Những kẻ gây chuyện này, cũng làm bẩn mấy chữ khủng bố rồi!
Tuy rằng Hi Hi cũng không thích cái thân phận kinh sợ này, thế nhưng dù gì cũng là tổ chức quốc tế đưa, bọn họ cũng không có thể tùy tiện làm bẩn!
Nghe Hi Hi nói, Mặc lão nhìn Hi Hi, "Làm sao cháu biết!?"
Hi Hi hơi sửng sờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Phần tử khủng bố chính là cần tiền, giết người phóng hỏa như vậy, làm sao xứng với danh hiệu phần tử khủng bố!" Hi Hi nói, như vậy, dường như làm một phần tử khủng bố, cũng là thiêng liêng, là chuyện rất quang vinh. Mọi người yêu thích.
Mặc lão, "... Làm sao cháu biết!?"
"Đương nhiên là cháu biết!" Hi Hi nói, lời nói vẫn còn có vài phần cộc lốc sắc bén, "Hơn nữa, những chuyện kia đều nhỏ như vậy, cấp quá thấp, làm sao có thề là phần tử khủng bố làm!" Hi Hi nói.
Mặc lão, "..."
Cảm giác Hi Hi nói ra lời này, không đơn giản, hơn nữa, ý của cậu, rất che chở phần tử khủng bố này, thế nhưng Mặc lão thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, cháu của ông chính là một thành viên trong đó phần tử khủng bố!
"Xem ra, cháu đối với những người này, hiểu rất rõ!" Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi, ánh mắt đánh giá cậu.
Hi Hi mắt nhìn máy vi tính, không có nhìn Mặc lão, thế nhưng cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của ông, "Đây chỉ là cháu đoán mà thôi, thân là phần tử kinh bố thân phận cao như vậy, làm sao sẽ làm những chuyện như vậy, hơn nữa, chuyện này, rõ ràng là nhằm vào mẹ!" Hi Hi nói.
"Mẹ thế nào cũng không có khả năng đắc tội phần tử khủng bố cả!" Hi Hi nói.
Mẹ là người an phận như vậy, tám đời đều không muốn trèo cao!
Chỉ là có điểm không may mắn là, con trai mình sinh ra lại là phần tử khủng bố!
Nghe Hi Hi phân tích, Mặc lão hiểu được không phải không có lý.
" Vậy là ai làm!?" Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi ngẩng đầu, mắt không còn chút máu liếc Mặc lão, "Nếu như cháu biết, cũng sẽ không ngồi ở chỗ này!"
Mặc lão, "..."
"Mở lại nhìn một lần nữa!" Mặc lão nói.
Quay về với hiện tại, hai người đều có thời gian, Hi Hi cũng tán thành, xem có thể phát hiện ra dấu vết gì để lại hay không, Vì vậy, Hi Hi nhấn một cái, lại bắt đầu theo dõi băng ghi hình truyền phát hình một lần nữa.
Thực sự là xem một lần, lại một lần!
Hi Hi rất hận không thể vọt vào, một quyền đánh chết bọn họ!
Mặc lão cùng Hi Hi, một già một trẻ, đều nhìn chằm chằm video clip, không chịu buông tha bất kỳ một cái chi tiết khả nghi nào.
Nhưng mà, khi nhìn đến một nửa, Mặc lão bỗng nhiên mở miệng, "Tạm dừng một chút!"
Dứt lời, Hi Hi lập tức tạm dừng, quay đầu nhìn Mặc lão, "Làm sao vậy!?"
"Đưa cái này phóng to một chút!" sắc mặt già nua cảu Mặc lão khẩn trương, chỉ vào một người trong máy vi tính nói.
Ánh mắt Hi Hi từ trên người của Mặc lão chuyển tới nhìn trong máy vi tính, thấy Mặc lão chỉ một điểm, cũng đột nhiên cảm giác được, cậu biết Mặc lão đã phát hiện ra cái gì!
Hi Hi lập tức phóng đại hình ảnh.
Lúc này, khi Mặc lão nhìn rõ điều mình muốn nhì là gì, ngón tay chỉ cho Hi Hi xem, "Xem cái này!"
Lúc này, người kia giơ thanh sắt muốn đánh Lâm Tử Lam, hắn rất cường tráng, cánh tay cũng rất to, mấu chốt là, hắn mặc áo sơ mi trắng, mà trên cánh tay hắn, rõ ràng có xăm một hình xăm!
Lúc này, Mặc lão mở miệng, "Có đôi khi tìm không được bọn họ, cũng là có thể căn cứ hình xăm trên người bọn họ tìm được!" Mặc lão từng chữ nói.
