Editor: thanh huyền
Nghe Lý Thuận nói, sắc mặt của Hi Hi có mấy phần âm trầm.
Nghĩ tới đây, Lý Thuận quay đầu lại, nhìn bọn họ, "Mục tiêu của tay súng bắn tỉa là người nào?”
"Bất kể là ai, tính chất đều là giống nhau!" Hi Hi một chữ một nói, chỉ cần để cho bé tìm ra người này, chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy.
Lâm Tử Lam ngồi ở phía sau, cũng không có biểu hiện hoảng sợ, trái lại rất bình tĩnh suy nghĩ, “Chuyện này, cùng với chuyện trước có phải là có liên quan hay không?” Lâm Tử Lam hỏi.
Một câu nói làm cho mọi người chợt nhớ ra.
Hi Hi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, xem ra, bọn họ nghĩ là giống nhau.
Hi Hi gật đầu, "Có lẽ là giống nhau!”
Lâm Tử Lam cũng không phải ngồi không, không có khả năng bị người khác hại một lần, mà không phản kháng.
Cô là ăn miếng trả miếng, bị người khác nhìn chòng chọc như vậy, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp trả lại.
Lúc này, Lâm Tử Lam từ trên xe bước xuống, quay đầu nhìn lại, mắt nhìn một lượt ở đây, sau đó không tính là tầng cao nhất, ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn ở nơi đó.
"Hay là, tay súng bắn tỉa là ở vị trí đó!” Lâm Tử Lam chỉ vào một nơi nói.
Tuy rằng cô không hiểu tập kích là như thế nào, nhưng xem nhiều TV, ít nhiều cô cũng hiểu rõ một chút, tay súng bắn tỉa đứng ở một độ cao không cao lắm, hơn nữa là một nơi rất bí mật ẩn núp.
Lý Thuận cùng Hi Hi đều đứng ở nơi đó, theo hướng Lâm Tử Lam chỉ nhìn lại, hai người đều nhíu mày.
Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Lập tức điều tra xem chung quanh đó có nơi nào có máy ghi hình không?”Hi Hi nói.
Lý Thuận lập tức gật đầu, "Tôi đã biết!"
Vì vậy, cầm điện thoại di động bấm dãy số.
Mấy phút sau, Lý Thuận nhìn Hi Hi, " Lão đại, tôi đã cho người điều tra, tin tưởng rất nhanh có đáp án! "
Hi Hi gật đầu, vì vậy nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, đi, chúng ta tiếp tục đi uống nước!”
Lâm Tử Lam gật đầu, vì vậy ba người lên xe, tiếp tục đi.
Chỉ là Hi Hi nhìn trên xe, "Ai, cửa thủy tinh đều bị bắn vỡ rồi!”
Nghe nói như thế, Lý Thuận quay đầu lại, tháo kính ra, có vài phần không kiềm chế được, “Tôi phải đi hỏi người kia, tôi nói, lắp cho tôi kính chống đạn, không nghĩ tới lại như vậy!”
Hi Hi, "...Mẹ kiếp, đây là đang hãm hại tôi!” Hi Hi nói.
Phải biết rằng, ngồi ở phía sau, thế nhưng bé!
"Đi, phải đi!" Hi Hi nói, "Đòi lấy bồi thường, còn có tổn thất phí tinh thần!"
"Yên tâm lão đại, tôi nhất định sẽ! "
Lúc này, nghe đối thoại của bọn họ, Lâm Tử Lam bất đắc dĩ lắc đầu, " Bảo bối, không phải mẹ dạy con, người đối với người phải tử tế sao?”
"Mẹ, này cũng có thể xảy ra án mạng!”
Lâm Tử Lam, "..."
"Được rồi, tùy con!" Lâm Tử Lam nói.
Giáo dục chỉ là, cũng chỉ có thể theo bé.
Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam bất đắc dĩ, Hi Hi gật đầu cười, "Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện này, con không nhúng tay vào!”
