“Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe điều này, mặt Hi Hi giật giật, “Cha, con thật sự không hiểu câu này cho lắm, cha nói Mặc lão là con chồn, con là con gà, vậy cha là con gì?”
Lâm Tử Lam đang ăn bữa sáng, nghe những lời Hi Hi nói, thổi phụt một cái, nhịn không được bật cười!
Ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên cũng giật giật!
Trừng mắt nhìn Hi Hi, “Có người nhờ con hỏi như vậy sao!?”
Hi Hi cười hắc hắc, “Chỉ là con chợt nhớ tới, hỏi một chút mà thôi!” Hi Hi cười nói.
Mặc Thiếu Thiên lườm bé một cái, tiếp tục ăn bữa ăn sáng.
Ba người ở trong phòng cười cười nói nói.
Đến buổi trưa, nhìn ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, Lâm Tử Lam muốn cùng Hi Hi ra ngoài phơi nắng!
“Mẹ, bây giờ mẹ có chỗ nào không thoải mái không!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Mẹ không có yếu đuối như vậy, không sao!”
“Vậy thì tốt!” Hi Hi lúc này mới yên lòng lại.
Hai mẹ con đi dọc hành lang, vừa đi, vừa tán gẫu, cho đến khi, Hi Hi thấy người trước mặt thì ngẩn người tại đó.
Mà người ở trước mặt, ở cảm giác được tầm mắt ở sau lưng, cũng quay đầu lại, thấy Hi Hi.
Gia Nam sững sờ, không ngờ lại nhìn thấy bé ở chỗ này!
Hơn nữa nhìn Hi Hi ở bên Lâm Tử Lam cười vui vẻ, cùng bộ dạng tối hôm qua, giống như hai người khác nhau!
Nếu như không phải là nhìn rõ ràng, không phải ấn tượng sâu sắc, Gia Nam cũng không dám tin tưởng!
Hi Hi cũng sững sốt, cũng không nghĩ tới bé sẽ nhìn thấy Gia Nam ở đây!
Dường như cảm thấy trong ánh mắt của hai người có gì đó, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi,“Biết nhau sao?!”
Nét mặt Hi Hi biểu lộ nụ cười nhạt, “Từng gặp qua!”
Ngay vào lúc này, Gia Nam giật mình dừng lại một chút đi tới, Hi Hi và Lâm Tử Lam cũng đứng ở đó, không có di chuyển.
Gia Nam do dự một chút, nhìn Hi Hi,mất cả nửa buổi mới mở miệng nói một câu, “Cám ơn cậu!”
Hi Hi tự nhiên biết anh ta nói chuyện gì, khóe miệng ngoắc ngoắc, “Không cần cám ơn, tôi tin tưởng anh là một người đàn ông chân chính!”
Gia Nam cười một tiếng, vậy cũng như vì họa được phúc đi!
“ Năm mươi vạn kia, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho cậu......” Gia Nam nói.
“Không cần, những người đó, không phải là vì để cho anh trả, chăm sóc thật tốt cho vợ của anh!” Hi Hi nói.
Gia Nam gật đầu một cái, “Cám ơn cậu, nếu như có cái gì cần tôi giúp một tay, cứ lên tiếng, tôi nhất định cố hết sức làm!” Gia Nam nói.
Hi Hi lại cười, “Anh đừng hiểu lầm, số tiền kia, không phải vì để anh làm chuyện gì cho tôi, nếu như anh thật sự phải làm, thì hãy chăm sóc cho tốt vợ của mình, cả đời không được phụ cô ấy!” Hi Hi cười nói.
Nghe Hi Hi nói ra lời nói này, Gia Nam sửng sốt, anh còn khinh thường Hi Hi, không nghĩ tới, từ trong miệng của bé, có thể nói ra những lời nói như vậy.
Lâm Tử Lam cũng sửng sờ, đối với Hi Hi nói ra những lời này, cũng hơi nhíu mày.
Lúc này, khóe miệng Gia Nam gợi lên, " Tôi biết, tôi nhất định sẽ!"
Hi Hi gật đầu một cái.
Lúc này, Gia Nam liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam, hướng cô gật đầu một cái, ý chào hỏi.
Lâm Tử Lam cũng cười cười.
"Nếu như không có chuyện gì, chúng tôi đi trước, chúc hai người hạnh phúc!" Hi Hi cười nói.
"Ừ, cám ơn cậu!" Gia Nam rất chân thành nói.
