Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 484: Hôn lễ tiến hành




"Không cần, trở về tôi tự bôi thuốc là được rồi!" Nói xong, Vi An đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, nhưng mới vừa buông ra, cả người đứng không vững, Mặc Thiếu Thiên liền giữ được cô. Tư thế đầy ám muội.
Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên, có chút xấu hổ, lấy tay quấn lấy tóc giắt sau tai, vẻ lo lắng.
"Đi thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vi An cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu.
Từ bệnh viện ra, Mặc Thiếu Thiên không cho Vi An cơ hội từ chối, trực tiếp mở miệng, "Tôi đưa cô trở về!"
"Không cần, tự tôi có thể......" Vi An nói, sau đó đi khập khiễng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Dù sao tôi cũng có xe, để tôi đưa cô đi!" Nói xong, không đợi cô từ chối, trực tiếp đi lấy xe.
Vi An đứng ở đó, nhìn bóng lưng Mặc Thiếu Thiên, chân mày cau lại.
Anh vào lúc này, với anh lúc buổi chiều, hoàn toàn là hai người khác nhau......
Rất nhanh, Mặc Thiếu Thiên lái xe tới.
Vi An cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên.
Rất nhanh theo sự chỉ đường của Vi An, đã đi đến nơi cô ở.
Điều kiện không quá tệ, cũng có thể nói, là một khu chung cư khá tốt.
Lúc này thoạt nhìn Vi An, khá thích hợp.
"Mặc tổng, cám ơn......"
"Đi thôi, tôi đưa cô lên lầu!"
Không đợi Vi An nói xong, Mặc Thiếu Thiên mở miệng lần nữa, cắt ngang lời cô.
Vi An cũng không biết nên nói gì mới được, kết quả Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Tòa nhà nào?"
"Này!"
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên không nói hai lời, dắt Vi An bước đi. Truyện Mạt Thế
Vào thang máy, hỏi, "Tầng mấy!"
"Mười hai!"
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên không nói thêm gì nữa, trực tiếp nhấn vào tầng thứ mười hai.
Vi An đứng bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, cũng không nói chuyện, hôm nay Mặc Thiếu Thiên hơi khác thường, cô nhận ra, nhưng có thể nói gì!
Mặc Thiếu Thiên muốn làm chuyện gì, mặc kệ cô ngăn cản như thế nào đều không có tác dụng!
Sau đó, thang máy rất nhanh đã đến tầng thứ mười hai, hai người sau khi ra ngoài, Vi An không chờ Mặc Thiếu Thiên hỏi, cầm lấy chìa khóa mở cửa.
Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn không khách khí, không đợi mời đã đi vào.
Điều kiện bên trong cũng không tệ, rất gọn gàng, không có nhiều đồ vật dư thừa, có thể thấy là rất sạch sẽ.
Mặc Thiếu Thiên đi vào, quan sát bên trong, hình như, đang tìm cái gì.
Vi An không để ý tới Mặc Thiếu Thiên, đổi giày xong rồi đi rót một ly nước.
"Mặc tổng, cám ơn anh đưa tôi về!" Vi An mở miệng.
Nghe thấy giọng nói của Vi An, lúc này Mặc Thiếu Thiên mới lấy lại tinh thần, gật đầu, "Cô ở có một mình?"
"Vâng!"
"Điều kiện cũng không tệ lắm!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vi An cười, cũng không trả lời.
Kết quả, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Tôi có thể tham quan một chút không?"
"Tùy thích!"
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên quả thực tùy tiện, tùy ý đi tham quan, ba phòng ngủ một phòng khách, khoảng một trăm hai mươi mét vuông, Mặc Thiếu Thiên ngay cả nhà vệ sinh cũng không bỏ qua, thuận tiện đi thăm một lát.
Nhưng là dù sao cũng là tham quan, có nhiều món đồ Mặc Thiếu Thiên không thể chạm vào, chỉ có thể dựa vào quan sát để phát hiện.
Nhưng "tham quan" một vòng cũng không phát hiện được gì.
Vi An luôn luôn đứng một bên nhìn, khóe miệng nở nụ cười, "Biết Mặc tổng đến để tham quan, nếu không biết còn nghĩ rằng Mặc tổng đang tìm cái gì đó!" Lời nói Vi An đầy hàm ý, dù sao, Mặc Thiếu Thiên cũng đã rõ ràng một chút.
Nghe Vi An nói, Mặc Thiếu Thiên cười, "Nếu là đi thăm, đương nhiên muốn kỹ một chút!"
