Sau nửa giờ, Hi Hi hầm canh xong!
Mới từ phòng đi ra, đã ngửi thấy một hương vị, Hi Hi vô cùng vui vẻ, Mặc lão theo sát phía sau, ngửi thấy mùi hương, rất muốn ăn, rất muốn nếm thử tài nghệ nấu nướng của Hi Hi!
Lúc này, Hi Hi đi tới, dùng cái muôi múc một chút, đặt ở trong miệng thưởng thức, sau khi uống xong, Hi Hi tấm tắc khen, như vậy, thoạt nhìn, vô cũng mĩ vị.
Mặc lão nhìn, không cầm được nuốt nước miếng, nhưng là không có ý mở miệng nói muốn thử.
"Đã xong chưa!" Lúc này, Mặc lão ở sau lưng bé giả bộ hỏi, thật ra, đôi mắt không nừng quét tới bên kia.
"Được rồi!" Hi Hi thưởng thức một chút, tâm tình hết sức tốt lên tiếng.
Tuy rằng lần này mẹ xảy ra chuyện, thế nhưng trong họa có phúc, hiện tại chỉ cần tìm được những người đó, thì Hi Hi không còn gì lo lắng!
Lúc này Hi Hi tìm ra một chén nhỏ, từ từ múc một chén, xoay người nhìn Mặc lão, "Mặc lão, chén này, mời ông uống!" Hi Hi nói.
Mặc lão sửng sốt, lập tức nhìn Hi Hi.
Hi Hi cười, "Nếm thử xem có được hay không!”
Mặc dù, trong lòng Mặc lão vô cùng vui vẻ, kích động không thôi, thế nhưng nét mặt còn là giả bộ trấn định, lộ ra vẻ lo lắng và thần sắc vui vẻ hỏi, "Có thể uống sao!?"
"Đương nhiên có thể!" Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc lão từ từ tiến tới, nhìn cái chén Hi Hi đưa cho ông, “Cháu xác định!?”
Hi Hi sửng sốt, lập tức mở miệng, "Không xác định, ông không muốn uống!"
Nói, Hi Hi có ý muốn rời đi.
Lúc này, Mặc lão hoảng hốt, biết mình đùa hơi quá, ông lập tức vươn tay, “Đưa ông!”
Thoáng cái bưng lấy cái chén trên tay Hi Hi.
“Ông nói ông không uống sao!?”
"Vậy ông còn hỏi nhiều như vậy làm gì!?” Hi Hi nói.
Mặc lão mở to hai mắt, "Tiểu hài tử, thực sự không phải là như vậy!”Mặc lão vừa nói, vừa cầm lấy cái muôi (thìa) nhẹ nhàng uống một ngụm.
Thưởng thức vào trong miệng, Mặc lão hơi sửng sốt một chút.
Hương vị, đã vượt quá tưởng tượng của ông!
Ông cho là, Hi Hi có thể nấu, thế nhưng không nghĩ tới, Hi Hi nấu ngon như vậy!
“Thế nào?” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi, ánh mắt tràn ngập chờ đợi.
Thiếu chút nữa Mặc lão thốt ra ra là rất ngon, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hi Hi, ông bỗng nhiên nhịn xuống, “Tạm được, bình thường thôi!” Mặc lão nói trái lương tâm.
Nghe Mặc lão nói, Hi Hi nhíu mày, "Bình thường thôi!?"
Mặc lão gật đầu.
Lúc này, Hi Hi lập tức vươn tay, "Nếu bình thường, không nên uống!”
Nhìn tay Hi Hi đưa tới, Mặc lão lập tức nhíu mày, "Dừng tay!"
"Để làm gì!"
"Cháu cái vật nhỏ này, có phải giận ông hay không!?” Mặc lão thở phì phò nói.
“Cháu nào dám!” Hi Hi nói.
“Cháu không dám? Còn chuyện gì mà cháu không dám!?” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi cười, “Ông nói cũng thật là, rõ ràng là thích, hết lần này đến lần khác làm ra dáng vẻ không thích, đều không phải là trái lương tâm sao!?” Hi Hi nói.
“Ông cam tâm tình nguyện, cháu quản được sao!” Mặc lão nói.
"Dạ dạ dạ, cháu không xen vào!" Hi Hi không phục nói.
Không muốn cùng Mặc lão tranh cãi, thật ra, từ biểu tình của Mặc lão có thể nhìn ra là rất thích, nhưng hết lần này đến lần khác làm bộ không thích, Hi Hi đã sớm biết, trong miệng Mặc lão nói không nên lời ca ngợi, đây là tính cách của Mặc lão!
Một người kì lạ!
Mặc lão liếc mắt nhìn Hi Hi, nghe được bé nói chịu thua, tâm tình vô cùng tốt.
Tiếp tục uống canh Hi Hi nấu, tâm tình vô cung thoải mái.
Lúc này, Hi Hi đứng đối diện Mặc lão, mở miệng, “Mặc lão, cháu có thể hỏi ông một chuyện không!?"
Nghe được tiếng xưng hô này, Mặc lão không cau mày, "Không thể!”
"Vì sao!?"
"Mặc lão Mặc lão, ông già như vậy sao!?” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Hiện tại bắt đầu không phục là mình già!
Hi Hi, "..."
Mặc lão chính là người vô cùng kì lạ!
“Ông muốn cháu gọi ông là gì!?” Hi Hi hỏi, kì thật, bé hiểu ý của Mặc lão, nhưng không muốn chủ động mở miệng.
Người như Mặc lão, phải phân cao thấp mới được!
Nếu không, Mặc lão sẽ không xin lỗi trước.