"Căn bản là mẹ muốn cho con đi đòi tổn thất phí tinh thần, nhưng xem ra không có hi vọng!”
Hi Hi, "..."
Đây mới là trọng điểm mẹ muốn nói!
..........thanhhuyen.......
Trong quán cà phê.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, còn có Lý Thuận, ba người ngồi ở chỗ kia, nghỉ ngơi.
Lâm Tử Lam cầm điện thoại di động chơi trò chơi, mà Lý Thuận còn lại là cầm máy tính trong tay cùng Hi Hi tham khảo cái gì.
Lâm Tử Lam chơi hăng say, bỗng nhiên có điện thoại.
Cái số này, Lâm Tử Lam không có lưu, cũng biết là ai.
Cái số này, đã từng gọi cho cô nhiều lần, cô đã sớm nhớ, chỉ là...
Lâm Tử Lam chậm chạp không có nghe.
Thẳng đến Hi Hi xoay người lại, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ, sao mẹ không nghe điện thoại?”
Nghe Hi Hi nói, lúc này Lâm Tử Lam mới hồi phục lại tinh thần, lập tức nhấn phím trả lời, đứng dậy, qua một bên nghe điện thoại.
Hi Hi ngồi ở chỗ kia, nhìn mẹ nhíu mày, lúc trước khi nghe điện thoại, cho tới bây giờ cũng sẽ không quay lưng với bé, thế nhưng hiện tại, rõ ràng, mẹ không muốn cho bé biết.
Hi Hi cũng không có đi qua mà ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, nếu như đoán không sai,bé biết người gọi điện tới là ai............
Lâm Tử Lam cầm điện thoại di động đi qua một bên, lúc này mới đã mở miệng, "Alo..."
" Lâm Tử Lam!" Tiếng nói ở bên kia điện thoại truyền tới, còn có chút kích động.
"Là tôi!" Lâm Tử Lam nhàn nhạt mở miệng, tiếng nói một có chút phập phồng, thật giống như đối mặt với một người rất xa lạ vậy.
Nghe tiếng nói của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật bên kia điện thoại bỗng nhiên sửng sốt một chút, tiếng nói của Lâm Tử Lam, vẫn lạnh đến đáy lòng của cô, sau một lúc lâu, Tiêu Dật mở miệng, "Rốt cuộc em cũng nhận điện thoại của anh!”
"Mấy ngày nay tương đối bận rộn, cho nên không có mang điện thoại di động!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói, tìm một cái lấy cớ, không muốn để cho Tiêu Dật cảm giác mình rất tận lực, dù sao quan hệ giữa bọn họ, cũng không phải một hai nói có thể nói rõ ràng.
"Bận cùng Mặc Thiếu Thiên kết hôn sao?" Tiêu Dật ở điện thoại bên kia hỏi.
Lâm Tử Lam sửng sốt, nếu Tiêu Dật đã lên tiếng, như vậy cô cũng không cần cấm kỵ, Lâm Tử Lam mở miệng, "Tôi cùng anh ấy vốn chính là hôn thê, hiện tại kết hôn, cũng không có sai!"
Nghe thế, Tiêu Dật chấn động, "Em đã nhớ ra?”
Lâm Tử Lam cũng không có trực tiếp trả lời, mà mở miệng, "Tiêu Dật, cám ơn anh mấy năm qua đã làm cho tôi tất cả, mặc kệ anh làm chuyện gì đối với tôi, tôi đều cảm kích anh, cảm ơn anh!”
Tuy rằng Lâm Tử Lam không có chính diện trả lời anh, thế nhưng Tiêu Dật cũng có thể cảm giác được Lâm Tử Lam không thích hợp.
Nếu như không có nhớ tới, Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không bình thản và lạnh nhạt giống như bây giờ.
Trước, anh hoài nghi chuyện này, mà hôm nay, rốt cuộc đã xác nhận.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dật ở trong điện thoại cười lạnh vài tiếng, "Em cuối cùng, là trở lại bên cạnh anh ta!”
