Lâm Tử Lam lắc đầu, "Không có gì, có thể là do chụp hình nên có chút mệt mỏi!"
"Mẹ, lúc này mới có một bộ mà mẹ đã mệt mỏi, còn có vài bộ nữa đấy!" Hi Hi nói.
Nghe lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam thở dài, "Ai da, không phát hiện kết hôn lại mệt như vậy, không bao giờ kết hôn lần thứ hai nữa!"
Nghe được những lời này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được bật cười, ngón tay nâng cằm Lâm Tử Lam lên, làm cho cô nhìn thẳng anh.
"Làm sao?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Thế nào? Em còn muốn kết hôn lần thứ hai?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Nhìn thấy nét mặt Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cười, "Không có, không phải em đã nói, không kết hôn lần thứ hai!"
Nhìn khuôn mặt Lâm Tử Lam được trang điểm đơn giản, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được, nâng cằm của cô lên, cúi xuống, hướng về phía môi của cô hôn lên.
Động tác rất nhẹ, không nặng, Hi Hi sau khi thấy, lập tức cầm lấy di động chụp hình.
Nhìn ảnh mình chụp, Hi Hi nhịn không được tán thưởng, "Oa, thật là đẹp!"
Nghe được lời này của Hi Hi, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên buông ra, gò má Lâm Tử Lam hồng lên, dù sao trường hợp có nhiều người như vậy, thân là phụ nữ, Lâm Tử Lam vẫn có chút xấu hổ.
Chỉ là Mặc Thiếu Thiên cũng không hề xấu hổ, nhìn thấy son môi của Lâm Tử Lam bị phai, khóe miệng gợi lên chút cười tỏ vẻ hài lòng.
Còn Hi Hi lại tiếp tục nhìn vào ảnh chụp được trên điện thoại di động, quyết định cài đặt mật khẩu bảo vệ.
Lúc này, nhiếp ảnh gia chuẩn bị sẵn sàng, kêu hai người tiếp tục chụp.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đã nghỉ ngơi xong, cũng muốn bắt đầu.
Vừa muốn chụp, nhiếp ảnh gia chau mày lại, "Môi trang điểm như thế nào vậy hả? Thợ trang điểm, nhanh trang điểm lại!" Nhiếp ảnh gia đầy chuyên nghiệp kêu lên.
Thợ trang điểm sau khi nghe được, vội vàng đi đến giúp Lâm Tử Lam trang điểm lại, Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn lướt qua Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, nét mặt mang ý cười, không có chút nào là không ổn.
Sau khi son môi xong, lại bắt đầu chụp.
Lúc này, Vi An đã đi tới, nhận được điện thoại của Mặc Thiếu Thiên, đưa đồ ăn tới, nhưng vừa ở xa nhìn thấy cảnh kia thì chân của cô dừng lại ở nơi đó, không cách gì tới gần.
Đặc biệt là nét mặt hai người tràn đầy hạnh phúc, càng làm cho bước chân của cô không thể tiến tới, trong lòng chẳng biết tại sao, nảy sinh cảm giác kích động!
Vẫn như vậy, sau khi chụp xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Vi An.
"Đến đây?"
Một tiếng này của Mặc Thiếu Thiên, mới làm Vi An trở ại bình thường, ánh mắt liếc qua Lâm Tử Lam, khóe miệng lập tức nở nụ cười, đi tới, "Đây là đồ ăn!"
Nghe thế cái, Hi Hi lập tức nhào tới.
"Rốt cục cũng có đồ ăn, mẹ, mệt mỏi rồi, mau tới ăn!" Hi Hi hô một tiếng, lúc này, Lâm Tử Lam mới xách váy cưới đi tới, nói thật ra, cô cũng hơi đói.
Chỉ là Lâm Tử Lam không ăn ngay, mà nhìn Vi An, "Vất vả rồi, Vi An tiểu thư!"
"Không vất vả, chỉ cần là chuyện Mặc tổng giao phó, tôi đều phải làm!" Vi An nói.