Hi Hi không có nói cái gì, mà nhìn Lâm Tử Lam, "Đi thôi mẹ!"
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, hai người hướng phía trước mặt đi tới.
Gia Nam đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ Hi Hi cùng Lâm Tử Lam vừa nói vừa cười, thật khó có thể tưởng tượng, đứa bé này rốt cuộc là ai...
Nhưng là bất kể là người nào, phần ân tình này, Gia Nam nhớ kỹ!
Đi có chút xa, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Đến đây đi con trai, thành thật khai báo!" Lâm Tử Lam nói.
"Khai báo cái gì!?" Hi Hi hỏi ngược lại.
"Ít giả bộ, thành thật khai báo, con cùng người kia xảy ra chuyện gì, còn có năm mươi vạn, thành thật mà nói!" Lâm Tử Lam hỏi.
Hi Hi, "..."
Bé cũng biết, mẹ nhất định sẽ hỏi tới.
Suy nghĩ một chút, Hi Hi mở miệng, "Là như vậy, Gia Nam này, đã từng ngồi tù, cho nên rất nhiều người xem thường anh ta, mà vợ của anh ta, có bệnh tim, cần gấp một khoản tiền, đúng lúc, khi con tra chuyện của mẹ, biết anh ta, nghe được anh ta nói, anh ta rất yêu vợ của mình, vì vậy, con rất cảm động, giúp anh ta thanh toán khoản tiền năm mươi vạn kia!”Hi Hi nói.
Nghe thế cái Lâm Tử Lam sửng sốt.
Lúc này, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam, "Anh ta nói đến vợ của mình,con nghĩ tới cha và mẹ, cho nên, nhất thời con không nhịn được, hỗ trợ, mẹ người cảm thấy bảo bối làm không đúng sao!?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, "Đúng!"
Khóe miệng Hi Hi lúc này mới gợi lên nụ cười, "Con cũng biết mẹ hiểu được con!”Vừa nói, đầu nhỏ vẫn còn ở trên cánh tay Lâm Tử Lam cọ, làm nũng!
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn Hi Hi, "Bảo bối, tài sản của con rốt cuộc có bao nhiêu!?"
"A? Thế nào!?"
"Năm mươi vạn, bảo bối, đây chính là năm mươi vạn, chừng nào thì con cho mẹ nhiều tiền như vậy!?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói, ánh mắt, các loại u oán.
Hi Hi, "..."
Bé cũng biết, mẹ tuyệt đối đau lòng vì năm mươi vạn kia!
Lâm Tử Lam dĩ nhiên đau lòng, công việc của cô ở Mk, tiền lương hàng năm mới hai mươi vạn, làm sao có thể không đau lòng!
Năm mươi vạn, hơn hai năm tiền lương của cô!
"Mẹ, bảo bối, cũng là của mẹ!" Hi Hi nói.
"Nhưng là tiền con để bên kia để, không phải mẹ giữ!" Lâm Tử Lam nói.
Ngụ ý, thế nào cũng phải đến tay ta, mới là của ta!
Hi Hi không nhịn được liếc Lâm Tử Lam một cái, "Mẹ, mẹ nói mẹ cùng cha ở chung một chỗ, tài sản của cha cũng không biết bao nhiêu triệu, sau này còn có thể bạc đãi mẹ sao?” Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Kia không giống nhau, chỉ có trong tay mình mới là của mình!" Lâm Tử Lam nói.
Hi Hi, "..."
Đây tuyệt đối là mẹ!
"Được rồi, con trai đưa mẹ một trăm vạn có được hay không? Coi như hiếu kính mẹ!" Hi Hi nói.
"Con không phải mới vừa nói, con cũng là của mẹ sao?" Lâm Tử Lam hỏi.
Hi Hi, "..."
Mẹ tuyệt đối không phải là dễ gạt!
"Đúng, con cũng là của mẹ, nhưng trước tiên con đưa một trăm vạn hiếu kình mẹ có được hay không?” Hi Hi hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, "Đây mới là con trai ngoan!"
Đưa tiền chính là con trai ngoan!
Hi Hi yên lặng ở trong lòng đem Lâm Tử Lam khinh bỉ một cái!
Vì vậy, mẹ con hai người vừa đi, vừa trò chuyện, thoạt nhìn, vô cùng hài hòa.
................