Nghe Tiêu Dật nhàn nhạt nói, Lâm Tử Lam cũng không có mở miệng, Tiêu Dật tiếp tục mở miệng, "Trước đây nếu không có cho em rời đi......”
"Nên nhớ tới, cuối cùng cũng sẽ nhớ tới!” Lời Tiêu Dật còn chưa nói hết, Lâm Tử Lam cắt đứt anh.
Tiêu Dật còn có thể nói cái gì?
Lâm Tử Lam nói, đã rất rõ ràng!
Ngay cả anh làm cho cô quên hết quá khứ, thế nhưng cô vẫn nhớ ra, lẽ nào đây là số mệnh đã định trước sao?
Thế nhưng Tiêu Dật anh, hết lần này tới lần khác, không tin vào số mệnh!
"Em tin tưởng, gả cho anh ta em sẽ hạnh phúc sao?" Tiêu Dật ở trong điện thoại bất đắc dĩ nói, lại có mấy phần tức giận hỏi.
"Đúng vậy!" Lâm Tử Lam vô cùng khẳng định nói.
Cho dù không hạnh phúc, chỉ cần bọn họ yêu nhau như vậy, là Lâm Tử Lam đã thấy hạnh phúc.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Tiêu Dật càng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thế nhưng trong lòng mơ hồ đau, cũng tràn đầy không cam lòng.
Thế nhưng đối với Lâm Tử Lam, lại không thể làm gì.
Đã buông tay một lần, lẽ nào lúc này còn muốn buông tay sao?
"Em đừng quên, em xảy ra chuyện, đều bởi vì Mặc Thiếu Thiên!” Tiêu Dật một chữ một nói.
Anh không nghĩ tới, cách lâu như vậy, Lâm Tử Lam lần thứ hai gặp Mặc Thiếu Thiên, cũng không nghĩ tới, cô còn có thể dứt khoát cùng đi với Mặc Thiếu Thiên.
"Cho dù như vậy, tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
"Lâm Tử Lam..."
"Thế nhưng, chí ít anh ấy cũng không có trực tiếp tổn thương tôi!” Lâm Tử Lam nói.
Lúc Lâm Tử Lam nói ra câu nói này, đáy lòng Tiêu Dật chấn động, đáy lòng có một loại dự cảm xấu nhất.
"Có phải em biết cái gì rồi không?”Nửa ngày, Tiêu Dật mở miệng hỏi.
"Không có!" Lâm Tử Lam trực tiếp phủ nhận, cũng không có nói thẳng.
Có một số việc, cô không nói, cũng không nghĩ vạch mặt, thế nhưng không có nghĩa là, cô cái gì cũng không biết.
Những lời này, cũng coi như cho Tiêu Dật một cảnh cáo, không nên làm nhiều chuyện quá đáng.
Cho dù Lâm Tử Lam phủ nhận, Tiêu Dật cũng như trước tin tưởng, Lâm Tử Lam đã biết.
Một khắc kia, lòng của Tiêu Dật không nói ra được tư vị, một lúc sau, Tiêu Dật mở miệng, "Xin lỗi!"
Lâm Tử Lam căn bản rất kiên định, thế nhưng không nghĩ tới Tiêu Dật nói một câu xin lỗi như vậy, dĩ nhiên để cho cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
"Xin lỗi, tôi muốn anh đổi thành chúc phúc, tôi lập tức sẽ kết hôn, lẽ nào anh không chúc phúc tôi sao?”Lâm Tử Lam ở trong điện thoại hỏi.
Cho dù biết nói ra những lời này, Tiêu Dật rất khó chịu, nhưng có một số việc, phải chặt đứt.
Tiêu Dật ngẩn người, mở miệng, "Tốt, anh chúc phúc em!”
"Cảm ơn!" Lâm Tử Lam nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Dật cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Mẹ!" Hi Hi ở hoàn phía sau hô một tiếng.
Tiếng nói tuy rằng không phải lớn, thế nhưng Tiêu Dật cũng nghe được.
"Em cùng bảo bối ở cùng một chỗ?" Tiêu Dật hỏi.
