Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 477: Mặc lão nghi ngờ Vi An




Editor: thanh huyền
Vi An để cà phê xuống vừa muốn đi ra, lúc này Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, nhìn cô, "Cô chờ một chút..."
Vi An sửng sốt, không nghĩ tới Mặc lão gọi lại, quay đầu lại nhìn ông, "Mặc lão, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Cô là thư kí mới của Mặc Thiếu Thiên?" Mặc lão nhìn Vi An hỏi.
Vi An đứng ở nơi đó, trong lúc nhất thời không hiểu nổi Mặc lão muốn làm gì, "Ừ, đúng vậy!"
Nghe được Vi An nói, mắt Mặc lão hơi híp lại, "Có phải tôi đã từng gặp cô ở đâu?”
Nghe thế, mọi người đều sửng sốt.
Trong lòng của Vi An cũng chấn động, đang lúc mọi người cảm thấy khác thường, Vi An mở miệng cười, "Mặc lão nhận lầm người có đúng hay không, tôi mới từ Pháp trở về, nhận chức ở MK mới có vài ngày, làm sao có thể gặp qua!”
"Thật sao?"
Vi An gật đầu.
Mặc lão lúc này mới ý vị thâm trường cười cười, "Không có khả năng!”
"Chỉ là, không nghĩ tới đôi mắt thư kí của Mặc Thiếu Thiên, cùng vợ Mặc Thiếu Thiên rất giống nhau!”Mặc lão nhìn như vô ý, lại cố ý mở miệng, "Vi An tiểu thư, có người nói cô cùng Lâm Tử Lam lớn lên rất giống nhau chưa!?" Mặc lão nhìn cô hỏi.
Tuy rằng chuyện này, ở ở MK cũng được nói tới, nhưng chưa có ai ở trước mặt Vi An trực tiếp nói ra.
Vi An đứng ở nơi đó, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đều không nói gì, ngược lại, đều là đứng ở nơi đó, nhìn Vi An trả lời thế nào.
Bọn họ cũng rất muốn biết, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
Vi An giống như là từ khoảng không mà xuống, Mặc Thiếu Thiên đã cho người đi điều tra thân phận của cô, không có gì khả nghi, thế nhưng càng không có gì khả nghi, càng làm cho người khác hoài nghi.
Người ở bên ngoài xem ra, khả năng như vậy chính là không có gì để hỏi, thế nhưng đối với người lăn lộn lâu rồi mà nói, có rất nhiều chuyện để hỏi.
Bởi vì bối cảnh Vi An, quá sạch sẽ!
Sạch sẻ làm cho người khác phải hoài nghi.
Phòng làm việc, hoàn toàn yên tĩnh, không có người nói chuyện, ánh mắt đều nhìn về phía Vi An.
Vi An đứng ở nơi đó, biểu tình hiện không được tự nhiên, thế nhưng cuối cùng vẫn mở miệng cười, "Ừ, có người nói qua, lên tự tôi cũng thấy là như vậy!”
Vi An nói, phá tan bầu không khí yên tĩnh vừa rồi.
Chỉ là Mặc lão cũng không phải ngồi không, mở miệng cười, "Thực sự là trùng hợp, cô lớn lên xinh đẹp như vậy, không biết còn tưởng là phẫu thuật thẩm mĩ!”
Vi An, "..."
Lâm Tử Lam, "..."
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Cả phòng lần thứ hai bị Mặc lão nói làm cho không ai biết nói gì.
Vi An đứng ở nơi đó, cũng không biết vì sao đắc tội Mặc lão, lại bị ông công kích như vậy.
Vi An không biết nói cái gì, chỉ có thể cười cười.
Nhìn Vi An không nói cái gì, Mặc lão cũng không có nói tiếp cái gì, chỉ nhìn Vi An, Mặc lão có cảm giác chỗ nào không đúng, thế nhưng lại không nói ra được.
"Được rồi, không sao, cô đi ra ngoài đi!" Mặc lão nói.
Nghe thế, Vi An gật đầu, nhìn Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, bọn họ đều không nói gì, vì vậy, Vi An trực tiếp lui ra ngoài.
Thẳng đến đi ra ngoài, Vi An thở dài một hơi.
Lão già kia!
Vừa nhìn biết cố ý!
Vi An còn tưởng rằng, ông nhận ra cô.
Thế nhưng hiện tại xem ra, Mặc lão hoàn toàn là cố ý!
