Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 369: Bốn người lúng túng




Edit: Oanh Love
Tử Lam bị hôn, rất muốn kháng cự, nhưng Mặc Thiếu Thiên vừa dùng lực, bỗng nhiên Tử Lam nhẹ rên rỉ thành tiếng….
Chết tiệt!
Âm thanh này khiến Tử Lam có cảm giác kích động muốn chết ngay lặp tức!
Cô rất muốn đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng không hiểu sao một người đang bị thương như anh khí lực lại lớn như vậy, căn bản cô không thể đẩy anh ra được.
Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng hăng, một tay anh luồn vào áo hung hăng vuốt ve bộ ngực của cô, cũng không cần quản trường hợp nào, địa phương nào, anh chỉ muốn phát tiết tâm tình của mình.
Động tĩnh của bọn họ không lớn, nhưng Hi Hi vì như thế mới tĩnh ngủ, đập vào mắt bé chính là một màn nóng bỏng của cha và mẹ.
Mẹ kiếp, quá kích thích đối với bé nga!
Hi Hi không dám lên tiếng, cái đầu nhỏ đặt trên ghế sô pha, cằm gác phía trên, mang theo một chút cảm giác buồn ngủ mông lung, bé đưa mắt nhìn sang bên này.
Tử Lam muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Mặc Thiếu Thiên ngăn lại, cô nghĩ muốn đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng, hơi sức của cô sao bằng anh đây.
Cuối cùng, Tử Lam quyết định không tiếp tục làm quả hồng mềm nữa, đột nhiên cô nhớ tới những chiêu thức phòng sói mà Tiêu Dật đã dạy, giơ đầu gối, cong, dùng sức hướng về vị trí tiểu đệ đệ của Mặc Thiếu Thiên lên gối…
Hi Hi nhìn thấy động tác của Tử Lam, dường như, phát hiện mẹ muốn làm gì, còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở cha, bé đã nghe được….
“Hút!”
Âm thanh thở hổn hển.
Hi Hi sợ hãi nhanh chóng quay mặt đi, bé không nở nhìn gương mặt đau đớn của cha!
Qủa nhiên!
Mặc Thiếu Thiên không chút nào phòng bị, bị Tử Lam cho một chiêu, chỉ trong nháy mắt, gương mặt biến thành màu đỏ tía!
Tay, cũng lặp tức buông Lâm Tử Lam ra!
Có trời mới biết, chổ đó là điểm cường tráng nhất của nam nhân, cũng là địa phương yếu ớt nhất a!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tư Lam, bằng ánh mắt đầy chất vấn, anh thật sự không cách nào tin rằng, Lâm Tử Lam lại có thể đá bảo bối của mình!
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên bằng ánh mắt nghi hoặc, thản nhiên mở miệng, “Chuyện mới vừa rồi cũng không thể trách tôi, còn có, tôi bị mất trí nhớ!”
Ngụ ý, tôi không quen biết anh…anh lại cưỡng hôn tôi, thế nên không thể trách vì sao tôi đá anh!
Mặc Thiếu Thiên vừa mới giảm bớt đau đớn dưới hạ thân, Lâm Tử Lam lại quăng cho anh một quả bom!
Mất trí nhớ???
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên khó tin nhìn Lâm Tử Lam, hạ thân còn đau, biến một Mặc Thiếu Thiên lúc nào cũng hăng hái, giờ đây, lại hiện ra vẻ mặt khiến người khác nhìn vào rất buồn cười.
Tử Lam nhìn, nhịn không được cô cũng khẽ mỉm cười.
Hi Hi nữa nằm nữa ngồi trên ghế sô pha, nhìn nét mặt cha, bé cũng nhịn không được phải bật cười thành tiếng.
Nhưng tiếng cười của bé lại đưa tới hai đạo ánh mắt phóng về phía mình.
Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên đồng thời nhìn sang, khiến Hi hi sửng sờ, giả vờ khoát tay lắc đầu khẽ nói, “Con cái gì cũng đều không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy…” Nói xong, bé làm động tác giống như bé vô hình, mau chóng tìm chổ ẩn núp.