"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, sau đó lại nghĩ tới cái gì, "Anh muốn nói chuyện với bé sao?”
"Không được, giúp anh cùng bảo bối nói một tiếng là tốt rồi!”
"Ừ!"
Vì vậy, thật lâu, hoàn toàn yên tĩnh.
Cuối cùng Lâm Tử Lam mở miệng, "Nếu như không có chuyện gì khác, tôi cúp!"
"Ừ, được!"
Vì vậy, Lâm Tử Lam nhìn điện thoại di động, cuối cùng tắt máy.
Cúp điện thoại, Lâm Tử Lam thở dài một hơi.
Rốt cục, lời nên nói, cũng nói ra.
Lâm Tử Lam cảm giác cả người buông lỏng rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam xoay người đi trở lại, Hi Hi cùng Lý Thuận đang nói cái gì, thấy Lâm Tử Lam đi tới, Hi Hi mở miệng, "Mẹ, ai vậy!?"
"Hử?" Lâm Tử Lam khẽ run dừng một chút, chưa nghĩ ra cùng Hi Hi nói thế nào, cửa liền truyền tới một thanh âm.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Biết được tin tức, Mặc Thiếu Thiên vội vã chạy tới.
Lâm Tử Lam cùng Hi Hi phía sau nhìn lại, khi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi mở miệng, "Cha, có người muốn ám sát bảo bối, bảo bối hơi sợ!"
Tuy rằng biết rõ Hi Hi là cố ý nói như vậy, thế nhưng Mặc Thiếu Thiên rất lo lắng đi tới, nhìn bé cùng Lâm Tử Lam, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tử Lam lắc đầu, không muốn để cho Mặc Thiếu Thiên quá lo lắng.
Thế nhưng Hi Hi không cảm thấy như vậy, Hi Hi mở miệng, "Có tay súng bắn tỉa tập kích con cùng mẹ, may là Lý Thuận lái xe tốt, con cùng mẹ mới bảo vệ được một mạng!" Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Thế nào? Có bị thương không?"
Lâm Tử Lam cười lắc đầu, "Không có chuyện gì!"
"Là ai làm?" Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Lý Thuận.
Lý Thuận ngồi ở chỗ kia chơi điện thoại di động, chạm đến ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, Lý Thuận mở miệng, "Anh nhìn tôi làm gì?"
Mặc Thiếu Thiên, "..."
"Tôi không hỏi anh hỏi ai?" Mặc Thiếu Thiên nói.
Ở chỗ này, lâm Lâm Tử Lam là phụ nữ, Hi Hi là một đứa bé, không hỏi anh hỏi ai a!
Lý Thuận mở miệng, "Hi Hi đã nói tất cả, là tay súng bắn tỉa, xa như vậy, tôi còn phải lái xe, đâu thấy được!?" Lý Thuận nói.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, chuyện này, là anh quá gấp, quá lo lắng.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên lo lắng, Lâm Tử Lam mở miệng, "Được rồi, hiện tại đều không có chuyện gì, không cần quá lo lắng!"
Thế nhưng, Mặc Thiếu Thiên làm sao sẽ không lo lắng?
So với anh gặp chuyện không may, nghiêm trọng hơn.
Anh tình nguyện, người bị tập kích là anh, hiện tại, anh một điểm cũng không muốn thấy Lâm Tử Lam cùng Hi Hi xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng là vì không muốn cho Lâm Tử Lam lo lắng, Mặc Thiếu Thiên cười gật đầu.
Lúc này, Lý Thuận mở miệng, "Nếu như tôi không có đoán sai, ngày hôm nay tập kích không có thực hiện được, tuyệt đối còn có biện pháp khác đi đối phó!"
Chuyện này, bọn anh cũng đều biết, chỉ là Lý Thuận vừa nói như vậy, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, càng làm cho Mặc Thiếu Thiên lo lắng.
"Từ hôm nay, mỗi lần ra cửa, anh sẽ phái người bảo vệ!”
