Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 378: Hai cha con phúc hắc




" Bảo Bối!" Tử Lam gọi một tiếng, nhưng không có người trả lời, nghĩ tới đây, Tử Lam cảm thấy trong lòng lo lắng, cô hướng phía cửa chạy đi.
Chạy ra đến cửa, Tử Lam ngẩn người.
Ngoài cửa, cô trông thấy Mặc Thiếu Thiên và Hi Hi đứng ở nơi đó.
Hi Hi tựa lưng vào trên tường, Mặc Thiếu Thiên đứng bên cạnh Hi Hi vẻ mặt có chút miễn cưỡng, hai người dường như đang đàm phán việc gì đó, thấy Tử Lam đi ra, ánh mắt của hai người đồng loạt tề tụ trên người cô.
“Hai người......" Tử Lam nhìn cha con bọn họ, không biết hình dung thế nào.
Lúc này, Hi Hi nhìn Tử Lam yếu ớt mở miệng, " Mẹ, cha nói, có chuyện muốn nói cùng con!" Hi Hi nghiêm trang nói.
Cho dù có sự tình cần bàn, cũng không cần thần bí như vậy!
Tử Lam giật nảy mình, cho rằng ai đã đem Hi Hi bắt đi!
" Không ngại để anh chiếm dụng Hi Hi một ít thời gian được chứ!?" Mặc Thiếu Thiên nhướn mày nhìn Tử Lam hỏi.
Nói thật, hai người kia lớn lên thực sự quá giống nhau.
Tử Lam nhìn, cảm thấy có chút buồn cười.
" Con trai cũng là của anh, vậy nên anh cứ tùy ý!" Nói xong, Tử Lam xoay người đi trở về phòng.
Nhìn Tử Lam rời khỏi, lúc này, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, mới chuyển sang trên người Hi Hi.
Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, bé chỉ biết cha đang có chuyện gì muốn nói với mình.
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
" Bảo bối......"
" Ân!?"
" Con phải nói thật cho cha biết, có phải con cũng rất muốn quan hệ giữa cha và mẹ khôi phục như trước kia hay không!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
Anh định bụng sẽ dùng mọi phương pháp xử lí đến thuyết phục Hi Hi.
Nhưng mà, cha con hai người không chỉ tâm giống nhau, mà ngay cả trình độ phúc hắc đều như nhau, Hi Hi làm sao sẽ không biết trong lòng cha đang nghĩ gì.
Lúc này, Hi Hi cũng vờ như bé không biết gì.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói xong, Hi Hi nghiêm trang gật đầu, " Đúng vậy!"
" Nếu hiện tại có một biện pháp, vậy con có nguyện ý giúp cha hay không!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi, rất có bộ dạng nịnh nọt, để bé dễ dàng thỏa hiệp.
Thật ra, giờ này khắc này trong lòng cha nghĩ điều gì, Hi Hi đã đoán được bảy tám phần rồi.
Bất quá, bé thầm nghĩ muốn giả vờ bản thân mờ mịt vô tri, " Vậy con quả thật rất muốn biết cha đưa ra biện pháp như thế nào!"
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, sau đó tiến tới, nhìn Hi Hi, " Khuya hôm nay, con phải đi ngủ thật sớm, cha có chuyện muốn nói cùng với mẹ con!"
Hi Hi ở trong lòng chăm chọc!
Bé cũng đoán được cha nhất định sẽ dùng biện pháp này!
Trong lòng cha đang suy nghĩ gì, dĩ nhiên bé là người hiểu rõ ràng nhất!
Hành động này cũng không có một chút khí tiết nào cả!
Bất quá, Hi Hi vẫn muốn giả trang một bộ dáng bé điều gì đó cũng đều không hiểu, lập tức lắc đầu, " Ân ân, không được!"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Hi Hi, " Chẳng lẽ con không muốn cha đem mẹ con kéo về nhà!?"
Hi Hi ngay lập tức gật đầu, " Dĩ nhiên con rất muốn!"
" Vậy hãy để cho cha…!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi liên tục lắc đầu, " Không được!"
" Vì sao!?"
" Lâu rồi con không có nhìn thấy mẹ, con cũng vậy rất nhớ mẹ, muốn cùng ngủ chung với mẹ!" Hi Hi nói.
" Chờ cha đem mẹ con đưa về nhà, con muốn lúc nào ngủ chung chẳng được, cơ hội đương nhiên rất nhiều!" Mặc Thiếu Thiên giáo dục.
Hi Hi vẫn cứ lắc đầu.
Mặc kệ Mặc Thiếu Thiên nói như thế nào, Hi Hi đều hoàn toàn kiên định lắc đầu.
Không được!
Bé cũng muốn ngủ cùng mẹ!
Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn khổ não.
