Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 383: Trình độ bình tĩnh của Lâm Tử Lam




Tuy rằng ngoài mặt coi như không có việc gì, nhưng thật ra ở trong lòng nghĩ, phải làm như thế nào để cho Lâm Tử Lam đồng ý rời đi cũng mình!
Cho dù Lâm Tử Lam đồng ý, Tiêu Dật cũng sẽ không đồng ý!
Cho nên, anh nhất định phải nghĩ kĩ đường lui.
Mặc Thiếu Thiên một bên vừa ăn, một bên vừa nghĩ, ăn điểm tâm, mà lại như đang phát tiết!
Nói như thế nào, nơi này cũng là địa bàn của Tiêu Dật, cứng rắn mà nói, hai bên cũng sẽ bị tổn thương, cho nên, anh chỉ có dùng trí.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật đi tới, ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn lướt qua Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ kia, khóe miệng gợi lên một chút cười, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, cô hết sức cao hứng.
Vừa vặn, tầm mắt Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn về phía Lâm Tử Lam, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của Lâm Tử Lam, không cần nghĩ, cũng biết Lâm Tử Lam đang suy nghĩ gì, vì thế, Mặc Thiếu Thiên cho cô một cái ánh mắt cảnh cáo, Lâm Tử Lam coi như không có nhìn thấy.
Hoa Hồng không có chú ý tới hành động của bọn họ, vừa ăn chợt nhớ tới cái gì, nhìn Lâm Tử Lam hỏi, "Buổi tối nơi này có đồ vật gì đó có phải hay không!?"
Nhìn Hoa Hồng nhìn về phía mình, Lâm Tử Lam sửng sốt, "Làm sao vậy!?"
"Tôi như thế nào cảm giác đêm qua bên ngoài có tiếng động!” Hoa Hồng nói.
Nếu không phải rất mệt, có lẽ cô đã thức dậy, nhưng mà rất mệt nhọc, cô căn bản là lười dậy.
Nhưng là, Hoa Hồng thốt ra những lời này, mọi người trên bàn cơm lặng lặng đi một chút.
Sau đó Hi Hi cùng Lâm Tử Lam nở nụ cười, hai người còn không dám cười to, đều là mím môi cười.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ kia, nhìn như không có việc gì, nhưng là trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi.
Hoa Hồng có thể nói là, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Tiêu Dật cũng sửng sốt, tay cầm dĩa ăn, bỗng nhiên dùng tới lực.
Mắt chỉ nhìn hướng Mặc Thiếu Thiên, ngày hôm qua anh có chuyện đi ra ngoài một chút, thời điểm trở về, anh đi xem Lâm Tử Lam, cửa phòng cô khóa trái, không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ, trước đó, phát sinh chuyện gì!?
Nghĩ đến đây, con ngươi Tiêu Dật, hiện lên một tia tối tăm!
Nhìn một bàn cơm mọi người trầm mặc, Hoa Hồng nhíu mày, chẳng lẽ cô nói sai cái gì sao?
"Tôi nghe động tĩnh......"
"Hoa Hồng, uống sữa!" Lúc này, Hoa Hồng vừa muốn nói nữa, Hi Hi liền bưng một ly sữa nhét vào trong tay Hoa Hồng, để cho cô uống.
Rõ ràng chính là ngăn cản Hoa Hồng nói.
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, tuy rằng không rõ tình huống thế nào, nhưng là trước mắt mà nói, vẫn là đừng nói nữa.
Vì thế, Hoa Hồng yên lặng uống vài hớp sữa, không nói cái gì nữa.
Một bữa sáng, không khí hết sức căng thẳng.
Lúc này, vẫn là Hi Hi mở miệng phá vỡ bầu không khí này, "Mẹ, thế nào? Ăn ngon không!?" Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam gật gật đầu, "Ừ, ăn thật ngon!" Lâm Tử Lam thiệt tình khen.
Thật ra, Hi Hi rất muốn hỏi, có một chút cảm giác quen thuộc hay không, nhưng mà nhìn Lâm Tử Lam, hoàn toàn không có, Hi Hi cũng không hỏi!
Vì thế, Hi Hi hóa giả, không khí cuối cùng cũng tốt lên một chút.
Vì thế, ăn này nọ, Hi Hi nghĩ nghĩ, nhìn Tiêu Dật, "Tiêu Dật thúc thúc, con có chuyện muốn nói với người!”
Lúc này, Tiêu Dật ở một bên duy trì trầm mặc, nghe được lời Hi Hi nói, hắn mới ngước mắt, "Chuyện gì!?"
"Chẳng lẽ muốn chúng ta luôn luôn ở tại nơi này sao!?" Hi Hi hỏi.
Hiện tại, bọn họ đều vì mẹ, ai cũng không chịu nói rời đi trước, nhưng là chẳng lẽ bọn họ thật sự đều phải giằng co như thế này sao!?
Nghe thế, người trên bàn cơm lại sửng sốt
Tiêu Dật cũng nhìn Hi Hi, "Có ý tứ gì!?"
