Chỉ thản nhiên liếc một cái, song nhìn thấy là điện thoại của Lâm Tử Lam, anh không thể ngăn được tim mình nhói lên......
Anh nghĩ không nên nghe, không nên nghe, bởi vì nghe cũng vô dụng, có lẽ, sẽ làm tim của mình đau hơn.
Nhưng khi vừa nhìn thấy điện thoại sáng lên, tim Tiêu Dật giống như đang đứng ở giữa đường, giãy dụa không dứt, cuối cùng không thể kiềm chế, cầm lấy điện thoại di động nhận điện thoại.
"Alô......" Đặt ở bên tai, Tiêu Dật ra vẻ bình tĩnh.
"Chú Tiêu Dật......" Hi Hi ở điện thoại bên kia ngọt ngào kêu một tiếng.
Nghe giọng nói của Hi Hi, Tiêu Dật thoáng cái tỉnh táo lại, ngồi thẳng người, "Bảo bối!?"
"Là cháu!" Hi Hi thản nhiên mở miệng, "Cháu còn tưởng rằng chú không muốn nhận điện thoại của bảo bối!"
"Làm sao có thể!" Tiêu Dật nói.
Đối với tình cảm dành cho Hi Hi, anh không thua Mặc Thiếu Thiên, bé là do anh nuôi lớn, tình cảm làm sao thua.
Chẳng qua là, quan hệ máu mủ cuối cùng vẫn là quan hệ máu mủ, điều này anh không thể nào thay đổi.
"Cháu biết ngay chú Tiêu Dật cũng đau lòng vì bảo bối!" Hi Hi nói.
Ngay cả bé biết mẹ mất trí nhớ là do Tiêu Dật làm, nhưng đến bây giờ, hận ý bé đối với Tiêu Dật không cách nào nhiều hơn được, bởi vì bé quá hiểu tình cảm của Tiêu Dật đối với mẹ.
Nếu như trên thế giới người thích Lâm Tử Lam nhất là Mặc Thiếu Thiên, anh vĩnh viễn yêu và bảo vệ cô, mà Tiêu Dật cũng yêu Lâm Tử Lam như vậy, chẳng qua là anh yêu có chút cực đoan, thà bị hủy diệt, cũng muốn có được.
Đều là yêu, chỉ là tâm tình hai người không giống nhau, phương thức không giống nhau, cũng chính là vì Tiêu Dật yêu có phần hơi nặng nề, mới để cho mẹ không cách nào chịu đựng, nhưng cho dù như vậy, anh ta cùng mẹ tâm tính giống nhau, không cách nào hận, cũng không cách nào, có thể tiếp tục ở chung một chỗ......
Nghe được Hi Hi nói..., Tiêu Dật cười, "Chú đương nhiên đau lòng vì cháu!"
"Chuyện của cháu, chú đã nghe cháu mẹ nói, chuyện này, chú có trách nhiệm, cháu có trách chú không!?" Tiêu Dật hướng về phía điện thoại thản nhiên hỏi.
"Không trách, vốn chuyện này, không phải là trách nhiệm của chú, cháu tin tưởng, chú sẽ không muốn làm tổn thương bảo bối!" Hi Hi gằn từng chữ mở miệng nói.
Nghe Hi Hi nói..., Tiêu Dật cười, quả nhiên, Hi Hi hiểu anh.
"Ừ!" Anh đáp một tiếng, "Cháu hiểu là tốt rồi!"
Bé dĩ nhiên hiểu, đối với Tiêu Dật, từ lúc Hi Hi còn nhỏ tới nay, xác định vô cùng rõ ràng, chẳng qua là tâm tư Tiêu Dật khó dò, Hi Hi không cách nào hiểu, cũng không cách nào đoán được.
"Bất kể như thế nào, cũng hy vọng cháu biết, chú Tiêu Dật chắc chắn không làm tổn thương cháu, cho dù làm tổn thương cháu, cũng là không cố ý!" Tiêu Dật giải thích.
"Dạ!" Hi Hi gật đầu.
Tiêu Dật hơi sững lại, mở miệng, "Cháu tìm chú, có phải là có chuyện gì hay không!?"
"Dạ, đúng vậy!" Hi Hi cũng không phủ nhận, trực tiếp thừa nhận.
"Chuyện gì, nói đi!" Tiêu Dật mở miệng.
"Hình của người hạ cổ, đã nhận được, cháu muốn biết, ban đầu làm sao chú tìm được cô ta!" Hi Hi mở miệng hỏi.
"Cháu muốn dùng cách giống vậy hấp dẫn cô ta tới!?" Tiêu Dật hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, như vậy so với tìm kiếm trong biển người mênh mông thì đơn giản hơn!" Hi Hi nói.
Nghe Hi Hi nói..., Tiêu Dật gật đầu, "Ban đầu tìm được cô ta hoàn toàn là ngoài ý muốn, hơn nữa lại là chính cô ta tìm tới cửa, lúc ấy chú không tin, cũng bởi vì cô ta theo thử nghiệm, chú mới tin tưởng!"