Lúc trước, cô nhớ rõ Mặc Thiếu Thiên từng nói, chuyện sinh hoạt của anh, đều giao cho Mạc Lương đi làm, nhưng không nghĩ tới lần này là giao cô làm, làm cho cô có chút không ngờ, hơn nữa còn khó mà diễn tả bằng lời......
Lâm Tử Lam cười, không nói gì, ngồi xuống bắt đầu ăn, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Mạc Lương đi công tác, bất đắc dĩ mới để cho cô tới, vất vả!"
"Mặc tổng nói đùa, những điều này đáng lẽ đều là nhiệm vụ của tôi!" Vi An thản nhiên cười nói.
"Được!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, cũng không nói thêm gì, ngồi xuống bắt đầu ăn, cũng không có mở miệng là cho cô rời đi hay là không rời đi.
Mà Hi Hi, tuy rằng ngồi ở chỗ kia ăn, nhưng lại có thể cảm giác được không khí không đúng lắm.
Quay đầu nhìn Vi An, Hi Hi không khỏi chau mày.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, từ khi nào mà cha lại tuyển thư ký xinh đẹp như vậy?" Lúc ở nhà, bé cũng chưa từng nghe cha mẹ nói qua.
"Như thế nào? Có ý kiến?"
"Chỉ có thể nói, cha, cha xem ánh mắt của thư ký cùng ánh mắt của mẹ thật sự là giống nhau!" Hi Hi nhịn không được châm chọc nói.
Lời này, như thế nào lại quen như vậy?
Đúng vậy, lời này, Mặc lão đã từng nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, Lâm Tử Lam bật cười.
Mặc Thiếu Thiên cũng biết lời này do ai từng nói ra, nhưng không nghĩ tới Hi Hi cùng Mặc lão thế nhưng nói ra một câu giống nhau, trừng mắt nhìn Hi Hi.
Hi Hi cười hắc hắc, không nói gì, mà nhìn Vi An, cũng không biết là không đúng chỗ nào, Hi Hi cảm giác Vi An có chút quen thuộc, nhưng lại không nói ra được là quen thuộc như thế nào.
Chẳng lẽ vấn đề là vì dáng dấp quá giống với mẹ?
Không có câu trả lời khẳng định, Hi Hi cũng không nói gì.
Sau đó tiếp tục ăn.
Một nhà ba người, ngồi quanh một cái bàn tròn, ăn lót dạ, uống nước, hết sức hài lòng, giống như đang trong thời gian nghỉ phép an nhàn, Vi An đứng ở một bên nhìn, nhịn không được nắm tay lại.
Ba người hoàn toàn không có để ý đến tâm tình của Vi An, cuối cùng Vi An đi tới, nhìn họ, "Mặc tổng, nếu không còn chuyện gì, tôi về công ty trước!" Vi An nói.
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới bừng tỉnh, hình như nhớ tới sự tồn tại của cô, gật đầu, "Ừ, tốt!"
Vi An cũng không nói gì, chỉ cười, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Vi An, Lâm Tử Lam nhìn thoáng qua Mặc Thiếu Thiên, vì sao cô có cảm giác, là Mặc Thiếu Thiên cố ý?
Nếu không phải là cố ý, Mặc Thiếu Thiên rất ít khi làm những chuyện nhàm chán như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhíu mày, "Mặc tổng, anh luôn luôn thương yêu người đẹp, như thế nào hôm nay lại không quan tâm như vậy?"
Nghe lời nói của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên biết cô hiểu ý của mình, cười nói, "Bởi vì trước mặt là giai nhân nên người khác chỉ là phụ trợ!"
Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cười, không nói gì.
Hi Hi nghe, cũng không nói gì.
Ăn xong sau đó tiếp tục chụp.
Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Lâm Tử Lam đặc biệt chú ý hiệu suất, có lẽ bởi vì hai người lớn lên là con cưng của trời, cho nên chụp như thế nào, vừa ý ra sao, hơn nữa đều rất tự nhiên, mấy bộ lễ phục, rất nhanh liền chụp xong.