"Con biết, hiện tại có rất nhiều chuyện không rõ ràng, chúng ta trước tiên phải rời khỏi nơi này, đi ra ngoài rồi nói!” Hi Hi nói.
Đối với chỗ này, Hi Hi thật là không thích, cái gì cũng không có, nơi này cũng rất nhỏ, Hi Hi rất nhớ thế giới bên ngoài.
Hi Hi nói xong điều này, Hoa Hồng cũng rất đồng ý.
Ở trong này, trừ bỏ xem kịch vui, ngay cả khi ngủ, thật sự là nhàm chán.
Kỳ thật, người ở chỗ này, không có không nghĩ rời đi, chính là Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật, cũng không nguyện ý mở miệng trước.
Hơn nữa trước mắt, hai người đều không có muốn hỏi ý kiến của Lâm Tử Lam, cho nên, đều chịu đựng, không mở miệng.
Mà hiện tại, Hi Hi đã mở miệng, ánh mắt Tiêu Dật, tự nhiên nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên là cha con, bọn họ đương nhiên là có cùng quan điểm.
Ngay cả là hắn nhìn Hi Hi lớn lên, nhưng cũng không thể thay đổi huyết thống của bọn họ.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở chỗ kia, cũng không có nghĩ đến Hi Hi mở miệng cùng Tiêu Dật nói điều này.
Vốn là sẽ cảm thấy có chút bứt dây động rừng, nhưng là đứng trên lập trường của Hi Hi, mở miệng như vậy, ngược lại cảm thấy điều đó là đương nhiên!
Lúc này, ánh mắt Tiêu Dật từ trên người Mặc Thiếu Thiên rời đi, nhìn về phía Hi Hi, "Vậy ý của cháu là!?"
"Cháu cảm thấy, chúng ta có thể đi ra ngoài nói sau!" Hi Hi đề nghị.
"Tôi đồng ý!" Hi Hi vừa mới dứt lời, Hoa Hồng ra tiếng tán thành.
Ở trong này, thiệt tình cô muốn chết ngạt, nếu không phải vì Hi Hi, cô chết cũng sẽ không tới nơi này!
Lúc này, mọi người đều quét mắt nhìn Hoa Hồng một cái, Hoa Hồng cảm thấy không có gì, "Nơi này thật sự rất buồn!"
Hiện tại, cô mới đặc biệt bội phục Lâm Tử Lam, ở trong này, cô ấy có thể kiên trì ba tháng, là cô, đã sớm chạy trốn!
Lúc này, Tiêu Dật quét mắt liếc nhìn Hoa Hồng một cái, không để ý đến cô, nhìn Hi Hi, "Này, ta sẽ hỏi ý kiến mẹ cháu!”
Mọi chuyện, Tiêu Dật đều lấy Lâm Tử Lam làm trọng, điều kiện tiên quyết.
Loại cảm giác này, làm cho Mặc Thiếu Thiên khó chịu!
Théo ý hắn, giả bộ cái gì, chẳng lẽ không nghĩ tới thật sự sẽ không đi ra ngoài sao, hiện tại ngay cả Đồng Minh loạn thành một đoàn, hắn so với kẻ nào đều rất sốt ruột, hiện tại, hiện tại còn có một bộ dạng không chậm không vội.
Ở trong lòng Mặc Thiếu Thiên cười lạnh, có bản lĩnh, ngươi liền giả bộ!
Giả bộ tới cùng!
Cả đời ở trong này luôn đi!
Lúc này, Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, không nghĩ tới đề tài chuyển dời đến trên người mình, chỉ là, cô đã ở nơi này rất lâu, tuy rằng nơi này hướng tới hòa bình, nhưng mà cô còn trẻ, tạm thời nghỉ ngơi thì có thể, nếu mà ở lại lâu, cô cũng không chịu được.
Cô cũng rất muốn ra thế giới phồn hoa bên ngoài, cạnh tranh loại này, cho cô cảm giác, tồn tại là có ý nghĩa.
Lúc trước, cô đã nói muốn đi ra ngoài, là Tiêu Dật nói cho cô, để cho cô chờ, sau đó là hiện tại.
Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, cô gật gật đầu, "Ừ, em cảm thấy Hi Hi nói có đạo lý!"
Bọn họ sớm hay muộn phải rời khỏi nơi này, không bằng sớm một chút đi ra ngoài.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, con ngươi Tiêu Dật hiện lên một tia ám sáp.
Một ngày này, đúng là vẫn phải đến!
Nghĩ nghĩ, Tiêu Dật gật gật đầu, "Được, anh đã biết, anh sẽ an bài!”
Lâm Tử Lam gật gật đầu, mặc kệ chuyện gì, vẫn là nên đi ra ngoài!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên có điểm ngồi không yên.
Nhìn Tiêu Dật, "Vì sao là anh an bài!?"
"Nữ nhân của tôi, con trai tôi, khi nào thì cần anh an bài!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật một chữ một hỏi lại.