“Không phải Mặc lão là được!” Mặc lão nói.
"Mặc lão tiên sinh!?" Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc lão ngước mắt căm tức nhìn Hi Hi.
"Tên? Mặc Ân Thiên!" Hi Hi tiếp tục nói.
Sắc mặt Mặc lão đen hơn.
Dù sao Hi Hi chính là không nói ra suy nghĩ trong lòng Mặc lão.
Ông không chủ động mở miệng, Hi Hi cũng không nên nói.
Không được, cứ như vậy đi!
"Ngược lại ông nói một câu đi!” Hi Hi nhìn ông nói.
Lúc này, Mặc lão nhìn bé, "Vật nhỏ, cháu cố ý có đúng hay không!?"
Hi Hi lập tức giả làm ra một dáng vẻ vô tội, "Mặc lão, không phải, cháu không hiểu ý của ông!”
Mặc lão tức giận, nhưng mà không có biện pháp, “Cha cháu nhìn thấy ông, không nghe lời, nhưng cũng không thiếu một tiếng cha!”
“Cho nên.........” Hi Hi nhìn Mặc lão hỏi.
Mặc lão, "..."
Biết rõ Hi Hi vô cùng thông minh, cũng biết, bé đã sớm hiểu ý của mình, thế nhưng bé giả vờ không hiểu, cái gì cũng không hiểu, Mặc lão tức giận không biết nói cái gì cho phải.
“Cháu nói cháu gọi ông là gì!?” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Nghe hế cái, Hi Hi cau mày, xem ra, tính tình Mặc lão thật đúng là không chịu nổi!
“A a, ông nói cái này!?” Hi Hi làm bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra hỏi.
“Vật nhỏi, cháu thật giống cha cháu còn có thể giả bộ!” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Lúc này, Hi Hi cũng không ngại, ngược lại cười ngọt ngào, “Mặc lão, cảm ơn ông đã quá khen!”
"Stop!" Mặc lão nói một tiếng, không thừa nhận!
“Điều không phải?” Hi Hi hỏi, “Vậy được rồi, coi như!” Hi Hi coi như không sao cả nói.
Mặc lão, "..."
Mặc lão tức giận!
Nghĩ thầm, cháu trai này, tuyệt đối là cố ý!
"Cháu —— "
Hi Hi nhìn Mặc lão, chớp chớp đôi mắt, “Cháu làm sao vậy!?”
"Cháu là cố ý!"
"Không có!"
"Chớ giả bộ!"
"Được rồi, cháu không giả bộ!" Hi Hi nói, "Quay về với chính nghĩa, ông cũng không muốn nhận thức cháu, sở dĩ, xưng hô cũng không cần phải... Sửa!"
"Lúc nào ông nói không muốn nhận thức cháu!" Mặc lão tức giận bật thốt lên suy nghĩ.
Nghe thế, Hi Hi âm thầm nhíu mày, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Trước đây ông nói qua, cháu là con hoang, tuyệt đối sẽ không thừa nhận cháu!” Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Mặc lão lộ ra thâm tình khinh bỉ, hài tử này cùng Mặc Thiếu Thiên cùng một đức hạnh, những lời nói đó, có thể nói được.
Lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, "Cháu với cha cháu giống nhau như đúc!”
Hi Hi cười hắc hắc, "Mọi người đều nói như vậy!"
Mặc lão, "..."
Rõ ràng là chửi bé, thế nhưng bây giờ bị Hi Hi nói như vậy, lại trở thành lời khen ngợi!
"Ông đã nói, cháu sửa hay không!” Mặc lão trực tiếp hỏi, mới vừa hỏi ra, Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, lập tức bổ sung một câu, “Đừng có dùng mấy lời nói lúc trước của ông chặn lại!”
Hi Hi, "..."
Xem ra, phản ứng Mặc lão, cũng không chậm chút nào!
Lúc này, Hi Hi nhíu mày, "Vậy được rồi, chưa kể tới mấy chuyện lúc trước, thế nhưng Mặc lão, ông nghĩ muốn nhận thức cháu, cũng phải lấy ra chút thành ý chứ!”
Vừa nghe cái này, Mặc lão lập tức mở miệng, "Tiểu tử thối, ông nhaanh thức cháu là phúc khí tu luyện tám đời của cháu đó, cháu còn muốn thành ý!”
"Có đúng phúc khí hay không, cháu cũng không biết!” Hi Hi nhỏ giọng nói thầm.
Thế nhưng âm thanh nhỏ nữa, Mặc lão vẫn nghe được!
"Tiểu tử thối, cháu nói thầm cái gì!” Mặc lão nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi cười hắc hắc, "Mặc lão, kỳ thực, muốn cho cháu gọi ông một tiếng......kì thật, cũng không có gì khó khăn!”
Lúc này, Mặc lão nhìn Hi Hi, giống như đang chờ đợi lời kế tiếp của bé.
Lúc này, Hi Hi suy nghĩ một chút, mở miệng, "Chỉ cần ông nói, ông muốn nhận thức cháu, ông rất muốn nhận thức cháu, rất thích cháu, là được rồi!” Hi Hi nói.
Nghe thế, sắc mặt Mặc lão tối sầm.
Lời này, muốn Mặc lão nói!
"Không thay đổi quên đi!" Mặc lão thở phì phò thuyết.
Nặng nề bỏ cái chén lên bàn, “Cho ông thêm một chén!"
Hi Hi sửng sốt, nhìn Mặc lão, đặc biệt không nói gì.
"Đây là làm cho cha và mẹ cháu!” Hi Hi nói.
Còn nữa....