Buổi chiều lúc trở về, Mặc Thiếu Thiên lái xe, Lâm Tử Lam cảm thấy cả người cứng đờ!
Chưa từng cười nhiều như vậy, thế này mệt quá, trước kia cảm thấy hôn nhân vô cùng tốt đẹp, nay đến lượt mình, lại mệt mỏi như vậy!
Lâm Tử Lam ngồi ở ghế cạnh tài xế, cả người nhức mỏi dựa vào trước, mà Hi Hi, đã theo nhiếp ảnh gia kia lấy bản sao của các tấm hình, trở về từ từ xem.
Ngồi ở phía sau, Hi Hi thưởng thức mấy tấm hình này, thật ra cũng không cần sửa, cứ để như vậy, cũng đã rất đẹp, Hi Hi ngồi ở phía sau, thoải mái xem.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng mặt, nhìn Lâm Tử Lam, "Thế nào?"
Lâm Tử Lam nhắm mắt lại mở miệng, "Mệt chết đi!"
"Chỉ là chụp hình cưới, Lâm tiểu thư, em có nói quá không!"
"Nói quá?" Nghe thế, Lâm Tử Lam mở mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh mang giày cao gót đứng một ngày, xem em có nói quá hay không, anh không cười, được cho là lạnh lùng, được cho là đẹp trai, em không cười bị cho là tức giận, em cười cả ngày đến nỗi mặt cứng ngắc!" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên Nhất châm chọc.
Nghe lời của cô, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được nở nụ cười, lúc chụp cũng không thấy cô có nhiều bất mãn như vậy.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên cười vô cùng yêu nghiệt, Lâm Tử Lam hít một hơi, một lần nữa dựa vào, tiếp tục nghỉ ngơi.
Lúc này, Hi Hi từ phía sau sáp đến, "Mẹ, cái gì cũng có giá của nó, mẹ xem, mẹ chụp ảnh còn đẹp hơn các diễn viên nổi tiếng!" Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam nhìn ảnh chụp hai lần, miễn cưỡng hé mắt, "Bảo bối, mẹ con vĩnh viễn luôn đẹp như vậy!"
Hi Hi, "......"
Được rồi, nhìn dáng vẻ mẹ còn có thể trêu chọc, biết mẹ vẫn còn sức lực.
Chỉ là, làm sao Hi Hi có thể để lộ ra dáng vẻ miễn cưỡng, mà cười vô cùng vui vẻ, "Đúng, mẹ vĩnh viễn luôn đẹp như vậy!"
Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng lúc Hi Hi nói những lời này, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi.
Quả thực đều là người một nhà a a a, tự kỷ giống nhau!
Nghe Hi Hi cùng Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nếu nói mệt thì nghỉ ngơi một chút, về tới nhà anh gọi em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam hài lòng gật đầu.
"Vậy thì tốt, em ngủ trước một lát, về đến nhà gọi em!" Lâm Tử Lam nói.
"Được!"
Vì thế, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Vốn chỉ là muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng ai biết, đến khi Lâm Tử Lam tỉnh lại, lại ở trong bồn tắm.
Cảm giác ấm áp ở trên người, Lâm Tử Lam mới mở mắt, lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngồi xổm trước mặt giúp cô tắm rửa.
Mặc dù không xấu hổ như lúc trước, nhưng Lâm Tử Lam vẫn đỏ mặt.
Đổi lại là lúc trước, có khả năng Lâm Tử Lam đuổi Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, hoặc là che lại, nhưng nghĩ đến che cũng phí công, Lâm Tử Lam không nhúc nhích.
"Sao không gọi em dậy!?” Lâm Tử Lam mở miệng hỏi.
"Nhìn em ngủ say như vậy, không đành lòng gọi em!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, trong lòng Lâm Tử Lam có cảm giác ấm áp, không nói gì, nằm ở bên trong, tùy ý để Mặc Thiếu Thiên giúp cô tắm rửa.