Hi Hi nhìn cái hình xăm kia, đó không đơn giản là hình xăm, hình như có chút đặc biệt, Hi Hi cũng không biết đó là cái gì, nhưng bất kể là cái gì, Hi Hi nghĩ Mặc lão nói rất có lý!
Mặc kệ thế nào, cậu phải tìm được những người này!
Vì mẹ trừ hại!
Nếu như giữ lại bọn họ, không chừng về sau lại xuất hiện chuyện gì, sở dĩ, mặc kệ có khó khăn thế nào, cậu đều phải thử một lần!
Cậu cũng không muốn tái hiện chuyện giống như bây giờ!
Bọn họ đều không chịu nổi đả kích Lâm Tử Lam mất tích lần thứ hai!
Vì vậy, Hi Hi lập tức chụp ảnh phóng to ra, phân phát cho người tại thành phố A.
Cầm điện thoại di động lên, lập tức nhấn một số, "Lý Thuận, anh ở đâu!?"
“Đang uống rượu, làm sao vậy!" Lý Thuận hỏi.
"Giúp tôi tìm một người!" Hi Hi mở miệng.
Ở bên kia điện thoại Lý Thuận rất cơ trí, nghe được Hi Hi nói, anh biết sự tình không phải bình thường, nhất định là có chuyện gì, anh lập tức nghiêm túc, "Người nào!"
"Tôi cũng không biết, ảnh chụp tôi gửi anh, anh dựa theo hình xăm phía trên, tìm được người kia cho tôi!" Hi Hi nói từng chữ.
Nghe được, Lý Thuận gật đầu, "Được, tôi đã biết!"
Vì vậy, Hi Hi lập tức phóng to ảnh chụp rồi gửi đi.
"Nhận được không!?"
"Nhận được!" Lý Thuận lên tiếng.
"Trong thời gian ngắn nhất, tìm được người này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Hi Hi nói, giọng nói kia, hận không thể trực tiếp tự xử tử người kia.
Lý Thuận nghe ra Hi Hi phẫn nộ, tự nhiên coi trọng, nhất định sẽ đem chuyện này làm tốt!
"Được, tôi đã biết, tuy rằng không nhìn thấy... Tôi sẽ dùng khả năng tối đa để tìm được người!" Lý Thuận nói.
"Vâng!" Hi Hi gật đầu.
Vì vậy, cúp điện thoại.
Vậy cũng coi như là một phát hiện!
Lòng của Hi Hi cuối cùng cũng có chút thoải mái!
Mặc lão yên lặng ngồi ở một bên, nhìn bộ dạng Hi Hi gọi điện thoại và giọng điệu khi nói chuyện, không có chút nào giống như đứa bé!
Không, nói đúng ra, cậu không phải đứa trẻ bình thường!
Đứa nhỏ này, tuyệt đối giống Mặc Thiếu Thiên, cùng hắc đạo có liên quan!
Nhớ tới lần trước Hi Hi đánh Mặc Thiếu Quần gãy xương, xem ra, đứa bé này thật sự là không đơn giản!
Chỉ là Mặc lão thế nào cũng không nghĩ tới, vốn chỉ nghĩ rằng, cậu có chút thông minh, cùng hắc đạo có quen biết, thế nhưng khi biết được chân tướng sự việc, Mặc lão kinh ngạc như thế nào!
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu qua chỗ khác thấy Mặc lão vẫn không nhúc nhích nhìn mình, suy nghĩ một chút, hài hước mở miệng, "Mặc lão, ông nhìn cháu như vậy làm gì? Có phải cháu rất đẹp trai hay không?!" Hi Hi cười hỏi, còn làm một động tác tự cho là đặc biệt đẹp trai.
Mặc lão, "..."
Đứa bé này, còn muốn tự kỷ hơn so với Mặc Thiếu Thiên!
Lúc này, Mặc lão hoàn hồn, nhìn cậu, "Đúng là cha nào con nấy, đi theo Mặc Thiếu Thiên không học được điều gì tốt cả!" Mặc lão thở phì phò nói.
Đứa nhỏ như vậy, không đến trường học, lại đi theo hắc đạo làm cái gì!
Nghe được những lời này của Mặc lão, Hi Hi cũng không tức giận, chỉ cười khanh khách, "Dạ, cha nào con nấy, bây giờ cuối cùng cháu cũng biết, cha cháu tại sao có bộ dáng này, nguyên nhân là do Mặc lão ban tặng!" Hi Hi cười nói.
Nói đến cái này, sắc mặt của Mặc lão tối sầm, lập tức phủ nhận, "Đừng so sánh ông với cha cháu, ai biết cha cháu rốt cuộc có phải là con ông hay không!" Mặc lão nói, nói đến Mặc Thiếu Thiên, trong lòng của ông lại ngột ngạt.
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Mặc lão cũng biết, Mặc Thiếu Thiên đúng là con trai của mình, điều này không thể nghi ngờ.