Cha và mẹ hôn môi bé không nhìn thấy, động tác vừa rồi của mẹ cũng không thấy, cái gì bé cũng không thấy….
Lúc này, hai ánh mắt khinh bỉ đều hướng về Hi hi phóng tới.
Nhưng Hi Hi đã ẩn núp, không nhìn thấy được!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, “ Mới sáng sớm, sao lại kích tình như vậy, xem ra, độc trên người anh cũng thật khó hiểu!” Lâm Tử Lam lặp tức nói sang chuyện khác, kết thúc không khí xấu hổ mới vừa rồi.
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, mặc dù dáng vẻ Lâm Tử Lam vẫn như xưa không thay đổi gì, giọng nói vẫn vậy, nhưng trong đôi mắt nhiều thêm một chút xa cách.
Nghĩ đến việc này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy rất khó chịu.
Anh đã tìm cô ròng rã suốt ba tháng liền, đến khi tìm được, thiếu chút nữa mạng cũng không còn, tại vì sao cô lại mất đi trí nhớ?
Điều này khiến Mặc Thiếu Thiên không quá vui mừng!
Nhưng khi anh nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lâm Tử Lam, dù trong lòng có bao nhiêu tức giận anh cũng không biết bản thân nên nói gì cho phải…..
Ngay sau đó, Mặc Thiếu Thiên tiến lên, một phát bắt được bàn tay của Lâm Tử Lam, kéo cô gần sát vào người anh, nhếch miệng cười mị hoặc, “ Thật sao? Em đã mất trí nhớ rồi ư? Đá anh một cước, giờ lại bảo mình mất trí nhớ!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi, lời lẽ ý tứ, chính là anh không tin.
Tử Lam nhìn thẳng vào mắt Mặc Thiếu Thiên, “ Không phải sau khi đá anh xong mới mất trí nhớ, trước đó tôi đã không còn trí nhớ rồi!”Tử Lam nói hết sức bình tĩnh, nhưng trong lòng cô không cách nào bình tĩnh nổi, vì sao chỉ nói có một câu, cũng đâu tất yếu phải áp sát như thế kia?
Cả người Mặc Thiếu Thiên dính sát trên người cô.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên không cảm thấy khoảng cách này có vấn đề gì, nhìn Lâm Tử Lam, anh hận không thể dán gần cô hơn thế nữa.
“ Lâm Tử Lam, em cho rằng chỉ đơn giản nói với anh mấy câu, anh liền sẽ tin tưởng em sao? Em cho rằng nói như vậy, anh sẽ không trừng phạt em nữa sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, rất có dáng vẻ, mặc kệ em nói gì, anh cũng muốn trừng phạt em.
“Tôi……” Tử Lam vô lực giải thích a!
“Mặc kệ anh có tin hay không, đây cũng vẫn là sự thật!”Tử Lam nhấn mạng lời nói của mình.
Mặc dù cô rất tin tưởng những chuyện mà Hi Hi đã nói, nhưng đối với Mặc Thiếu Thiên, một khi cô chưa tìm được trí nhớ, đương nhiên sẽ bảo trì cự ly đối với anh.
Chuyện chưa hiểu rõ ràng, trí nhớ chưa được khôi phục, cô chỉ có thể tin tưởng vào chính bản thân mình.
Nhìn dáng vẻ kiên định của Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ cong lên, mỉm cười càng thêm yêu mị, “ Nếu đã như vậy, anh sẽ giúp em khôi phục lại trí nhớ!”
Vừa dứt lời, Mặc Thiếu Thiên đè Tử Lam xuống giường, dáng vẻ của anh giống như quyết ăn cô vào bụng.
Nghe những lời Mặc Thiếu Thiên nói, Tử Lam không cảm thấy chán ghét, nhưng cảm giác càng bị áp chế càng trở nên dũng mãnh, thế nên khóe miệng cô nâng nhếch lên cười chăm biếm, “ Xem ra, mới vừa rồi tôi dùng còn chưa đủ lực!”
Nhìn Lâm Tử Lam cười, rõ ràng chính là đang cười Mặc Thiếu Thiên không được!