Mà bên trong phòng bệnh.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đi ra ngoài không bao lâu, Vân Dục đã tới rồi.
"Ơ, Mặc đại tổng giám đốc của chúng ta năm nay là thế nào? Bệnh viện cũng vào bốn năm lần, ở cũng ở ba bốn lần, thế nào, ở đây rất thoải mái có phải hay không!" Vừa vào cửa Vân Dục liền tổn hại Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên giường, nhìn Vân Dục, không nhịn được lườm anh ta một cái, sau đó lạnh lùng mở miệng, "Bây giờ cậu nên cảm thấy may mắn vì tôi nằm ở chỗ này!”
Nghe nói như thế, Vân Dục nhíu mày, "Mặc tổng, nằm ở trên giường tư vị như thế nào!"
"Cậu tới thử một chút!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục, cắn răng nghiến lợi nói.
"Tôi đối với cái này không có hứng thú!" Vân Dục cười nói, một thân y phục màu trắng, thoạt nhìn không nhiễm một hạt bụi, Vân Dục là người lớn lên rất thanh tú, nếu như sinh trưởng ở cổ đại, tuyệt đối là một mỹ nam!
Mà bây giờ, nhìn càng giống như bạch mã hoàng tử trong phim truyền hình bước ra.
Chẳng qua là miệng có chút thiếu!
Mặc Thiếu Thiên nằm ở nơi đó, lườm anh ta một cái, "Sao cậu lại tới đây!?"
"Đương nhiên là tới thăm người bệnh!" Vân Dục nói, sau đó đi tới, trực tiếp ngồi ở chỗ đó, "Mặc Thiếu Thiên, có phải năm nay cậu gặp hạn không, nói thật năm nay cậu ra vào bệnh viện cũng bốn năm lần!”
“Cậu mới gặp hạn, năm nay bỗng nhiên xuất hiện một đứa con trai ruột tám tuổi, cũng tìm được vợ, thuận lời nhiều không biết!” Mặc Thiếu Thiên nói, "Trực tiếp bỏ qua giai đoạn chăm sóc con, nhẹ nhõm không ít!?”
Chuyện như vậy, đơn giản chính là trời giúp!
Vân Dục, “......”
"Một vợ, một con trai, cậu đã thỏa mãn như vậy!?”
"Cậu dám nói, cậu không hâm mộ sao?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
Vân Dục, "..."
"Tôi chỉ là tương đối hâm mộ, cậu có một con trai thiên tài như vậy!?” Vân Dục nói.
"Tôi cũng có vợ xinh đẹp, lại hết sức dịu dàng chăm sóc!”Mặc Thiếu Thiên một chữ một cái cải chính.
Nghe thế cái, Vân Dục nhíu mày, "Ok, ok..."
Thấy Vân Dục nhịn, Mặc Thiếu Thiên lúc này mới bỏ qua cho anh ta, "Nói đi, làm sao cậu biết tôi ở chỗ này!?"
"Bảo bối gọi điện thoại cho tôi!" Vân Dục nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng không nghĩ đến.
Lúc này, Vân Dục nhìn anh, "Như thế nào, tra được là ai làm sao?"
Mặc Thiếu Thiên lắc đầu, "Chuyện này, tôi giao cho bảo bối đi làm!"
"Cậu thật yên tâm!"
"Tôi tại sao không yên lòng, một con trai thiên tài như vậy không rèn luyện phí!” Mặc Thiếu Thiên nói, trong giọng nói còn mang theo chút kiêu ngạo.
Chính là muốn Vân Dục hâm mộ!
Một con trai thiên tài như vậy, không phải ai cũng có thể có!
Mặc dù nói thì nói như thế, Mặc Thiếu Thiên cũng là rất tin tưởng năng lực làm việc của Hi Hi, có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Hi Hi tuyệt đối có năng lực này, cho nên Mặc Thiếu Thiên hết sức tin tưởng bé.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Vân Dục cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Có chuyện, tôi không biết có nên nói cho cậu hay không!?”
"Chuyện gì?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Vân Dục hỏi, "Có lời gì trực tiếp nói, ấp a ấp úng cũng không phải là tính tình của cậu!"
Nói nói tới chỗ này, Vân Dục cũng không nói cái gì, trực tiếp mở miệng, "Thật ra thì, ngày hôm qua bảo bối gọi điện thoại cho tôi là để cho tôi tìm người bảo vệ các người!"
"Sau đó thì sao!?"