Không nói đến ngoại hình, mà tính tình, cũng quá giống ông!
Nghe thế, bỗng nhiên Hi Hi khẽ nheo đôi mắt, để sát vào Mặc lão, "Mặc lão ý của ông chính là, Mặc Thiếu Quần giống ông hơn đúng không? Ha ha ha ha..."
Nói xong, Hi Hi khoa trương nở nụ cười.
Mặc lão, "..."
Nhìn Hi Hi cười khoa trương như vậy, sắc mặt của Mặc lão mù mịt.
Thế nhưng, ông cũng buồn bực, cùng là con ông, thế nhưng tính cách, năng lực, tính tình phương diện, lại không giống nhau!
Nhìn Mặc lão trầm tư, Hi Hi khẽ nhếch miệng cười, "Nếu như so sánh hai người, cháu nghĩ,v ẫn là cha cháu tốt hơn một chút..." Hi Hi cười nói.
Nghe thế một, Mặc lão không hài lòng, "Mặc Thiếu Quần có chỗ nào không tốt?" Lớn lên cũng rất giống ông!
Cái này Hi Hi cũng không phản đối, người của nhà họ Mặc, lớn lên đúng là không tệ.
Chỉ là...
Hi Hi nhìn Mặc lão, nhíu mày, "không có chỗ nào không tốt, chính là không học vấn không nghề nghiệp, không cầu tiến, đúng chuẩn công tử nhà giàu, chỉ biết lái xe nổi tiếng, danh tiếng xuông, so sánh rõ ràng, cháu nghĩ, cha cháu vẫn khá hơn một chút, ít nhất có năng lực, người có khả năng, thua được!" Hi Hi nói, hơn nữa khi nói đến cha mình, bộ dạng tự hào.
Cậu tự nhiên sùng bái, khả năng của cha!
Người như Mặc Thiếu Quần, có khả năng, không thua nổi, nếu xảy ra sự tình, cũng cần người khác dọn dẹp cho!
Nghe Hi Hi đánh giá, sắc mặt của Mặc lão rất không tốt!
Dù sao cũng là con trai của mình, bị người khác đánh giá như vậy, đương nhiên là rất khó chịu!
Hơn nữa, còn là cháu của mình đánh giá!
Trong lòng Mặc lão, càng không nói ra được tư vị!
"Dù thế nào hắn cũng là chú hai của cháu, cháu không thể khen ngợi một chút được sao??" Mặc lão nhìn Hi Hi thở phì phò hỏi.
Nói đến cái này, Hi Hi nhứơng mày, "Nói thật, có chú hai như vậy, cháu thật sự cảm thấy rất mất mặt!"
Mặc lão, "..."
Nhìn Mặc lão hít thở không thông, Hi Hi bỗng nhiên nở nụ cười, "Được rồi được rồi, không đùa giỡn với ông nữa!"
"Nói thật, cháu còn muốn cám ơn ông, đi, cháu mời ông uống cà phê!" Hi Hi nói.
Mặc lão ngồi ở chỗ kia, có chút hờn dỗi.
Lúc này, Hi Hi quay đầu lại nhìn Mặc lão, "Đi thôi ạ!"
"Cà phê đã uống rồi!" Mặc lão thở phì phò mở miệng nói.
Hi Hi hơi giật mình, sau đó nhìn Mặc lão có vẻ tức giận, tâm tình vô cùng tốt.
"Vâng vâng vâng, cùng lắm thì sau này cháu không nói như vậy nữa!" Hi Hi nhận sai.
Lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, lườm cậu một cái, "Điều này không sai biệt lắm!"
Hi Hi bất đắc dĩ lắc đầu, "A, ông thật không công bằng, nếu ông cũng quan tâm cha cháu như vậy, cũng sẽ không có chuyện như bây giờ!" Hi Hi bất đắc dĩ xúc động.
"Cha cháu thích nhất hoang dại, thích hợp nuôi thả, không thích hợp đợi ở nhà!" Mặc lão nói.
Hi Hi, "..."
Hi Hi không nói nữa đi xuống dưới, lời này nếu để cha nghe được, chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu!
Bất quá đến bây giờ, Hi Hi vẫn không nghĩ ra, vì sao Mặc lão làm như vậy, kỳ thực ở chung một chỗ, cậu phát hiện Mặc lão là một người mạnh miệng mềm lòng, làm sao sẽ làm những chuyện như vậy đối với cha!?
Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng Hi Hi cũng không mở miệng hỏi, nếu như thật sự nói ra chuyện này,chỉ nhận lấy thiệt thòi thôi.
Mặc lão cũng không nói gì nữa, lúc này, hai người đi ra ngoài.
Như vậy ranh giới tì vết.