Quả thực, Mặc Thiếu Thiên không có làm gì khác, chỉ giúp cô tắm rửa xong, dùng khăn tắm bế cô ra ngoài.
Đặt ở trên giường, Mặc Thiếu Thiên tìm áo ngủ mặc vào cho cô, nhìn cô, "Em ngủ thêm một lát, bảo bối đang nấu cơm ở bên ngoài, làm xong sẽ gọi em, anh đi ra ngoài có chút việc, xong việc sẽ trở lại!"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam gật đầu, "Vâng!"
Vì vậy, Mặc Thiếu Thiên đắp kín mền cho cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam nằm ở trên giường, vẫn có cảm giác mệt mỏi, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, đến khi nghe được bên ngoài vang lên âm thanh bộp bộp, Lâm Tử Lam mới tỉnh lại.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối.
Ngủ một giấc, Lâm Tử Lam cảm thấy thoải mái rất nhiều, không còn mệt mỏi nữa nên thức dậy.
Đi ra ngoài, mới phát hiện bên ngoài rất náo nhiệt.
"Tôi rất biết ơn Hoa Hồng, thật sự không cần chị hỗ trợ, chị đi ra ngoài được không!" Hi Hi nhìn Hoa Hồng, vô cùng bất đắc dĩ nói.
Hoa Hồng chau mày, "Tôi có lòng tốt muốn giúp cậu!"
"Tôi biết, nhưng như vậy thì không được, tôi là đàn ông, chị là nữ vương, chị là Thái Hậu, việc này không nên làm, để cho tôi làm được không?" Hi Hi nhìn Hoa Hồng từng chữ từng chữ hỏi.
Hoa Hồng lúc này nghe mới lọt tai, "Được rồi!" Lên tiếng, Hoa Hồng xoay người đi ra ngoài.
Lâm Tử Lam đứng ở cửa phòng bếp, nhìn bên trong chén rơi trên mặt đất các kiểu, Hi Hi vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu nhặt đồ.
Lâm Tử Lam cũng hết sức bất đắc dĩ, cuối cùng hiểu được vì sao Mặc Thiếu Thiên lạm tình như vậy, tuyệt đối là gien di truyền.
Lúc này Hi Hi mới nhỏ tuổi như vậy, đã dụ dỗ người ta như vậy khiến người khác quá sửng sốt, nhìn ra, dáng vẻ Hoa Hồng không hề có chút tức giận.
Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Lam kết luận, Mặc lão lúc còn trẻ, chắc chắn cũng giống thế này!
Lúc này, Hi Hi đang ở nhặt đồ, nhìn thấy ở cửa có người đứng, ngước mắt, liền thấy được Lâm Tử Lam.
"Mẹ, mẹ dậy rồi?" Hi Hi cười nói.
Lâm Tử Lam gật đầu
"Lập tức ăn cơm, chờ tý!"
"Tốt!" Lâm Tử Lam lên tiếng, sau đó hướng đến phòng khách.
Hoa Hồng cũng không nhàn rỗi, ngồi ở chỗ kia uống nước trái cây, nhìn thấy Lâm Tử Lam đến, nhíu mày, "Đã dậy rồi?"
"Ừ!" Lâm Tử Lam lên tiếng, đi qua đó.
Thật ra mà nói, tuổi của Lâm Tử Lam với Hoa Hồng cũng không kém nhau nhiều lắm, Lâm Tử Lam so với Hoa Hồng lớn hơn một tuổi, nhưng khí chất hai người hoàn toàn khác nhau.
Lâm Tử Lam tự tin, dịu dàng trang nhã, khắp người đều tỏa ra vẻ nữ tính khuê các.
Mà Hoa Hồng, cũng tự tin giống vậy, nhưng sự tự tin tỏa ra từ bên trong, mang theo kiêu ngạo, khí thế bá đạo, dáng vẻ không ai có thể làm khó dễ được?
Phong cách hai người hoàn toàn bất đồng, ngồi cùng một chỗ, nhưng lại rất đẹp mắt.
"Vừa rồi làm sao vậy?" Lâm Tử Lam nhìn Hoa Hồng hỏi.