"Không, hai người cũng đừng ra cửa!"
Lâm Tử Lam, "..."
Hi Hi, "..."
Rất hiển nhiên, Hi Hi cùng Lâm Tử Lam đều không phải loại người như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cái gì tới sẽ tới, có tránh cũng không được, nếu em ở nhà, họ cũng có biện pháp khác!” Lâm Tử Lam nói.
"Thế nhưng chí ít như vậy, an toàn hơn ở bên ngoài!”
Trời mới biết, khi Mặc Thiếu Thiên nghe nói bọn họ bị tập kích, cái gì cũng không quản lập tức chạy tới, nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên cũng không biết phải làm sao.
"Một ngày không tìm được người kia, mặc kệ ở nơi nào, cho dù ở trong mật thất, cũng nguy hiểm giống nhau!" Lâm Tử Lam một chữ một nói.
Bây giờ người này uy hiếp nghiêm trọng đến sự tồn tại của cô, cô không phải Maria, không phải là thánh mẫu, chỉ cần uy hiếp sinh mệnh của cô cùng bảo bối, cô cũng sẽ không nhân từ nương tay.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, Lâm Tử Lam nói có đạo lý, mặc dù hiện tại bọn họ ẩn núp, thế nhưng cũng không phải là biện pháp tốt nhất.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lý Thuận, "Ở nơi nào gặp chuyện không may?"
"Một tòa nhà Tinh Ngữ, tôi đã cho người đi thăm dò, theo dõi ở đó, hy vọng là có thể tìm được!” Lý Thuận nói.
Mặc Thiếu Thiên gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy.
Lúc này, Hi Hi ngồi ở đó mở miệng, “Cha, con có một ý nghĩ, không biết thế nào?” Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên, cũng bao gồm cả Lý Thuận, đều nhìn về phía Hi Hi, "Biện pháp gì?"
"Cho tới bây giờ, chúng ta cũng không biết người kia là ai, tại sao muốn giết chúng ta? Thế nhưng có thể thấy được, chuyện này, chỉ nhằm vào mẹ và con, cùng cha không có quan hệ!”
Nghe được Hi Hi nói, bọn họ cũng cau mày, cũng càng hiếu kỳ, Hi Hi muốn nói gì.
"Con muốn nói cái gì?" Lâm Tử Lam trực tiếp hỏi.
"Trong hai lần tập kích, con nghĩ người kia muốn nhằm vào mẹ, lần này con không hiểu được có đúng nhằm vào con hay không, thế nhưng con cảm giác, người này muốn một mũi tên trúng hai con chim, cho nên, con nghĩ người này, có khả năng biết chúng ta, hơn nữa, cũng chỉ nhằm vào con và mẹ, con hoài nghi người này, khả năng đối với cha......có ý tứ!” Nói xong, ánh mắt Hi Hi của nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở đó, chẳng biết tại sao, lúc nghe được Hi Hi nói, trong đầu của anh hiện lên hình ảnh Diệp An Nhiên, thế nhưng Diệp An Nhiên đã chết.
Thế nhưng Lý Thuận bắt đầu các loại yy, một người đàn ông thích Mặc Thiếu Thiên...
Nghĩ vậy, anh nhịn không được, bật cười.
Lý Thuận cười như thế, dẫn tới Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi, còn có Lâm Tử Lam cũng nhau nhìn qua.
Lý Thuận nhanh thu hồi nụ cười, “Tiếp tục, tiếp tục.......”
Vì vậy, Hi Hi lườm anh một cái, mở miệng, "Con cũng không xác định có phải như vậy hay không, thế nhưng con xác định, con cùng mẹ không có đắc tội với người nào, cho nên, con chỉ có kết luận như vậy!”
Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam cau mày, "Sau đó thì sao?"
"Cho nên, con có một cái ý nghĩ..." Nói xong, Hi Hi hướng bọn họ ngoắc ngón tay, mọi người tiến tới, đang nghe Hi Hi nói thì, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, "Con xác định sao?"
