói.
Bé nhất định hết sức chú ý, bởi vì, bé rất yếu cái mạng nhỏ của chính mình.
Nhưng là sự thật chứng minh, bé là may mắn.
Nhiều lần đều có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, Hi Hi đều cảm thấy mạng chính mình quá lớn.
Nhưng là cái này, đau đầu là Hoa Hồng.
Bởi vì, người bảo hộ bé, là cô!
Hách Tôn nhìn bọn họ, chỉ biết đáp án sẽ là như thế.
Hi Hi là một đứa nhỏ rất có chủ kiến, quyết định chuyện gì, nhất định sẽ làm được.
Vì thế, thương lượng xong mọi chuyện, Hách Tôn đi về phòng.
Bọn họ đều cần phải nghỉ ngơi.
Hoa Hồng cũng trở về đi nghỉ ngơi.
Trong phòng, lưu lại hai người Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi.
Nhìn bộ dáng Mặc Thiếu Thiên mặt mày co cáu, Hi Hi đi qua, "Cha, người đang lo lắng cái gì!?"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, mày nhăn lại, "Cha cũng không biết, trong lòng có loại cảm giác rất kỳ quái!"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Hi Hi nghĩ nghĩ, "Lâu lắm không có nhìn thấy mẹ, quá kích động có phải hay không!?"
"Cha, ngày mai, chúng ta có thể tìm được mẹ rồi, sau đó cùng nhau quay về A thị!" Hi Hi nói.
Nói lên điều này, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, gật gật đầu.
Ba tháng, thời gian ba tháng có lẽ không lâu, nhưng là đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, không có Lâm Tử Lam ngày, mỗi một ngày là một loại dày vò, sống một ngày bằng một năm.
Hiện tại, anh có chuýt không kịp chờ đến ngày mai rồi.
Nhìn bộ dáng cha, khóe miệng Hi Hi gợi lên, cũng tràn đầy tin tưởng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên vỗ vỗ bả vai Hi Hi, "Tốt lắm, ngày mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, nghỉ ngơi sớm một chút!" Hi Hi gật gật đầu, "Cha cũng vậy!"
Vì thế, nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Hi Hi phải đi nghỉ ngơi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Hi Hi, lúc này, anh đi đến cửa sổ, nhìn bên ngoài, trong lòng, thế nhưng cảm giác nói không ra lời.
…………thanh huyền…..diendanlequidon…………….
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường ngủ, nhưng là lại ngủ không phải thực an ổn.
Chẳng biết tại sao, ở trong mơ, cô đều thấy thaongs qua rất nhiều chuyện, đều là cô chưa từng nhìn thấy hiện lên.
Như là tiếng súng, tiếng nổ mạnh, còn có hắc ám......
Đột nhiên, thời điểm nhớ tới tiếng nổ mạnh, Lâm Tử Lam từ trên giường ngồi dậy, "Không cần ——" Lâm Tử Lam hô lớn một tiếng, ngồi ở trên giường, cái trán, rịn ra một tầng mồ hôi.
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến giấc mơ kia, nghĩ đến tiếng nổ mạnh vang lên một khắc kia, một tiếng gào thét, chẳng biết tại sao, tâm Lâm Tử Lam, thế nhưng đau đớn.
Tay, cầm lấy quần áo trước ngực, Lâm Tử Lam cố gắng làm cho mình bình ổn lại.
Lúc trước, cô nghe Tiêu Dật nói qua, cô là đã trải qua một hồi nổ mạnh, cho nên mới mất trí nhớ.
Bởi vì là Tiêu Dật nói, cô tin!
Nhưng là vì sao, hiện tại trong lòng của cô, cảm giác nói không ra lời, như là, thất lạc cái gì.....
Lúc này, nghe được động tĩnh Tiêu Dật lập tức đi đến, nhìn thấy Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, một bàn tay, gắt gao ôm lấy ngực, cúi thấp đầu, tóc đen như mực tản ra chung quanh, hình như, bộ dáng rất khổ sở.
Lúc này, Tiêu Dật đi qua, lo lắng nhìn cô, "Tiểu Lam, em làm sao vậy?!"
Nghe được thanh âm của Tiêu Dật,thế này Lâm Tử Lam mới chậm rãi ngẩng đầu, vừa rồi sợ hãi, bớt đi rất nhiều.
Nhìn con ngươi Tiêu Dật lo lắng,Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu"Không có việc gì, chỉ là gặp ác mộng thôi!"
Tiêu Dật nhìn cô, ngẩn người, sau đó gật gật đầu, "Thế nào, không có việc gì chứ!?"
Lâm Tử Lam lắc đầu, mở miệng, "Không có việc gì!"
Tiêu Dật nhìn cô, sau đó đứng lên, đi đến phía trước bàn rót cho cô một chén nước, sau đó đi qua, đưa cho cô.
"Uống nước đi!"
Lâm Tử Lam nhận, nắm ở trong tay.
"Uống chút đi, uống nước áp an ủi!" Tiêu Dật mở miệng.