"Nhìn cậu ta ở trong bếp làm như vậy, tôi có lòng đi giúp, chỉ là không chú ý làm vỡ mất một cái đĩa, liền chê tôi vướng chân vướng tay!" Hoa Hồng nói.
Bộ dáng kia, giống như một oán phụ đang than vãn.
Lâm Tử Lam nghe, nhịn cười, "Hi Hi nói đúng, cô là nữ vương, ngồi ở trong này nghỉ ngơi, bên kia giao cho một mình bé là được rồi!"
Nghe Lâm Tử Lam nói, Hoa Hồng cười.
Đang ở phía sau, Hi Hi bưng đồ ăn đi ra, "Lập tức có thể ăn cơm!" Hi Hi nói.
Vì vậy, để xuống, lại quay về phòng bếp, mãi cho đến khi chuẩn bị xong, Lâm Tử Lam cùng Hoa Hồng mới ngồi vào bàn.
"Tốt lắm, hai vị nữ vương đại nhân, có thể bắt đầu ăn!" Hi Hi cười mở miệng.
Lâm Tử Lam cùng Hoa Hồng cười, vì thế, bắt đầu ăn cơm, lúc này, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới điều gì, "Cha con đâu?"
"À, cha gọi điện thoại nói, có chút việc nên sẽ không trở về ăn cơm, chúng ta ăn trước!"
Nghe vậy, Lâm Tử Lam gật đầu, tiếp tục ăn cơm, không nói gì.
Ngược lại Hoa Hồng cùng Hi Hi, có vẻ rất náo nhiệt, "Thế nào, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội!" Hi Hi mở miệng.
Nghe thế, Hoa Hồng gật đầu, rồi sau đó nhớ tới điều gì, "Đúng rồi, đồ cậu muốn, tôi đã cho người đi làm, ngày mai là có thể ra ngoài!"
Nghe vậy, cặp mắt Hi Hi sáng ngời, "Nhanh như vậy?"
Hoa Hồng gật đầu, "Đương nhiên!"
"Người kia đáng tin không?!" Hi Hi không quá tin tưởng hỏi.
Nghe vậy, Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, "Vậy cậu cảm thấy tôi đáng tin sao?"
Hi Hi, "......"
Hi Hi trầm mặc, thấy Hi Hi không nói lời nào, Hoa Hồng thế này mới hài lòng, tiếp tục ăn cơm.
Lâm Tử Lam vừa ăn cơm, ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, phát hiện, cũng chỉ có Hoa Hồng mới trị được Hi Hi, cũng chỉ có Hi Hi mới buộc được Hoa Hồng.
Khóe miệng nở ra một nụ cười......
^^^^^^^^^^^^^^^^^
Mặc Thiếu Thiên đến Cửa Ngục, Vân Dục đang ngồi trước bàn điều khiển, nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đến, nhíu mày, "Ai da, chú rể của chúng tôi đến rồi đây!"
Nghe giọng nói của Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta, "Thế nào? Không muốn làm phù rể có phải không?"
Vân Dục ngồi trên ghế xoay, vốn vẫn đang ngồi, vừa nghe thấy lời Mặc Thiếu Thiên nói, lập tức đứng dậy, "Tôi là phù rể?"
"Còn không phải thế?"
Thế này khóe miệng Vân Dục mới nở nụ cười, "Có phù dâu không?"
"Đương nhiên!"
"Xinh đẹp không?"
"Nói thừa!"
"Được, tôi đành miễn cưỡng làm phù rể của cậu!" Vân Dục nói.
Nghe lời này, Mặc Thiếu Thiên nhìn anh ta, "Nếu miễn cưỡng như vậy, coi như xong, tôi tìm người khác!"
Vân Dục, "......"
Mặc Thiếu Thiên đúng là miệng lưỡi không thua người khác, nói gì cũng muốn dừng ở một câu cuối cùng.