Đứng ở cửa, Vi An nghĩ như thế nào cũng không cam lòng!
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!!!
Đây tất cả, vốn là của cô!
Chỉ cần nghĩ tới đây, cô không cam lòng!
Đứng ở cửa, vẫn chưa rời đi, mà tiếp tục nghe âm thanh ở bên trong.
Mặc lão đứng ở bên trong, nhìn Vi An sau khi ra ngoài, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Vì sao cô ta tới đây làm thư kí, không ai báo cáo với tôi?” Mặc lão nhìn bọn họ hỏi.
Chuyện Vi An, vừa nhìn là biết không phải trùng hợp, cũng rất khó làm cho người khác tin tưởng đây là trùng hợp.
"Tuyển một thư kí cũng muốn cùng cha báo cáo sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, những lời này không phải cố ý chống đối Mặc lão, mà là không ai cố ý không nói với ông, Mặc Thiếu Thiên ngày hôm nay lại đổi thư kí.
"Thế nhưng cô ta không phải người bình thường!" Mặc lão thập phần chắc chắc nói.
"Thẳng đến trước mắt, cô ta vẫn luôn rất an phận!" Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
Nghe thế một, Mặc lão cười lạnh một tiếng, "Hừ, lẽ nào anh không cảm thấy kì quái sao?”
Mặc Thiếu Thiên không mở miệng, mà là nhìn Mặc lão, nhìn ông nói tiếp.
"Một người cùng Lâm Tử Lam lớn lên giống nhau như vậy, vào MK, làm thư kí của anh, anh không cảm thấy khả nghi sao? Anh cũng không tìm người điều tra một chút sao?” Mặc lão hỏi, tuy rằng đã mặc kệ chuyện của MK, thế nhưng chút chuyện này, ông vẫn có thể nhìn ra.
Thứ nhất, thấy Vi An một khắc kia, ông vẫn đang suy nghĩ chuyện này, muốn tìm cơ hội thử cô một chút.
Không nghĩ tới, Vi An so với trong tưởng tượng của ông không được tự nhiên rất nhiều.
Nghe Mặc lão nói, Lâm Tử Lam bảo trì trầm mặc, ngay cả cô cũng hiểu được không thích hợp, nhưng là lại không có mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên chưa cùng Mặc lão chống đối, mà là nghiêm trang mở miệng, "Ừ, tra xét!"
"Thế nào?"
"Không có gì khả nghi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Thế nhưng những lời này, khiến Mặc lão cau mày, thế nhưng vẫn chưa chân chính nghe hiểu Mặc Thiếu Thiên nói, càng là không có khả nghi, thì càng khả nghi.
Ngay cả đây là địa bàn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên cũng hiểu được, tai vách mạch rừng, lời không nên nói, Mặc Thiếu Thiên không có giải thích.
Mặc lão nhìn bọn họ, "Mặc kệ thế nào, lập tức chuẩn bị hôn lễ của hai người, trước lúc này, ta không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì!”
Lâm Tử Lam, "..."
Rõ ràng là hôn lễ của bọn họ, thế nhưng hiện tại xem ra, Mặc lão so với bọn họ khẩn trương hơn.
"Yên tâm, con sẽ an bài tốt mọi chuyện!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ừ!" Mặc lão gật đầu, một lát sau, Mặc lão chợt nhớ tới cái gì.
"Được rồi, cha tới nơi này tìm con, là có chuyện muốn hỏi con!”
"Chuyện gì?"
"Cha nghe nói con muốn cử hành hôn lễ trên du thuyền?” Mặc lão hỏi, lúc này mới chợt nhớ tới mục đích tới nơi này.
Mặc Thiếu Thiên căn bản là muốn cho Lâm Tử Lam một ngạc nhiên, không nghĩ tới Mặc lão lại ở đây nói toạc ra.
Nghe được Mặc lão nói, Lâm Tử Lam bỗng nhiên ngước mắt, nhìn Mặc lão một chút, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng không có phủ nhận, nếu đã biết, cũng không có cái phải phủ nhận, anh gật đầu, "Đúng vậy!"
"Còn dùng một trăm chiếc thuyền?" Mặc lão hỏi.
"Đúng vậy!"
"Con thật xa xỉ!" Mặc lão nhịn không được châm chọc.
"Con nói rồi, hôn lễ của con với người khác là không giống nhau!