Vi An cười, không nói gì.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn tấm ảnh trên bàn, chợt nhớ tới điều gì, "Vi An tiểu thư đến từ nước Pháp, chắc là rất hiểu rõ về nước Pháp!?"
"Tôi không lớn lên ở Pháp, mà lớn lên ở Mĩ, đối với nước Pháp, không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn biết rõ về đường sá và nói chuyện bằng tiếng Pháp.”
Nghe Vi An nói, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, cuối cùng nhìn thoáng qua xung quanh, mở miệng, "Cũng đã trễ, tôi còn có chuyện nên đi trước, cô nghỉ ngơi cho tốt, không đi làm được, ngày mai nghỉ ở nhà một ngày!"
Vi An đứng đó, "Tôi không sao, tôi có thể đi làm!"
"Được!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người đi.
Cửa vừa đóng lại, hai người đều trở lại với cảm xúc thật của mình.
Nét mặt ôn hòa của Mặc Thiếu Thiên nháy mắt biến mất, thay thế là nét mặt âm trầm như cũ.
Còn Vi An, nét mặt vẫn cười, trong nháy mắt cứng lại, thay thế vào đó là một nụ cười đầy ý vị......
^^^^^^^^^^^^^^^^
Buổi tối, Lâm Tử Lam đang ngủ, chợt từ trong mộng giật mình tỉnh lại.
Mặc Thiếu Thiên đang ngồi bên cạnh cô, nhìn cô giật mình tỉnh lại, lập tức đỡ lấy rồi lo lắng nhìn cô, "Em sao vậy?"
Lâm Tử Lam ngồi dậy, thấy người ngồi trước mặt thì không còn sợ hãi nữa, "Mặc Thiếu Thiên?"
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu.
"Làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, lấy tay sờ soạng một chút tóc, không nghĩ đến sẽ gặp cơn ác mộng như vậy!
Mái tóc đen như mực bù xù, làm dáng vẻ Lâm Tử Lam càng thêm mệt mỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, không nói hai lời, lập tức đứng dậy đi rót cho cô ly nước.
"Ngồi dậy, uống miếng nước!" Mặc Thiếu Thiên nói, "Chỉ là một giấc mộng thôi mà!"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam uống một hớp, cảm giác khá hơn nhiều, dần dần không còn cảm thấy sợ hãi.
"Tốt hơn chưa?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
Lâm Tử Lam gật đầu, Mặc Thiếu Thiên đặt cái ly lên bàn rồi ôm lấy Lâm Tử Lam, "Không có việc gì, anh ở cùng em!"
Lâm Tử Lam không giãy dụa, tùy ý anh ôm.
Dựa vào người Mặc Thiếu Thiên, chẳng biết tại sao, Lâm Tử Lam có một cảm giác lạnh lẽo, cô ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, sao em cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra?"
Loại cảm giác này, rất mãnh liệt, làm cô thật sự hoảng hốt.
Nghe Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên càng ôm chặt cô, hôn lên trán cô, "Em suy nghĩ nhiều quá, yên tâm đi, bên kia Vân Dục đã sắp xếp rất chu đáo, không có việc gì đâu!"
"Nhưng mà, em vẫn có cảm giác, sẽ có chuyện gì đó xảy ra giống lúc trước!" Lâm Tử Lam dựa vào ngực Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâu như vậy tới giờ, hai người thật ra không thể an tĩnh như vậy, cũng một chỗ sống an phận lại càng ít.
"Em đã biết kế hoạch của chúng ta, cho nên đừng lo lắng, yên tâm, không có việc gì!" Mặc Thiếu Thiên nói, tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng là anh cũng rất lo lắng, khi nào kẻ kia xuất hiện.
Ngay cả chuẩn bị chu đáo, cũng khó tránh khỏi có sơ hở, hơn nữa kẻ kia lại là một người rất chuyên nghiệp, theo đó mà nói, Lâm Tử Lam vẫn dễ gặp nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, anh càng thêm ôm chặt Lâm Tử Lam, chậm rãi nói, "Em yên tâm, lần này, anh nhất định sẽ không để cho ai làm tổn hại tới em!"
Lâm Tử Lam không nói gì, dựa vào ngực Mặc Thiếu Thiên nghĩ đến việc buổi chiều nhận được tin nhắn.
Có lẽ là do thấy tin nhắn như vậy nên mới gặp phải ác mộng.