Liếc Mặc Thiếu Thiên một cái, Vân Dục mở miệng, "Thật không biết con mắt của Lâm Tử Lam thế nào, lại không được bình thường, thế nhưng coi trọng cậu!"
"Đúng vậy, mắt cô ấy có vấn đề cũng không coi trọng cậu!"
Vân Dục, "......"
Lời nói Mặc Thiếu Thiên ác độc, Vân Dục đã sớm biết qua, nhưng không nghĩ tới lại độc như vậy!
"Mặc Thiếu Thiên, xem như cậu lợi hại!"
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi cười, "Thứ lỗi thứ lỗi!”
Nếu lời nói độc ác, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối nói trúng tim đen, đâm trúng người!
Vân Dục trợn mắt nhìn anh, mở miệng, "Nói đi, trở về vì chuyện gì?"
Hiện tại Mặc Thiếu Thiên khá nhàn nhã, ban ngày đi làm, khi anh kinh doanh, bỏ lại Cửa Ngục cho Vân Dục cùng Tiếu Ly quản lý, vừa có chuyện, lập tức trở về.
Vân Dục đã sớm đoán được!
Quả nhiên, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên thay đổi, "Giúp tôi tra địa chỉ là từ đâu gọi đến!?" Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó móc di động ra.
Vân Dục nhìn thoáng qua di động của Mặc Thiếu Thiên, biết có chuyện, nghĩ nghĩ, mở miệng, "Thế nào mà không để bảo bối giúp cậu tra!"
"Chuyện này, tạm thời không thể để cho bé biết!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Làm sao vậy?" Nhìn sắc mặt Mặc Thiếu không tốt lắm, Vân Dục chỉ biết nhất định là đã có chuyện xảy ra.
"Hôm nay tôi nhận được một tin nhắn!"
"Sau đó!"
"Cậu mở ra xem!" Mặc Thiếu Thiên ý bảo mở tin nhắn.
Vì thế, Vân Dục cầm lấy di động, mở tin nhắn ra, nhưng mà, đập vào mắt là một tấm hình, mà người trong hình, lại là —— Diệp An Nhiên!
Cô nằm trong vũng máu, sắc mặt tái nhợt......
Vân Dục nhíu mày, Diệp An Nhiên sớm đã chết, bọn họ cũng đều biết, nhưng hiện tại......
Vân Dục vừa muốn mở miệng, hình ảnh bỗng nhiên thay đổi, mà trong hình lại biến thành một người phụ nữ đang mặc áo cưới...... Mà người phụ nữ đó, chính là Lâm Tử Lam, làm cho người ta nhìn thấy ghê người, Lâm Tử Lam cả người đầy máu nằm ở nơi đó......
Thấy cái này, Vân Dục mới hiểu được, vì sao Mặc Thiếu Thiên khẩn trương như vậy, sắc mặt không chịu nổi như vậy.
"Là ai gửi? Ghê tởm vậy!" Vân Dục nói.
"Không biết mới nhờ cậu tra!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vân Dục nhớ tới điều gì, lập tức ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra, truy lùng thật lâu, đều không tìm được, cuối cùng, Vân Dục đứng lên, "Không được!"
"Làm sao vậy?"
"Người này dùng không gian số phức tạp, hiện tại đã không còn tín hiệu, căn bản truy không ra!" Vân Dục nói.
Nói đến điều này, chân mày Mặc Thiếu Thiên chau lại, xem ra, thật sự đoán không ra!
Đang lúc Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ, Vân Dục mở miệng, "Xem ra, nhất định là rất chuyên nghiệp!"
Nếu không phải chuyên nghiệp, cũng sẽ không làm kín đáo như vậy, làm cho bọn họ không thể nào xuống tay, căn bản là truy tìm không ra.
Mặc Thiếu Thiên đứng đó, dáng người cao ngất, ngũ quan yêu nghiệt dần dần lộ ra một tia hung dữ, mà ngay cả cặp mắt sâu thẳm kia, cũng dần hiện lên vẻ lo lắng.
Xem ra, thật sự muốn dọn dẹp triệt để một chút.