Hi Hi lắc đầu, "Không xác định, thế nhưng hiện nay, đây là biện pháp duy nhất, từ giờ đến hôn lễ của cha còn nửa tháng, nếu như chúng ta không có thành công, như vậy chúng ta cũng không mất mát gì!" Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Cha đồng ý!"
Hiện nay, đây là một biện pháp.
Thay vì ôm cây đợi thỏ, không bằng dụ rắn ra khỏi hang.
Lý Thuận mở miệng, "Tôi tin tưởng lão đại nói!"
Nhìn bọn họ đều nói không thành hỏi đề, Lâm Tử Lam còn có thể nói cái gì, chỉ có thể gật đầu, "Được rồi, cứ dựa theo con nói mà làm!”
Nghe được bọn họ đáp ứng, khóe miệng Hi Hi gợi lên, mặc kệ thế nào, lúc này đây, bé muốn dụ người kia ra.
.................
Buổi tối, Hi Hi ngồi ở máy vi tính, sắc mặt không được tốt lắm.
Chuyện buổi chiều hôm nay ở tòa nhà Tinh Ngữ, căn bản là không tra được gì, bởi vì tất cả camera đều bị phá hư.
Thế nhưng càng như vậy, Hi Hi càng sợ hãi, xem ra, người này cũng không phải đơn giản như vậy, mà là sớm có chuẩn bị!
Nghĩ tới đây, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, lập tức đăng ký hệ thống nội bộ Hợp Tung, "Tạp Ni, ở đây không?" Hi Hi hô một câu.
"Ở, chuyện gì?"
Hi Hi nói một câu, Tạp Ni lập tức trả lời.
"Hoa Hồng, còn đang chấp hành nhiệm vụ sao?” Hi Hi hỏi.
Nhìn dáng vẻ Hi Hi gấp gáp, Tạp Ni nở nụ cười, "Làm sao vậy? Nhớ cô ấy?”
"Đừng làm rộn, chính sự!" Hi Hi nói.
"Cái này..."
"Thế nào? Không tiện nói cho tôi biết?” Hi Hi hỏi, chân mày cau lại.
"Cái này... Không phải là không tiện, chỉ là Hoa Hồng nói, không cho cậu biết!” Tạp Ni nói.
Nghe thế, Hi Hi càng thêm không hiểu nhíu mày, "Vì sao?"
"Ai biết!"
Hi Hi, "..."
"Đều nói tâm tư phụ nữ là khó đoán, đoán không ra!” Tạp Ni nói.
"Cô ấy đã sớm hoàn thành nhiệm vụ có đúng hay không?" Hi Hi hỏi.
"Cũng không sớm, một tuần trước!”
Hi Hi, "..."
"Đem địa chỉ liên hệ của cô ấy cho tôi!”Hi Hi nói.
"Cô ấy nói, không có chuyện gì cũng không cần tìm cô ấy, không cho tôi nói cho cậu biết địa chỉ!” Tạp Ni nói.
"Cô ấy đã nói với anh như thế nào?” Hi Hi hỏi.
"Trực tiếp nói!"
"Gọi điện thoại? Còn nói chuyện phiếm?"
"Nói chuyện phiếm..."
Vì vậy, lúc Tạp Ni nói ra câu này, Hi Hi bên kia yên tĩnh.
Tạp Ni mới chợt hiểu ra, biết Hi Hi ghi lại lời của anh, nên mở miệng, “Cậu đang làm gì?”
"Không có gì!"
Hi Hi vừa mới dứt lời, Tạp Ni cũng cảm giác không thích hợp, nhìn máy tính, bị người đột nhập.
"Shit, cậu đột nhập máy tôi?” Tạp Ni nói.
"Nếu cô ấy không cho anh nói cho tôi biết, như vậy, không coi là anh nói cho tôi biết!” Hi Hi nói, vừa nói, ngón tay vừa ở trên bàn phím di chuyển.
"Dừng lại, bảo bối, lập tức dừng lại!" Tạp Ni nói.