Mặc Thiếu Thiên nghĩ tới, nữ nhân này luôn miệng nói mất trí nhớ, coi như cô có mất đi trí nhớ, cũng không từ bỏ tính cách phúc hắc của mình.
Nói chuyện, luôn nói trúng tim đen, khiến cho đối phương tức giận, rồi lại không thể làm gì đối với cô!
Mặc Thiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lâm Tử Lam, “ Em cảm thấy anh không được?”
Tử Lam chỉ cười nhìn anh, dáng vẻ kia, thật sự cô đang cười anh không được!
“Anh sẽ cho em thấy anh có được hay không, không phải em đang mất trí nhớ sao? Anh quyết sẽ làm cho em nhớ lại tất cả mới thôi!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, dáng vẻ kia, thật hận không thể giải quyết cô ngay tại chổ.
Nghe nói như thế, khóe miệng Tử Lam co giật một chút.
Trước kia Mặc Thiếu Thiên luôn nói chuyện như thế này sao?
Mặc Thiếun Thiên nói xong ngay lặp tức hành động, tay anh đưa xuống phía hạ thân của Tử Lam tập kích.
Tử Lam trừng mắt nhìn anh, chân mày nhíu lại, “Anh đang muốn trình diễn trước mặt con trai sao?” Tử Lam cực kỳ chắc chắn hỏi.
Hỏi một câu, động tác Mặc Thiếu Thiên dừng lại.
Lâm Tử Lam khẽ mỉm cười, giống như cô rất chắc chắn việc này với anh!
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chổ khác, anh rất muốn lên tiếng bảo Hi Hi đi ra ngoài.
Lúc này, Hi Hi cũng thức thời lộ đầu ra, “ Cha!”
Lời của Hi Hi còn chưa nói xong, lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, động tĩnh, hấp dẫn tầm mắt ba người.
Nhìn thấy người đang đứng ngay cửa thì nét mặt giật mình của Hi Hi lặp tức dừng lại.
Người xuất hiện tại cửa không phải ai xa lại, chính là Tiêu Dật, anh đưa mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên và Lâm Tử Lam đang ở cùng một chổ, hơn nữa, áp sát như thế, gương mặt anh có chút không vui.
“ Em mau buông hắn ra!”
Mặc Thiếu Thiên cũng nghiêng đầu sang chổ khác, khi nhìn thấy người đến chính là Tiêu Dật, khóe miệng nâng lên một chút ý cười khinh thường.
Xem ra, tốc độ của Tiêu Dật cũng thật mau a!
Tử Lam cũng nhìn thấy Tiêu Dật đang đứng tại cửa, cô sửng sốt một lúc.
Chẳng biết tại sao, trường hợp gặp mặt như cô vậy cảm thấy rất lúng túng, hơn nữa rất khó chịu.
“Tiêu Dật….” Tử Lam nhàn nhạt gọi một tiếng.
Ánh mắt Tiêu Dật vẫn dán chặt trên người Tử Lam, giống như trong mắt của anh chỉ có thể nhìn thấy một người là cô, và cũng sẽ không chứa đựng thêm bất kỳ người nào khác.
Chỉ là, khi anh nhìn thấy cô một lần nữa cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chổ, tim anh vô cùng nhói đau.
Chẳng lẽ, anh sẽ phải mất cô thêm một lần nữa hay sao?
Nghĩ đến việc này sẽ xảy ra, tay anh siết thật chặt.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ tức giận mãnh liệt.
Nếu như không phải là hắn ta, ba tháng qua anh cũng không cần trãi qua một cách đau khổ tuyệt vọng không khác gì tu la địa ngục.
Hai nam nhân giống nhau đều đứng trên đỉnh của thế giới, vào giờ phút này cũng cực kỳ thống hận lẫn nhau, tuy nhiên mặt vẫn không biến sắc chờ đối phương mỏ miệng trước.
Nhìn tình huống trước mắt, Hi Hi từ trên sô pha bước xuống, chạy thật nhanh về phía Tiêu Dật.
