Ngày hôm sau.
Lâm Tử Lam vừa tới công ty, đi vào bộ phận thiết kế đã thấy Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia làm việc.
Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Cảnh Thần, "Cảnh Thần, thế nào? Cậu không sao chứ?"
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần mơ mơ màng màng ngẩng đầu, khi nhìn đến Lâm Tử Lam, thì lắc đầu, "Tớ không sao!"
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần buồn bã ỉu xìu, Lâm Tử Lam cau mày, "Thực sự không có chuyện gì sao? Ngày hôm qua Trần Mặc..."
"Lâm Tử Lam!" Lâm Tử Lam lời còn chưa nói hết, Cảnh Thần đã ngắt lời cô, sau đó mở miệng, "Ngày hôm qua chuyện gì cũng không có, đừng hỏi nữa, tránh cho người khác hiểu lầm!" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam mở miệng nói.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, cuối cùng không có nói gì, gật đầu, "Tớ biết rồi!"
Có lẽ, ngày hôm qua cả hai người không thoải mái.
Lâm Tử Lam vừa muốn trở lại vị trí của mình, xoay người, lại thấy Trần Mặc từ nơi khác đã đi tới.
Giống nhau, sắc mặt của Trần Mặc cũng không được khá lắm, Cảnh Thần khi nhìn đến Trần Mặc đi tới, giống như không thấy được, trực tiếp ngồi xuống, vùi đầu bắt đầu công việc.
Trần Mặc dừng lại một chút, nhìn về phía Lâm Tử Lam, ánh mắt ý bảo lên tiếng chào hỏi, rồi đi thẳng đến phòng làm việc.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hai người kia là thế nào?
Tình huống còn tệ hơn trước kia?
Lẽ nào, hai người ngày hôm qua lại xảy ra chuyện gì?
Lâm Tử Lam không biết tình huống, cũng không có hỏi nhiều, trở về vị trí của mình.
Rất nhanh, cho tới trưa, bình thường lúc ăn cơm, đều là Cảnh Thần gọi mình, ngày hôm nay vẫn không nghe được giọng nói của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam có chút không quen.
Lúc này, Lâm Tử Lam ngước mắt, nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại ở chỗ này vẽ thiết kế.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không giống như là tác phong của Cảnh Thần.
Cô luôn luôn là đúng giờ cơm tuyệt đối sẽ không kéo dài thời gian ăn cơm, mà lúc này, lại vẫn ngồi ở đây vẽ thiết kế, Lâm Tử Lam có chút bận tâm, đứng dậy hướng cô đi tới.
"Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam gọi cô một tiếng.
Nghe được giọng nói, Cảnh Thần ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam!" Cô kêu một tiếng.
Lâm Tử Lam nhìn cô, cau mày, "Cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy?"
"A, không có việc gì, có thể là cảm mạo, một hồi là không sao!" Cảnh Thần nói, sau đó nhìn Lâm Tử Lam, "Làm sao vậy?"
"Cái gì làm sao vậy? Hiện tại đã buổi trưa, đi ăn cơm!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Cảnh Thần luôn luôn đúng giờ cơm, mỗi lần đều nói cho cô biết, công việc làm hoài không xong, ăn là quan trọng, nhưng là hôm nay, lại hỏi cô làm sao vậy!
Nói đến đây, lúc này Cảnh Thần mới nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy thời gian biểu hiện góc máy vi tính, mới biết được đã đến trưa rồi.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, "Tử Lam, thân thể tớ không thoải mái, sẽ không cùng cậu đi ăn cơm..."
"Xem sắc mặt cậu rất kém, có cần đi bệnh viện không!?”Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi.
Cảnh Thần lắc đầu, "Tớ không sao, chỉ là cảm mạo mà thôi, uống thuốc, phỏng chừng một chút thì tốt rồi!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam vẫn có chút lo lắng.
"Được rồi, cậu nhanh đi ăn đi, mua giúp tớ một phần là được, tớ thực sự không có việc gì!" Cảnh Thần nói.
" Có muốn tớ mua giúp gì không?" Lâm Tử Lam hỏi.
"Tùy tiện, cái gì đều có thể!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu, "Được, vậy trước cậu nghỉ ngơi một chút, uống nhiều nước ấm, có chuyện gì, gọi cho tớ!” Lâm Tử Lam dặn.
"Ừ, tớ đã biết!" Cảnh Thần cứng rắn kéo ra một nụ cười nói.
Lúc này, Lâm Tử Lam mới rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, lần thứ hai Cảnh Thần ngồi tại chỗ, cảm giác váng đầu, sau đó gục đầu trên bàn...