Anh không ngờ con trai của mình cũng không dễ đối phó như anh đã tưởng.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, " Con có nể tình cha con mà cho cha một chút mặt mũi được không!?" Mặc Thiếu Thiên cau mày hỏi.
" Cha, mặt mũi lúc nào còn cũng đều có thể cho cha, nhưng hiện tại không được, con cũng vậy muốn ngủ cùng với mẹ!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nắm chặt nắm tay.
" Nhưng đó là lão bà của cha mà!"
" Cũng là mẹ của con!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Hi Hi chợt nhớ tới điều gì đó, bổ sung, " Mẹ sinh ra con, nuôi con lớn như vậy, cho nên, chuyện giữa mẹ và con, so với của cha hiễn nhiên còn nhiều hơn, cha, không thể đợi đến ngày mai rồi nói luôn sao!" Hi Hi nói.
" Không được!" Mặc Thiếu Thiên cũng một hơi cự tuyệt.
Anh chính là loại người nếu đã quyết tâm muốn làm điều gì sẽ lập tức thực hiện, muốn anh phải chờ, căn bản chuyện đó không thể nào xảy ra.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Vậy thì không còn cách nào rồi!"
Dứt lời, Hi Hi hướng về phía phòng nghỉ đi đến.
Mặc Thiếu Thiên thấy thế, lập tức kéo Hi Hi lại, đem bé đặt trên tường, Mặc Thiếu Thiên không ngờ con trai của mình dĩ nhiên cũng khó đối phó như vậy.
" Hiện giờ cha đang bị thương, nhường cho cha đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi lắc đầu, trưng ra biểu tình không có cửa đâu.
" Vậy con rốt cuộc muốn thế nào mới có thể nhường cho cha!?" Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng vỗ về, nhìn Hi Hi hỏi.
Thật ra, Hi Hi đang chờ những lời này.
Nếu cha sớm nói không phải tốt hơn sao!
Bất quá, Hi Hi muốn giả bộ thêm một chút, gương mặt vô tội nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Cha nói như vậy, lòng của con cảm thấy rất tổn thương......"
" Con chỉ muốn cùng mẹ......"
" Chớ giả bộ, nói thẳng!" Mặc Thiếu Thiên có chút không nhịn được nói.
Ngay sau đó, Hi Hi nghiêm mặt, " Cha, con muốn thương lượng với cha về bản thiết kế súng trường mới......"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang nhìn Hi Hi, " Không có thương lượng!"
Anh không dễ dàng từ đám người kia mới có được, làm sao có thể khinh địch đem trả lại!
Nghe Mặc Thiếu Thiên quả quyết, Hi Hi nhướng mày, " Vậy coi như xong, con muốn quay về ngủ!" Hi Hi làm bộ muốn đi.
Mặc Thiếu Thiên thấy thế, lập tức kéo Hi Hi, " Đợi chút!"
Hi Hi dừng lại, nhưng không quay đầu, " Cha, con buồn ngủ lắm rồi!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng lưng của Hi Hi, cắn răng, anh quả thực đánh giá quá thấp con trai của mình rồi!
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, cũng không có biện pháp nào!
Lão bà dĩ nhiên quan trọng nhất!
Cùng lắm thì, anh sẽ tìm thời gian đoạt trở về!
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên cắn răng một cái, " Tốt, không thành vấn đề!"
" Mặt khác, Hợp Tung dùng thành phố A làm giao dịch, Cửa Ngục không được phép can thiệp!" Hi Hi nhân cơ hội này đưa ra điều kiện!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, " Con......"
" Mẹ, con tới......"
" Tốt, không thành vấn đề!" Mặc Thiếu Thiên cắn răng đáp ứng.
Nhìn cha đáp ứng có chút miễn cưỡng, Hi Hi lập tức nở nụ cười.
" Cha, sớm đồng ý thì tốt rồi!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, vẻ mặt cực kỳ đau lòng, " Oắt con, còn dám tính kế lên đầu cha mình!"
" Thân là một trong số những người lãnh đạo Hợp Tung, đương nhiên muốn vì Hợp Tung suy nghĩ, hơn nữa, mấy thứ này, tất cả vốn thuộc về Hợp Tung, cha chẳng qua chỉ là đem thứ không thuộc về mình trả trở về chủ củ, cho nên không cần phải đau lòng!" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên gằn từng chữ thoải mái nói, nhưng nụ cười trên khóe môi lại thập phần vui vẻ.
Sau khi chuyện kia phát sinh, Mặc Tử đau lòng muốn chết... vì bản thiết kế, hiện tại, cuối cùng bé cũng có cơ hội cầm về!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, tức giận mở miệng, "Bạch Nhãn Lang!"
Anh không ngờ có ngày lại bị chính con trai của mình chơi xỏ.
Hi Hi cười, " Cha, so sánh mà nói, mẹ quan trọng hơn không phải sao, cha cũng đâu chịu thiệt thòi!" Hi Hi mỉm cười thập phần vui vẻ nói.
Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng.
" Tốt lắm, cha, con đi vào trước!" Nói xong, Hi Hi định đi vào.
Mặc Thiếu Thiên lập tức kéo bé, " Không phải con nói sẽ nhường cơ hội này cho cha sao!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, " Đúng là như vậy, nhưng hiện tại cha nghĩ con không cần đi vào sao!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút.
Hi Hi lúc này mới nghiêm trang mở miệng, " Chuyện khác con không dám nói, nhưng con khẳng định, hiện tại nếu cha đi vào, nhất định mẹ sẽ đem cha đuổi thẳng ra bên ngoài!" Hi Hi nói.
Hơn nữa, khả năng này hết sức khẳng định sẽ xảy ra.
Mặc Thiếu Thiên vừa nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Lâm Tử Lam mất trí nhớ, không thể so với trước kia.
" Vậy phải làm sao bây giờ!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi suy nghĩ một chút, sau đó tiến đến bên tai Mặc Thiếu Thiên nói nhỏ.
Mặc Thiếu Thiên nghe xong, khóe miệng chậm rãi nâng lên.
Sau khi Hi Hi nói xong, nhìn Mặc Thiếu Thiên, " Cha cảm thấy như thế nào!?"
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, " Qủa thật là con trai tốt của cha!" Mặc Thiếu Thiên thật tâm khen ngợi.
Hi Hi 囧.
Vừa nãy không biết ai đã mắng bé là bạch nhãn lang rõ?
Trong nháy mắt liền thay đổi!
Bé khinh bỉ cha mình!
Hi Hi cười, " Nếu nói như vậy, vậy cha chịu khó chờ tin tức tốt của con!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
" Đến, cùng nhau so thời gian!" Hi Hi nói
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, sau đó cũng thập phần phối hợp vươn tay, " Hiện tại, mười giờ lẻ một phút!"
"OK, không sai!" Mặc Thiếu Thiên nói.
" Tốt, 12 gặp lại!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, Hi Hi đi trở về phòng.
Mặc Thiếu Thiên cũng đi trở về phòng của mình.
Từ lúc anh sinh ra tới giờ cũng chưa bao giờ trãi qua ba tiếng đồng hồ dài như ba năm.
……………………….
Trở lại gian phòng, Tử Lam đang ngồi uống nước, thấy Hi Hi, cô nhíu mày, " Có chuyện gì không!?"
Hi Hi lắc đầu, " Không có!"
Tử Lam suy nghĩ một chút, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, gật đầu, " Ngủ đi!"
" Vâng!"
Ngay sau đó, Hi Hi lưu loát bò lên giường.
Tử Lam cũng ngồi lên, hai người nằm trên giường, Hi Hi nhìn lên đầu giường đèn ngủ vẫn sáng, bé biết buổi tối mẹ có thói quen mở một ngọn đèn ngủ, nhưng bởi vì còn có chuyện, cho nên bé phải nghĩ biện pháp.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, " Mẹ, có thể đem đèn tắt đi được không? Con biết mẹ có thói quen mở đèn khi ngủ, nhưng đèn sáng, bảo bối không quen!" Hi Hi nhìn Tử Lam, khẽ nói.
Nếu Hi Hi đã nói không có quen, Tử Lam đương nhiên nghe theo.
" Tốt!" Ngay sau đó, Tử Lam vươn tay, tắt đèn.
" Cám ơn mẹ!" Hi Hi cười ngọt ngào nói.
Tử Lam cũng mỉm cười, tuy rằng cô có thói quen bật đèn ngủ, nhưng giờ này khắc này, có Hi Hi bên cạnh, Tử Lam nghĩ, tắt đèn, cũng không có gì quan trọng.
Tử Lam cười, nhớ tới điều gì đó, nhìn Hi Hi, " Xem ra, con đối với mẹ rất quen thuộc, quả thật rõ như lòng bàn tay!"
" Đó là đương nhiên, con và mẹ cùng một chỗ sinh sống bảy năm, thói quen của con toàn bộ mẹ điều biết, thói quen của mẹ, con cũng vậy toàn bộ biết!" Hi Hi nói.
" Có đúng không!?" Nghe Hi Hi nói như vậy, Tử Lam suy nghĩ một chút, " Đáng tiếc, hiện tại mẹ đều quên hết!"
Nghe mẹ nói, Hi Hi cười, " Không quan hệ, cho dù mẹ quên mất, nhưng trong tiềm thức, mẹ vẫn luôn nhớ kỹ bảo bối, không phải sao!?" Hi Hi hỏi.
Lúc này, Tử Lam nhớ tới, trước khi gặp được Hi Hi, cô lại bỗng nhiên gọi bảo bối, xem ra, trong tiềm thức, cô thực sự đã quên một thứ gì đó.
Chỉ là, chuyện này, cô nghĩ không ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.