"Nói như vậy, muốn tìm cô ta, cũng không dễ dàng!?" Hi Hi nói.
"Đúng vậy!" Tiêu Dật gật đầu.
Người như vậy, biện pháp này không thể được rồi, nghĩ tới đây, Hi Hi chau mày, chẳng lẽ thật muốn ở nơi này trong biển người mênh mông tìm kiếm!
Hi Hi trầm mặc, lúc này, Tiêu Dật chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, chẳng qua cô ta hơi quái gở!"
"Quái gở thế nào!?"
"Nghe nói, cũng có thể làm cô ta hỗ trợ mình, nhưng phải ăn đồ của cô ta vào!"
"Thứ gì?" Hi Hi hỏi.
"Nghe nói, vật kia là vì nhằm vào người đàn ông phụ tình, chỉ cần cả đời anh ta không lạc lối, không có người phụ nữ khác bên ngoài..., thay lòng đổi dạ, cả đời không có chuyện gì, nếu không, toàn thân người đàn ông kia sẽ phải chịu đựng hàng vạn con côn trùng, đau đến chết!"
Nghe thế, Hi Hi sửng sốt, lập tức mở miệng, "Biện pháp tốt, chuyên trị đàn ông ngoại tình!"
Tiêu Dật, "......"
"Chỉ là, sao lại độc ác như vậy, cũng quá biến thái!" Hi Hi nói.
Bên ngoài..., thay lòng đổi dạ, con người là động vật có tình cảm, chắc chắn sẽ trở nên như vậy, mặc dù anh đồng ý toàn tâm toàn ý, nhưng kết quả như thế, đúng là có chút tàn nhẫn.
"Đúng vậy!" Tiêu Dật mở miệng, "Chỉ có đáp ứng cô ta điều này, cô ta mới trợ giúp cháu!"
"Chú đã ăn?" Hi Hi bỗng nhiên hỏi ngược lại như vậy.
Tiêu Dật sửng sốt, không nghĩ tới Hi Hi hỏi ngược lại như vậy, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Không có, cái này cần máu của cả nam nữ mới có thể!"
"Vậy làm sao cô ta trợ giúp chú!?" Hi Hi hỏi.
"Phải..... Ảnh Tử ăn!"
Hi Hi, "...... Ảnh Tử đã có người mình thích?" Hi Hi tiếp tục hỏi.
Tiêu Dật, "...... Không rõ lắm!"
Hi Hi, "......"
Được rồi, không nghĩ tới Ảnh Tử đã có người trong lòng rồi, chỉ là, dù sao bé vẫn cảm thấy, dù là thế nào Ảnh Tử cũng sẽ không rời khỏi Tiêu Dật?
Khó có thể tưởng tượng được, Ảnh Tử có người yêu mến, hình dáng ra sao?
Hi Hi trở lại đề tài, "Nhưng là ngay cả như vậy, vẫn phải tìm cô ta!"
"Cô ta là người Miêu tộc, nghe nói cô ta bị đàn ông phụ tình, cho nên rất hận đàn ông phụ tình, hơn nữa cô ta thề để cho đàn ông phụ tình sống không bằng chết!" Tiêu Dật nói.
Nghe thế, Hi Hi liên tục gật đầu.
"Chú cũng biết có như vậy, chỗ này chú cũng sẽ toàn lực tìm tin tức của cô ta, có tin tức chú sẽ lập tức báo cho cháu!" Tiêu Dật nói.
"Tốt, cháu biết rồi!"
"Ừ!" Tiêu Dật đáp một tiếng.
"Chú Tiêu Dật ngủ ngon!"
"Tất cả cẩn thận!" Tiêu Dật nói.
"Cháu biết rồi!" Hi Hi đáp một tiếng, cúp điện thoại.
Mặc Thiếu Thiên đứng trước mặt Hi Hi, giọng nói trong điện thoại không nhỏ, họ nói chuyện, tất cả anh cũng nghe rõ được.
Quả nhiên, người trên thế giới này, có đủ những cái lạ.
Mấy người khác khoảng cách không xa, cuộc nói chuyện của họ, tất cả cũng nghe được.
"Làm sao bây giờ!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên chau mày.
"Nếu như chúng ta nghĩ biện pháp, hấp dẫn sự chú ý của cô ta thì thế nào?" Hoa Hồng hỏi.
Có đôi khi thoạt nhìn Hoa Hồng hi hi ha ha, nhưng lời nói lúc lơ đãng..., lại là một biện pháp tốt.
"Có ý gì!?" Lưu Ly mở miệng hỏi.
"Mới vừa rồi Tiêu Dật không phải đã nói trong điện thoại, người cô ta căm hận nhất chính là đàn ông phụ tình sao? Nếu không, chúng ta diễn kịch, sau đó để cho Hi Hi ở các nơi của Bermuda, cô ta nhìn thấy, tự nhiên sẽ tới đây!" Hoa Hồng gằn từng chữ nói.
Nói xong cái này, mọi người đều sửng sốt.