Lúc Lâm Tử Lam trở lại, Cảnh Thần đã nằm gục trên bàn ngủ.
Lâm Tử Lam gọi cô vài tiếng, Cảnh Thần lúc này mới tỉnh lại.
"Lâm Tử Lam..." Cảnh Thần kêu một tiếng.
"Người cậu đang nóng rần lên!?" Lâm Tử Lam nhìn cô hỏi, lúc vừa đánh thức cô ấy, cũng cảm giác được thân thể của cô ấy rất nóng.
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần lắc đầu, "Không có, chỉ đây là cảm mạo, uống thuốc sẽ đỡ, cho nên tớ ngủ một lát!" Cảnh Thần nói.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn cô, "Tớ cùng cậu đi bệnh viện kiểm tra!"
"Không cần, tớ thực sự không có việc gì!"
"Nhưng sắc mặt của cậu thật không tốt!" Lâm Tử Lam nói.
"Ngày hôm qua uống nhiều rượu, sau nửa đêm ngủ không ngon, hơn nữa cảm mạo, khẳng định sắc mặt không tốt!" Cảnh Thần nói, lấy một đống lí do.
"Thế nhưng..."
"Được rồi, tớ thực sự không có việc gì!" Cảnh Thần nói, "Tớ sẽ uống thuốc!" Nói xong, Cảnh Thần cầm lấy thuốc đưa cho Lâm Tử Lam nhìn một chút.
Khi nhìn đến trong tay Cảnh Thần cầm thuốc cảm mạo thì, lúc này Lâm Tử Lam mới yên tâm, tin Cảnh Thần nói.
Có đôi khi nhìn Cảnh Thần hi hi ha ha, không câu nệ tiểu tiết, thế nhưng có đôi khi cố chấp, lại làm cho người khác không có bất kỳ biện pháp nào!
Lâm Tử Lam cũng không tiện nói cái gì nữa, gật đầu, "Vậy được rồi, nếu như thấy khó chịu, nhớ nói tớ!" Lâm Tử Lam nói.
Cảnh Thần gật đầu.
"Được rồi, cái này là mua cho cậu!" Lâm Tử Lam nói, sau đó để trên bàn.
Cảnh Thần cười, "Ừ, cám ơn cậu nhiều, tớ lập tức ăn!"
Lâm Tử Lam gật đầu, lúc này cũng đến giờ làm việc, cô trở về vị trí làm việc của mình.
Mãi cho đến hai giờ chiều, lúc này tất cả mọi người đang làm việc, chợt nghe một giọng nói rất êm ái.
"Xin hỏi một chút, phòng làm việc của Trần Mặc ở nơi nào?" Đối với cái bộ phận thiết kế này, giọng nói của mọi người rất quen thuộc, nên đều nghe ra, nay, bỗng nhiên xuất hiện một giọng nói ôn nhu như vậy, hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn.
"Ở bên kia, chỉ là giám đốc Trần hiện giờ đang họp, cho nên lúc này cô chưa gặp được!" Thư ký nói.
"Được, tôi đã biết, cám ơn!" Cô gái kia nói lời cảm ơn.
Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần cũng nghe tiếng bên kia nhìn lại, chỉ thấy một người mặc váy màu vàng nhạt đứng ở nơi đó, tóc được cuốn lên, giày cao gót màu bạc, trên người không có trang sức rườm ra, trên cánh tay chỉ có một cái vòng tay, bọn họ đều là làm nghề này, cũng có thể phân biệt ra được, trên tay cô ấy đeo là kiểu dáng mới nhất của Chanel.
Mà trong tay của cô cầm một túi lớn, đồ vật bên trong thoạt nhìn cũng không ít.
Lăng Nhược đứng ở nơi đó, trên mặt điềm tĩnh cười, không khoa trương, cũng không làm gì quá đáng, làm cho người khác cảm giác cô có khí chất của thiên kim tiểu thư.
Lăng Nhược!
Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần liếc mắt nhận ra cô.
Vị hôn thê Trần Mặc, ở thời điểm trước lễ đính hôn Lâm Tử Lam, Trần Mặc đã từng mang theo cô ấy, lúc đó cô ấy cho người khác cảm giác rất có khí thế.
Không nghĩ tới cô ấy tới nơi này!
Lúc này, Lăng Nhược đi vào, liếc mắt thấy được Lâm Tử Lam ngồi ở chỗ kia, cô lập tức cười đi tới, "Lâm tiểu thư, không biết cô còn nhớ tôi không?" Cô cười nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Không, lúc này tôi phải gọi là Mặc phu nhân!" Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam cười nói.