Vì thế,Lâm Tử Lam liền uống vài hớp.
Lúc này, Tiêu Dật nhìn bên ngoài, trời vẫn là thật tối, "Nếu em gặp ác mộng, anh ở đây cùng em, em ngủ đi!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam nhìn anh, "Không cần, em không sao, anh đi ngủ đi!"
"Không cần anh ở cùng em!?"
Lâm Tử Lam lắc đầu, "Em nhớ rõ em không phải người yếu ớt, thật sự không có việc gì, anh đi nghỉ ngơi đi, uống nước xong, em liền ngủ!”Lâm Tử Lam nói.
Không lay chuyển đượcLâm Tử Lam, Tiêu Dật gật gật đầu, "Vậy được rồi, anh ở ngay cạnh bên, có chuyện gì thì gợi anh!” Tiêu Dật nói.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Em đã biết!"
Vì thế Tiêu Dật đứng dậy, đi ra cửa.
Thời điểm tới cửa, vẫn không quên quay đầu nhìn Lâm Tử Lam,Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, nhìn Tiêu Dật, khóe miệng gợi lên một chút cười.
Tiêu Dật như nghĩ tới cái gì hạ con ngươi, sau đó đi ra khỏi phòng Lâm Tử Lam.
Nhìn Tiêu Dật đi ra ngoài,Lâm Tử Lam chẳng biết tại sao, tâm tình mới thả lỏng một chút.
Chẳng biết tại sao, cô không muốn cho Tiêu Dật biết cô gặp gì trong mơ.
Hoặc là nói, không quá muốn cho Tiêu Dật thấy rõ ràng trong lòng của cô nghĩ cái gì......
Cứ có cảm giác, trong lòng có một đồ vật, đã bị anh lấy đi!
Nhìn cửa bị đóng,Lâm Tử Lam ngồi ở trên giường, cầm trong tay cái chén, uống nước, nghĩ tới giấc mơ kia, nghĩ tới, cũng cảm giác ngực xé rách đau đớn, nhưng mà càng nghĩ, cái gì cũng không có nghĩ ra………….
Cứ như vậy, suy nghĩ vô số lần, nhưng mà cuối cùng, một chút ấn tượng cũng không có.
Lâm Tử Lam buông cái chén, nằm xuống, nhưng là suy nghĩ, vẫn là nghĩ không ra!
Cuối cùng là cái gì cũng như trước không nhớ ra, Lâm Tử Lam lắc đầu, vẫn là ngủ đi!
Nhắm mắt lại, cưỡng chế làm cho mình đi vào giấc ngủ.
Mà bên kia.
Sau khi Tiêu Dật quay đầu vào phòng, nghĩ tình huống vừa rồi của Lâm Tử Lam, trong đầu lại dần hiện ra bộ dáng Lâm Tử Lam thốt ra kêu tên bảo bối ….......
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật mày nhăn lại.
Tuy rằng, Lâm Tử Lam quên mọi chuyện, nhưng là ở phương diện thói quen, không có chút thay đổi.
Nghĩ đến đây, mày Tiêu Dật vẫn là ẩn ẩn bất an nhăn lại.
Lúc này, anh đi đến trước bàn, cầm lấy di động, ở trên mặt bấm một dãy số, nhưng mà đang tìm đến cái dãy số kia, Tiêu Dật không chút do dự nhấn xuống......
Đi đến bên cửa sổ, điện thoại vang vài tiếng sau, chuyển được.
"Alo, Tiêu chủ......"
"Xích Cảnh, tôi hỏi cậu, có phải sau khi sử dụng thuốc, thì quên hết mọi chuyện có phải hay không!?" Tiêu Dật hỏi.
Lần đầu tiên, anh thế nhưng đối với chuyện như vậy, cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Xích Cảnh nghe được, ngẩn người, "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
"Tôi đã làm chuyện như vậy, rất nhiều lần rồi, chưa từng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!”Xích Cảnh ở trong điện thoại cam đoan.
Tiêu Dật đứng ở nơi đó, mím môi, bộ dáng Lâm Tử Lam, không giống nhớ ra, nhưng là...... thời điểm có chút, anh thực sự lo lắng.
"Gần đây, cô ấy thường xuyên gặp ác mộng!" Tiêu Dật nói.
Nghe thế cái, Xích Cảnh lặng đi một chút, sau đó mở miệng giải thích, "Khả năng chuyện này đối với Lâm tiểu thư mà nói, là khúc mắc, cho nên khắc sâu ấn tượng, chính là mất đi trí nhớ, nhưng là ở trong lòng của cô ấy, còn tồn tại bóng ma, nhưng là ngay cả như vậy, cô ấy cũng sẽ không nhớ ra!" Xích Cảnh nói.
Nghe thế cái, Tiêu Dật mới yên tâm một chút.
"Được, tôi đã biết!"
Vì thế, trực tiếp cúp điện thoại, đứng ở cửa sổ, nhìn bên ngoài, con ngươi Tiêu Dật từ từ tụ lại…………