Tiêu Dật ngồi ở chỗ kia, nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, tức cũng không dám làm gì.
"Mặc Thiếu Thiên, hiện tại tôi không muốn cùng với cậu ầm ỹ, mặc kệ cậu cùng Lâm Tử Lam từng phát sinh chuyện gì, nhưng mà, cậu chỉ biết mang bất hạnh cho cô ấy, lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Hắn không quen nhìn bộ dáng Mặc Thiếu Thiên, nói cái gì là nữ nhân của tôi, bộ dáng nữ nhân của tôi!
Điều này làm cho Tiêu Dật nghe xong, tức giận!
Nhịn không được, bạo phát ra.
Mặc Thiếu Thiên là bị người khinh bỉ, nghe được lời Tiêu Dật nói, cũng nháy mắt bạo phát, đột nhiên đứng lên, nhìn hắn, "Anh nói cái gì!?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Mặc Thiếu Thiên, cậu đã gây ra những gì, trừ bỏ bị thương, còn có cái gì!?" Tiêu Dật cũng không lựa lời mà nói.
Hoa Hồng đang ăn này nọ, Mặc Thiếu Thiên nghe những lời Tiêu Dật nói, một trận kích động, thiếu chút nữa lật bàn lên, may mắn Hoa Hồng nhanh tay nhanh mắt, bưng đồ ăn đi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, một bộ dáng muốn giết người, nhìn Tiêu Dật kêu, "Câm miệng!"
"Mặc kệ tôi gây cho cô ấy cái gì, đều là tôi cùng cô ấy, Tiêu Dật, người cô ấy yêu là tôi, đây cũng không phải chuyện của cậu!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng đã nói ác độc, biết Tiêu Dật kiêng kị nhất cái gì, đặc biệt bới móc kích động Tiêu Dật.
Quả thực, sắc mặt Tiêu Dật cũng thật không tốt, "Câm miệng!"
"Người nên câm miệng là cậu!”
Hai người ầm ỹ lên, thậm chí, muốn động thủ.
Hi Hi muốn ngăn, nhưng là động tĩnh hai người quá lớn, Hi Hi căn bản chen vào không lọt.
Không nghĩ tới một chuyện tốt, thế nhưng lại loạn thành thế này.
Cuối cùng, hai người đều rút súng ra.
Hi Hi nhìn, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, "Cha, Tiêu Dật thúc thúc, các người làm gì!? Có chuyện gì là không thể thương lượng sao!?" Hi Hi đứng ở nơi đó hỏi.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Từ ngày đó, Tiêu Dật vẫn ẩn nhẫn, mãi cho đến hiện tại, Tiêu Dật thật sự chịu không nổi Mặc Thiếu Thiên càn rỡ, thật sự hận không thể một phát bắn chết Mặc Thiếu Thiên!
Mặc Thiếu Thiên đối với Tiêu Dật cũng thế.
Cuộc sống ba tháng sống không bằng chết, tất cả đều là Tiêu Dật ban tặng.
Cho nên, Mặc Thiếu Thiên cũng hận không thể bắn chết Tiêu Dật, chính là trở ngại, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi,anh mới không động thủ trước mặt bọn họ!
Nhưng là hiện tại, hai người tức giận, đều không có giảm xuống!
Hai người ai cũng không có mở miệng, lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha!"
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, "Bảo bối, con thật sự cảm thấy, hắn dễ dàng bỏ qua mẹ con sao!?" Mặc Thiếu Thiên cười lạnh hỏi.
Tiêu Dật có chủ ý gì, Mặc Thiếu Thiên rất rõ ràng.
Một khi ra khỏi nơi này, Tiêu Dật thậm chí sẽ đem Lâm Tử Lam giấu đến địa phương khác, thời điểm, bọn họ tìm, lại khó khăn!
Cho nên, anh tuyệt đối sẽ không cho Tiêu Dật cơ hội này!
Tiêu Dật cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, người hiện tại nên buông tha Lâm Tử Lam, là cậu, không phải tôi!" Tiêu Dật một chữ một nói.
Nghe được Tiêu Dật nói những lời này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên cười lạnh, "Tiêu Dật, anh đừng tưởng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì, tôi không biết, cho dù tôi buông Lâm Tử Lam ra, cô ấy cũng sẽ không yêu anh! Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói, nói chuyện, không giận điên người, không đền mạng!
"Có thể hay không, cậu nói không tính!"
"Giống nhau, muốn cho tôi buông tha Lâm Tử Lam, trừ phi, tôi chết!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, nghe được câu Mặc Thiếu Thiên nói sau cùng, chẳng biết tại sao, trong lòng giống như có gì đó hòa tan, để cho cô vừa cảm thấy nặng nề, vừa cảm thấy cảm kích!
Hai người anh một câu, tôi một câu, xem ra, miệng ai cũng độc, Hi Hi đứng ở nơi đó, chen miệng vào không lọt, cuối cùng, Hi Hi chỉ phải xin Lâm Tử Lam giúp đỡ.
"Mẹ......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.