Thấy Lăng Nhược đi tới, nhưng lại chủ động chào hỏi, ánh mắt Lâm Tử Lam không khỏi nhìn về phía Cảnh Thần bên kia, Cảnh Thần lại đứng ở nơi đó, sắc mặt không có bất kì biểu tình nào.
Lúc này, Lâm Tử Lam cùng Lăng Nhược cười cười, "Đương nhiên, làm sao sẽ quên, Lăng tiểu thư!" Lâm Tử Lam cười nói.
"Không nên gọi tôi là Lăng tiểu thư, gọi Lăng Nhược là được rồi!" Lăng Nhược cười nói, "Lần trước tham gia lễ đính hôn của cô cùng Mặc tổng, chậm chạp không có lễ kết hôn, chẳng lẽ hai người đã lén đăng kí kết hôn rồi?" Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam cười hỏi.
Nghe thế, Lâm Tử Lam cười cười, "Còn không có, thời gian này xảy ra chút chuyện, nên làm trễ nải!"
Nói lên cái này, Lăng Nhược nhíu mày, "Vậy thì thật là đáng tiếc, chỉ là, cô cùng Mặc tổng là một đôi trời đất tạo nên, chuyện sớm hay muộn, chỉ là, sợ rằng lần này, cô cùng Mặc tổng tham gia buổi hôn lễ của chúng tôi trước!”Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam vui vẻ cười nói.
Qua nét mặt của cô ấy có thể nhìn ra, Lăng Nhược rất thích Trần Mặc, nếu không phải, cô ấy sẽ không lộ ra thần sắc như vậy.
Là phụ nữ, đều sẽ hiểu.
Chỉ có khi nói đến người mình thích, thì trên mặt biểu tình tràn ngập hạnh phúc!
Nghe Lăng Nhược nói, Lâm Tử Lam cười cười, "Chúc mừng!"
Nghe được Lâm Tử Lam chúc mừng, khóe miệng Lăng Nhược cười rất vui vẻ, "Cảm ơn!"
Lúc này, cô chợt nhớ tới cái gì, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn toàn bộ người của bộ phận thiết kế, mở miệng, "Cái kia, mọi người khỏe, tôi là Lăng Nhược, là vị hôn thê của Trần Mặc, tôi lần đầu tiên tới đây, cũng không có cái gì ra mắt, tôi có mang theo một chút điểm tâm, mọi người nếm thử!” Nói xong, Lăng Nhược lấy túi mình cầm bỏ lên bàn, từ bên trong lấy ra mấy cái hộp.
Lúc này, mọi người nghe nói là vị hôn thê của Trần Mặc thì vô cùng kinh ngạc, sau đó nghe nói có ăn, cũng đều sáp đến.
Lăng Nhược lấy đồ ra, có người hoan hô, "Là bánh ga-tô!"
Nghe thế, mọi người cũng đều sáp đến
Cái nhãn hiệu bánh ga tô này có thể nói là nổi tiếng trên thế giới, rất ngọt, hơn nữa ăn rất ngon.
Là thứ mà phụ nữ luôn thích, bởi vì nghe nói ăn sẽ không béo phì, nên được ưa thích.
Mà ở bộ phận thiết kế, đại đa số là phụ nữ, vừa nghe đến bánh ga tô, lập tức sáp đến.
"Oa, Lăng tiểu thư, bánh ga-tô loại này rất đắt tiền!" Trong đám người có người nhịn không được mở miệng nói.
Nghe thế, Lăng Nhược cười cười, "Cũng may, tôi vẫn luôn ưa thích nhãn hiệu này, cũng không biết mọi người thích hay không, nên tôi mua thử, mọi người thích là được rồi!”
"Lăng tiểu thư quá khách khí!" Có người nói.
"Tôi mua rất nhiều, mọi người cùng nếm thử!” Lăng Nhược cười nói, rõ ràng khí chất thiên kim đại tiểu thư, nhưng tính tình không có thiên kim đại tiểu thư thoáng cái thu được không ít lời ca ngợi của người trong phòng thiết kế.
Mọi người vừa ăn, vừa ca ngợi, "Lăng tiểu thư vóc người đẹp, cũng không làm cao, thật tốt!"
"Giám đốc Trần cưới cô, thật đúng là phúc khí tốt!"
Trong đám người, luôn có người đang không ngừng ca ngợi, mà Lăng Nhược đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, dường như để tận hưởng những lời chúc phúc và ghen tỵ của mọi người.