Vân Dục nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, mở miệng, "Yên tâm, hiện tại đã có người bảo vệ họ hai mươi tư giờ, hẳn là không có việc gì!"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười đầy vẻ khát máu, "Hiện tại, tôi sẽ chờ người kia đến tận cửa......"
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên, Vân Dục biết Mặc Thiếu Thiên đã có kế hoạch.
"Dù thế nào, phải bảo vệ tốt Hi Hi và Lâm Tử Lam!" Vân Dục nói.
Từ khi họ bắt đầu vòng luẩn quẩn này, phụ nữ, con cái, đều là sự uy hiếp đối với họ, mặc kệ cho thế nào, nếu Mặc Thiếu Thiên đã lựa chọn con đường này, nhất định phải đối mặt sự thật.
Nghe Vân Dục nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, anh đương nhiên sẽ!
Lần này, mặc kệ thế nào, cũng không thể khiến cho Lâm Tử Lam bị tổn thương!
Từ Cửa Ngục ra ngoài, đã gần mười giờ.
Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới điều gì, cầm lấy di động, ấn một dãy số.
Rất nhanh, điện thoại đã kết nối.
"Alô, Mặc tổng?" Dễ nhận thấy, giọng nói có chút ngạc nhiên.
"Là tôi!"
"Mặc tổng, trễ như vậy còn điều gì cần phân phó sao?" Vi An ở điện thoại bên kia hỏi.
"Tôi......"
"A ——" Mặc Thiếu Thiên còn chưa có mở miệng, Vi An bỗng nhiên ở bên kia kêu một tiếng, sau đó còn có tiếng đồ rơi bể tan tành.
"Làm sao vậy?" Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên khẩn trương hỏi.
"Tôi, không có việc gì!" Vi An cắn răng nói, nghe ra, cô cố nén đau đớn.
Mặc Thiếu Thiên lắng nghe, sau đó nhớ tới điều gì, mở miệng, "Cô hiện tại đang ở nơi nào?"
"Công ty!"
"Trễ như vậy sao còn ở công ty?"
"Còn có một chút chuyện phải làm cho xong mới có thể về!" Vi An nói, giọng điệu kia, vô cùng tận tụy với công việc.
Mặc Thiếu Thiên nghe xong mở miệng, "Cô ở trong công ty đừng nhúc nhích, tôi lập tức tới ngay!"
"Không cần, tôi vừa làm xong rồi......"
"Chờ, lập tức đến!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cúp điện thoại.
Mười mấy phút đồng hồ sau, Mặc Thiếu Thiên xuất hiện trong công ty.
Mới vừa lên lầu, liền nhìn thấy Vi An ngồi chồm hổm trên mặt đất, Mặc Thiếu Thiên đi qua, nhìn cô, "Cô làm sao vậy?"
"Vừa rồi không cẩn thận đánh rơi cái chén!"
Mặc Thiếu Thiên còn chưa kịp mở miệng, Vi An đứng dậy, vừa muốn đi, nhưng chân tê rần, cả người thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Mặc Thiếu Thiên đứng ở bên cạnh, theo bản năng vươn tay đỡ lấy cô.
Đúng lúc đụng phải Vi An, Mặc Thiếu Thiên xuất hiện một loại dự cảm mãnh liệt trong lòng.
Cảm giác rất quen thuộc!
Rất quen thuộc!
Ánh mắt nhìn Vi An, Vi An chau mày, xem ra không phải dáng vẻ rất khổ sở.
"Thế nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
"Không có gì, chỉ là, vừa rồi không cẩn thận nên ngã, bị trật chân!" Vi An nói.
Cô vừa nói như vậy, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới cúi xuống, nhìn về phía chân của cô, quả nhiên có một vết máu ngay chỗ đầu gối.
"Cô phải tới bệnh viện!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Không cần, trở về tôi tự bôi thuốc là được rồi!" Nói xong, Vi An đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng mới vừa buông ra, cả người đứng không vững, Mặc Thiếu Thiên liền giữ được cô.