Nhìn họ không nói chuyện, Hoa Hồng nhíu mày, "Làm sao? Chẳng lẽ không được sao? Nếu cô ta căm hận như vậy, chỉ có biện pháp này mới có thể hấp dẫn được cô ta!" Vẫn không có người nào nói chuyện.
Xung quanh có chút yên tĩnh.
Lúc Hoa Hồng vừa muốn từ bỏ ý định này, lúc này, Lâm Tử Lam mở miệng, "Tôi cảm thấy Hoa Hồng nói có lý!"
Nghe thế, Hoa Hồng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, "Cô cũng cảm thấy như vậy!?"
Lâm Tử Lam gật đầu, "Ừ, có đôi lúc sự ghen tuông của người phụ nữ, sẽ thay đổi tất cả, nếu Tiêu Dật nói như vậy, tôi cảm thấy Hoa Hồng nói, không phải không có lý!" Lâm Tử Lam nhìn họ gằn từng chữ nói.
Hi Hi nghe, gật đầu, "Con cũng đồng ý!"
Nghe Hi Hi ủng hộ, Hoa Hồng vui sướng nhíu mày, trong lòng vô cùng đắc ý.
Lưu Ly cũng đứng một bên, sau khi suy nghĩ thì gật đầu, "Tôi cũng cảm thấy có thể thử một lần!"
Những người phụ nữ đã mở miệng, đến Hi Hi cũng nói, họ còn có thể nói gì.
"Quan trong, phải diễn thế nào?" Lúc này, Tạp Ni hỏi.
Hoa Hồng suy nghĩ một chút, ánh mắt dừng trên người Tạp Ni, đôi mắt nhìn tới nhìn lui trên người anh, "Cái này phải xem chúng ta thân thiết nhau thế nào!" Lúc Hoa Hồng nhìn sang, Tạp Ni cảm thấy loại dự cảm vô cùng xấu.
"Nhìn, nhìn tôi làm gì!?" Tạp Ni có cảm giác tránh né không kịp.
"Vì cứu Hi Hi, anh phải hy sinh một tý!" Hoa Hồng từ từ mở miệng.
"Hy sinh? Hy sinh thế nào!?" Tạp Ni hỏi, cũng biết Hoa Hồng đối với anh không có gì tốt đẹp.
"Đương nhiên là do anh sắm vai một người phụ tình......" Hoa Hồng nhìn Tạp Ni cười nói, vẻ mặt kia, nụ cười kia làm Tạp Ni sợ phát run.
"Tại sao là tôi!?" Tạp Ni bất mãn.
"Bởi vì ở đây, chỉ có anh giống vậy nhất!"
Tạp Ni, "......"
Nói như vậy nói, anh sẽ không tình nguyện.
"Ai nói? Tôi làm sao mà giống như vậy? Còn Mặc Thiếu Thiên thì sao, mọi người trên thế giới đều biết anh ta rất ăn chơi, nói anh ta thay phụ nữ như thay áo cũng đã coi thường anh ta, so với lật sách còn nhanh hơn!"
Mọi người, "......"
Hướng về phía Lâm Tử Lam nói như vậy, xem ra Tạp Ni thật sự muốn tìm đường chết.
"Lúc trước người ta là tốc độ lật sách, nhưng bây giờ người ta đã biết bể khổ vô biên quay đầu là bờ rồi, anh cảm thấy để cho anh ta diễn, diễn ra làm sao?" Hoa Hồng nhìn Tạp Ni hỏi.
"Vậy cô để cho tôi diễn, tôi sẽ diễn được sao!?"
"Tôi tin tưởng khả năng diễn xuất của anh!" Dáng vẻ Hoa Hồng hết sức tin tưởng anh.
"Cho dù để cho tôi diễn, cũng phải có người phối hợp với tôi!" Tạp Ni nói.
Nói đến cái này, cũng là một vấn đề.
Phụ nữ ở đây, ngoài cô, Lâm Tử Lam, còn có Lưu Ly.
Lâm Tử Lam đương nhiên là không được, cô sao?
Nếu như cùng Tạp Ni đóng giả tình huống như vậy..., hẳn là sẽ không được tự nhiên.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lưu Ly...... Lưu Ly đứng ở đó, không có chút phản ứng nào, cự tuyệt cũng vô dụng, nhưng dường như Tạp Ni nhìn thấu ánh mắt của Hoa Hồng, "Nếu không, cô cùng diễn với tôi!" Lời nói của Hoa Hồng..., anh còn quen thuộc một chút.
Thoạt nhìn Lưu Ly giống như một đóa hoa chi tử dịu dàng mà lạnh lùng, không người nào có thể tới gần.
Nghe được Tạp Ni nói..., Hoa Hồng không vui chau mày, "Anh muốn nhân cơ hội trả thù!?"
"Làm sao cô biết? Tôi chính là nghĩ như vậy!!"
Hoa Hồng, "......"
Cũng biết anh là như vậy!!
Hoa Hồng suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lý Thuận, đôi mắt bỗng nhiên hiện lên một tia giảo hoạt.........
Nói thật, Lý Thuận nhìn thấy ánh mắt Hoa Hồng, trong lòng cũng thấy lạnh cả người.