“Thế nhưng con đừng quên, chuyện của Lâm Tử Lam là xảy ra ở trên biển, có lẽ cô ấy sẽ có ám ảnh trong lòng đối với thuyền!” Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Ngược lại cũng không phải đau lòng vì điểm này, đại nghiệp lớn của Mặc gia, mới không quan tâm về điểm này, Mặc lão chỉ là nhịn không được hỏi một chút, thế nhưng trên thực tế, Mặc lão nghĩ rất chu đáo.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên hoảng hốt, nói thật, anh thật không ngờ điểm này.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh.
Ánh mắt Mặc Thiếu Thiên xuất hiện một chút áy náy, anh quên mất Lâm Tử Lam đã từng xảy ra chuyện ở trên du thuyền, cho nên đối với chuyện này có ám ảnh!
Chỉ muốn cho cô một hôn lễ khác với người khác, nên không có lo lắng về điểm này.
Lâm Tử Lam từ Mặc Thiếu Thiên đã hiểu anh áy náy, Lâm Tử Lam lại cười cười, mở miệng, "Em không sao, không cần phải nuông chiều em như vậy!”
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, "Xin lỗi, anh không nghĩ tới điểm này, anh lập tức đi đổi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên khẩn trương, Lâm Tử Lam cười cười, vội vã ngăn cản anh, "Thực sự không cần, em không sao!"
"Thế nhưng!"
"Em đã từng cùng bảo bối đi thuyền, em đối với thuyền không có ám ảnh!” Lâm Tử Lam giải thích nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Lâm Tử Lam, "Thật vậy sao?"
Lâm Tử Lam rất nghiêm túc gật đầu, sau đó chợt nghĩ đến cái gì, mở miệng, "Em nghĩ cử hành hôn lễ trên du thuyền tốt vô cùng, tuy rằng ở đó em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng cũng là một chứng kiến, chúng ta tin tưởng, cho dù chết, cũng sẽ không buông tha!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe được Lâm Tử Lam nói cái này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên một nụ cười.
Mặc kệ Lâm Tử Lam an ủi anh như thế nào, riêng là Lâm Tử Lam nói những lời này, để anh rất vui vẻ.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp vươn tay ôm lấy cô, "Em yên tâm, con đường sau này, anh sẽ đi cùng với em, bất kể là sinh, lão, bệnh, tử, anh sẽ luôn ở bên cạnh em!”Mặc Thiếu Thiên ôm cô một chữ một nói.
Nghe thế một, Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, hai người ánh mắt của hai người giao nhau, hoàn toàn quên mất Mặc Ân Thiên còn ở nơi này.
Nhìn bọn họ, Mặc lão nổi lên một tầng da gà.
"Được rồi được rồi, muốn ân ái cũng không phải lúc này, anh xác định muốn tổ chức trên du thuyền có phải không?” Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Mặc lão, "Con nghĩ chính là, lúc sáng sớm, du thuyền đi một vòng trên biển, sau đó vào giáo đường, sau đó cử hành hôn lễ!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Ừ, ý tưởng không tồi, thế nhưng, Lâm Tử Lam, cô xác định cô không có chuyện gì sao?" Mặc lão vẫn là không yên lòng nhìn Lâm Tử Lam, lần thứ hai hỏi một lần.
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ, cảm tạ ngài cho tôi lo lắng, tôi xác định!"
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam chắc chắn, Mặc lão gật đầu, "Nếu như vậy, thì đi làm như vậy!"
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu.
Lúc này, Mặc lão chợt nhớ tới cái gì, "Được rồi, không làm lỡ hai người ân ái, cha đi an bài!"
"Khổ cực ngài!" Lâm Tử Lam lễ phép mở miệng.
Mặc lão không nói cái gì nữa, phất phất tay, xoay người đi.
Tuyệt hảo như vậy, Mặc lão có chút không quen!
Chỉ là Lâm Tử Lam nhìn ra, Mặc lão ngượng ngùng, nhìn bóng lưng Mặc lão, Lâm Tử Lam không nhịn được cười.
Càng ngày càng thấy Mặc lão đáng yêu.
Nhìn Mặc lão đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm Tử Lam, xin lỗi!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Chuyện này, là anh suy tính thiếu chu đáo.
Nghe Mặc Thiếu Thiên xin lỗi, Lâm Tử Lam cười cười, nhìn anh, "Mặc Thiếu Thiên, anh..."
.......thanhhuyen............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.