“ Tiêu Dật thúc thúc!”Hi Hi vẫn cực kỳ lễ phép gọi một tiếng.
Nghe được âm thanh, Tiêu Dật quay sang nhìn, khi thấy Hi Hi, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Hiện tại, không biết người nào nên trách cứ người nào, người nào nên nói cái gì!
“Bảo bối!” Tiêu Dật cũng đáp lại một tiếng, âm thanh mang theo mấy phần cứng ngắc, không ôn hòa giống như trước kia.
Hi Hi chỉ mỉm cười, bé biết, giữa hai người đã tồn tại một tầng ngăn cách.
Mặc dù Tiêu Dật nhìn bé lớn lên, nhưng thúc thúc lại đem mẹ giấu đi, đây tuyệt đối là một tổn thương sâu sắc đối với bé.
Có trời mới biết, ba tháng kia, bé phải vượt qua như thế nào!
Hiện tại bé cũng không biết mình nên cảm tạ Tiêu Dật thúc thúc đã cứu mẹ mình, hay bé nên trách thúc thúc đem mẹ giấu ở đây, cho nên, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên nói gì.
Không khí lúc này có chút quái dị, mặc dù Lâm Tử Lam đã quên mất những chuyện trước kia, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được không khí có chút lúng túng, quái dị.
Khiến lòng cô cảm thấy không được thoải mái.
Bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên lên tiếng trước phá vỡ lúng lúng.
“ Tiêu Dật, đã lâu không gặp!” Mặc Thiếu Thiên mở miệng chào hỏi, lời nói mang theo hận ý, gương mặt vênh váo.
Mặc dù phá vỡ lúng túng, nhưng lại lâm vào thế bí.
Lâm Tử Lam thật sự rất bội phục Mặc Thiếu Thiên, anh đơn giản mở miệng hỏi một câu, không khi lặp tức thay đổi chỉ trong nháy mắt.
Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Đúng vậy, lâu rồi không thấy, anh so với tưởng tượng của tôi, nhanh hơn nhiều!”
Mặc Thiếu Thiên khinh thường cười một tiếng, nói “ Tiêu Dật, khoản nợ này, anh nhớ kỹ cho tôi!”
Ba tháng này đối với anh là một sự sỉ nhục, anh nhất định sẽ đòi lại tất cả!
Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, hết sức thản nhiên nói, “Tôi hi vọng, Mặc tổng ngàn vạn lần không được quên tôi, nếu không, tôi sẽ không quen như vậy!”
Vốn thù hận giữa hai người đã quá lớn, nay lại vì chuyện của Lâm Tử Lam, thù oán càng sâu đậm hơn.
Nhìn hai người đối thoại, có cảm giác giống như chiến tranh, gió thổi mây phùn, mỗi một câu điều mang theo sự thù hận, Tử Lam nhìn, cô cũng không biết phải làm sao.
Lúc này, Tử Lam vừa muốn đứng dậy, dường như Mặc Thiếu Thiên phát hiện được ý đồ đó của cô, lập tức đè cô xuống, cau mày nhìn cô.
Lâm Tử Lam im lặng chẳng lẽ anh ta phải giữ vững tư thế này mãi để cho người khác nhìn vào sao.
Mặc Thiếu Thiên không biết xấu hổ, nhưng cô còn muốn gặp người a!
“Anh mau buông tôi ra!” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô khẽ nói.
“Không buông!”Mặc Thiếu Thiên nói hết sức chắc chắn, mặc kệ Tiêu Dật nhìn, căn bản anh cũng không buông tay, tóm lại, anh quyết không buông.
Nhìn dáng vẻ của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam cảm thấy đau đầu.
“ Chẳng lẽ anh phải giằng co với tư thế này mãi sao!” Tử Lam nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Mặc Thiếu Thiên.
Động tác này, trong mắt người khác lại xem ra giống như đang liếc mắt đưa tình.
Sắc mặt của Tiêu Dật càng lúc càng khó coi.
Nghe Tử Lam nói thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên chợt nâng lên, “ Thì tính sao? Em là lão bà của anh, nữ nhân của anh, làm vậy thì có quan hệ gì đến ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.