"Xin lỗi, bắt đầu rồi, dừng không được!" Hi Hi nói, nhanh chóng liếc nhìn anh cùng Hoa Hồng nói chuyện ghi lại.
"Lập tức dừng lại!" Tạp Ni nói.
Hi Hi một bên đột nhập, không nhịn được mở miệng, "Tạp Ni, anh thực sự là chuyên nghiệp, trong máy tính nhiều "Lương thực" như vậy anh cũng không sợ nhìn chảy máu mũi!”Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói, Tạp Ni hận không thể đập đầu vào tường.
Lúc này, Mặc Tử lập tức mở miệng, "Bảo bối, là dáng vẻ gì?”
"Tôi biết ngay, hàng ngày buồn bực, thoạt nhìn bộ dạng nghiêm trang, nhưng không ngờ lại như vậy!”
Nghe Mặc Tử nói, Hi Hi tiếp tục thao tác, "Rất nhiều a!"
"Âu Mỹ? Nhật Hàn? Còn là sản phẩm trong nước?" Mặc Tử hết sức tò mò hỏi.
"Shit, câm miệng!" Tạp Ni ở bên kia nhảy dựng lên, ngón tay cũng thật nhanh ở phía trên thao tác, nhưng không cách nào ngăn cản Hi Hi.
"Tạp Ni, nếu anh không muốn máy tính bị tiết lộ ra ngoài, thì đừng có ngăn cản!” Hi Hi nói.
Một câu nói, Tạp Ni còn dám tiếp tục nữa sao?
"Cậu dừng lại, tôi cho cậu biết!” Không có biện pháp, Tạp Ni thỏa hiệp.
"Hay là tôi tìm, đoạn ghi lại anh cũng Hoa hồng nói chuyện phiếm!” Nói xong, Hi Hi liền tìm được đoạn ghi lại Tạp Ni cùng Hoa Hồng nói chuyện phiếm, sau đó từ đó ghi lại tìm kiếm tung tích Hoa Hồng.
Mặc Tử không quan tâm, tiếp tục tò mò hỏi, "Bảo bối, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là có cái gì?”
Vì vậy, Hi Hi rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu lại, "Cùng người thú!”(* ý chỉ những đoạn phim........)
"Phốc —— "
Ngoài dự đoán và suy nghĩ của Mặc Tử, Mặc Tử đang uống nước, thực sự nhịn không được, trực tiếp phun lên máy tính, một giây kế tiếp, ngồi thẳng người, "Tôi chỉ biết, hàng ngày, khẩu vị tuyệt đối không nặng như vậy, cùng người thú, cũng thật là nặng!”Mặc Tử nhịn không được nói.
Hi Hi bình tĩnh tiếp tục tra tung tích của Hoa Hồng.
Lúc này, qua vài giây Mặc Tử, mở miệng, "Bảo bối, phát tới một người!"
Hi Hi, "..."
"Tôi tò mò một chút, lão đạo Tạp Ni thích dáng vẻ gì!” Mặc Tử vừa nói,vừa vì mình tìm một cái cớ.
"Mặc Tử, câm miệng!" Tạp Ni hò hét.
Mặc Tử lại không quan tâm, không nhìn Tạp Ni hò hét và uy hiếp, tiếp tục nhìn Hi Hi, "Bảo bối, phát tới một người!"
Hi Hi làm sao sẽ đơn giản thỏa hiệp, phản hỏi, "Có lợi ích gì?"
"Sát, còn có chỗ tốt hơn?”
"Không có chỗ tốt, người nào làm việc?” Nói xong, Hi Hi tiếp tục chuyện của mình.
"Sát!" Mặc Tử chửi rủa một tiếng, đám người kia đều là người không tốt như vậy, nhất là Hi Hi, tuổi không lớn lắm, ý đồ xấu không ít.
Suy nghĩ một chút, Mặc Tử mở miệng, "Cậu nghĩ cậu muốn lợi ích gì?”
"Vậy phải xem thành ý của anh thế nào!" Hi Hi nói.
................