Sợ Mặc Thiếu Thiên lo lắng, cho nên sau khi cô xem xong liền xóa bỏ, cũng không nói cho Mặc Thiếu Thiên biết.
Hiện tại xem ra, thật sự có người muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Tuy rằng chỉ là một cơn ác mộng, nhưng cô lại có cảm giác, đến ngày đó, nhất định sẽ có chuyện xảy ra!
Có thể vì ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, rất nhanh Lâm Tử Lam không còn cảm giác sợ hãi này, cảm thấy an tâm trở lại.
"Tối giờ anh đi đâu?" Lâm Tử Lam tựa vào trước ngực của anh, thong thả hỏi.
"Đi Cửa Ngục, làm một số chuyện!"
"Ồ!"
"Vi An xảy ra chút việc, anh đưa cô ta đi bệnh viện, sau đó đưa về nhà!" Mặc Thiếu Thiên lại bổ sung một chút, không tính gạt Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam tựa vào trên người của anh, giật mình, cũng không nghĩ nhiều, ngược lại Mặc Thiếu Thiên thẳng thắn nói, làm Lâm Tử Lam càng thêm tin tưởng anh
Nghĩ nghĩ, Lâm Tử Lam mở miệng, "Mặc Thiếu Thiên, anh cảm thấy hay không, Vi An có chút gì đó kỳ lạ?"
Vốn là, Mặc Thiếu Thiên ôm Lâm Tử Lam nghỉ ngơi, nghĩ phải làm như thế nào, nhưng khi nghe được Lâm Tử Lam nói những lời này, Mặc Thiếu Thiên mở mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Có ý gì?"
Lâm Tử Lam tựa vào trên người của anh, tay ôm lấy hông anh, "Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm giác, cô ta có gì đó không đúng!"
"Cụ thể?"
"Cô ta đối với MK giống như rất quen thuộc, hơn nữa, cách làm việc của mỗi bộ phận, dường như cũng rất quen thuộc....."
"Em nói quen thuộc, không phải vì cô ta là thư ký của anh, mà chỉ là, có gì đó ẩn bên trong, ngay cả chuyện của từng bộ phận, cô ta đều biết rất rõ, khả năng như vậy, chỉ có hai khả năng, thứ nhất, cô ta rất có năng lực, thứ hai, cô ta đối MK vốn dĩ rất quen thuộc......"
Nghe lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên càng chau mày, Mặc Thiếu Thiên cúi xuống nhìn về phía Lâm Tử Lam, "Nếu anh nói, cảm giác của anh với em giống nhau?"
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam ngước mắt nhìn về phía anh, vừa lúc đó ánh mắt hai người giao nhau......
^^^^^^^^^^^^^^
Rất nhanh, đã đến ngày Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam kết hôn.
Hơn nữa, đơn giản chỉ trong một ngày.
Không có báo chí, cũng không có nhiều người thân, chỉ có một vài người bạn, còn có nhân viên trong công ty.
Hơn nữa, dù là tổ chức bên trong giáo đường, bên ngoài giáo đường dựng một cái rạp, bên cạnh dùng cánh hoa hồng phủ kín.
Tuy rằng đơn giản, nhưng bố trí lại vô cùng xa hoa.
Rất khó tưởng tượng, Mặc Thiếu Thiên thế nhưng lại tổ chức một hôn lễ đơn giản như vậy, nhưng chuyện này truyền ra ở công ty, là Lâm Tử Lam muốn làm như vậy, Mặc Thiếu Thiên đồng ý với cô!
Đủ để thấy được, Mặc Thiếu Thiên đối với Lâm Tử Lam quá cưng chiều, đã đến mức không gì là không được.
Mặc Thiếu Thiên mặc đồ vét màu đen, thoạt nhìn vô cùng anh tuấn, Vân Dục cùng Tiếu Ly rất sớm đã tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên, Vân Dục nhịn không được nói, "Xem ra, đầu tư không ít vốn liếng!"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cười, "Chỉ cần có thể tìm được kẻ kia, sẽ không tiếc!"
"Mặc tổng thực dũng cảm, đến đây, mời cậu một ly. Chúc cậu may mắn!" Vân Dục nhịn không được nói.
"Cám ơn!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cũng cụng ly.
Tiếu Ly đứng một bên, dường như không buông lỏng cảnh giác, nhìn xung quanh, anh ta không nói nhiều giống như Vân Dục, anh lo lắng có chuyện xảy ra.
"Lâm Tử Lam đâu?" Tiếu Ly hỏi.
"Đang trang điểm!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.