Cánh tay cô nắm thật chặt cánh tay Hách Tôn.
Mà ánh mắt Hách Tôn, lại nhìn chằm chằm vào Hoa Hồng......
Mặc Thiếu Quần không nghĩ đến có thể như vậy, ánh mắt nhìn Hoa Hồng, Hoa
Hồng vẫn đứng ở đó, nét mặt tươi cười như hoa, dáng vẻ kia rất đẹp,
nhưng xinh đẹp đến mức khiến Mặc Thiếu Quần không biết nên nói gì.
"Đã nghe rõ chưa?" Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần hỏi.
Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, gật đầu.
"Anh hiểu được là tốt rồi, chúng ta không phải là người cùng một thế giới,
cho nên anh không cần hao tổn công sức, nếu như anh còn tiếp tục dây
dưa, vậy bước ra khỏi cửa thì anh nhớ mang bác sĩ theo!" Bởi vì cô sẽ
làm anh bị thương bất cứ lúc nào.
Nghe Hoa Hồng cảnh cáo, Mặc Thiếu Quần đứng ở đó, không biết nên nói gì.
Thật vất vả lấy dũng khí định nói, trong nháy mắt bị Hoa Hồng ngăn từ trong cổ họng.
Một giây kia, Mặc Thiếu Quần cảm giác mình sẽ không bao giờ có thể yêu.
Không bao giờ nữa.
Cho tới bây giờ, chưa bao giờ có cảm giác này.
Mặc Thiếu Quần cảm giác tim mình đã đau đến mức không biết nên làm như thế nào.
Nếu như là người khác, anh có thể còn có cơ hội, nhưng người trước mặt, là Hách Tôn!
Hách Tôn là ai, mặc dù anh không rõ lắm, nhưng người cùng giới với Mặc Thiếu Thiên, anh có thể biết không hề thua kém.
Hơn nữa anh cũng biết, anh cùng Hách Tôn, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Không cách nào so sánh.
Lúc biết điều này, Mặc Thiếu Quần cúi mặt xuống.
"Cô, cô nói thật!?" Thật lâu, Mặc Thiếu Quần mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn Hoa Hồng mở miệng nói.
Hoa Hồng cười, tay khoác lấy cánh tay Hách Tôn chặt hơn, "Dĩ nhiên, đây mới là người đàn ông tôi thích, thành thục, chững chạc, có thể kiềm chế
được tôi!"
Lời Hoa Hồng nói, mỗi một câu đều giống như sát muối vào tim Mặc Thiếu Quần.
"Đúng không, anh yêu!" Lúc này, Hoa Hồng vẫn không quên nghiêng đầu sang nhìn Hách Tôn hỏi, dáng vẻ như chú chim nhỏ nép vào người, làm Mặc Thiếu
Quần đau lòng không muốn sống.
Mặc dù Hách Tôn không nói chuyện, nhưng đứng ở đó, cũng đã hết sức khí phách.
Không người nào có thể so sánh được.
Một giây sau, anh cảm thấy không chịu được nữa, vứt hoa hồng trên mặt đất,
xoay người đi lên xe thể thao, vừa nổ máy xong đã không thấy tăm hơi.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Quần đau khổ, Hách Tôn nhíu mày, "Đã đạt được mục đích rồi chứ?"
Nói đến điều này, lúc này Hoa Hồng mới thả Hách Tôn ra, "Tôi chỉ muốn tốt cho anh!"
Nếu như không phải là em trai Mặc Thiếu Thiên, có lẽ Hoa Hồng đã không khách khí, trực tiếp đánh cho răng anh rơi hết xuống đất.
Lúc trước đánh Mặc Thiếu Quần gãy xương, bởi vì Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên
bất hòa với anh, Hoa Hồng mới có thể ra tay nặng như vậy, còn hôm nay
Mặc Thiếu Quần Đô đã cải tà quy chính, Hoa Hồng sao có thể xuống tay.
Trừ phi, thật sự chọc cô tức điên.
Nghe Hoa Hồng nói, Hách Tôn chỉ thản nhiên nhếch môi, xoay người đi vào.
Cả khách sạn, được Mặc Thiếu Thiên bao trọn, là để cho họ ở thoải mái.
"Anh tới khi nào!?" Bởi vì họ đã từng gặp qua, lần này không còn lạ, huống
chi, họ đều là một loại người, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
"Ngày hôm qua!" Hách Tôn thản nhiên nói.
Hoa Hồng gật đầu.
Lúc này, họ đi vào, trên bàn để sẵn chai rượu vang, sau khi Hoa Hồng thấy,
nghiêng đầu nhìn Hách Tôn, "Như thế nào? Có hứng uống một chút hay
không!?"
Sau khi nghe thấy lời của Hoa Hồng, ánh mắt Hách Tôn cũng nhìn chai rượu vang trên bàn, trực tiếp đi tới, mở chai rượu ra.
Nhìn cử động của anh, Hoa Hồng chỉ cười rồi đến bên.
Rót hai ly rượu vang, hai người đi tới ban công, đứng ở đó uống.
Chưa được bao lâu, lúc ở Italia, cũng có một màn như vậy.
Hoa Hồng cười, "Nhớ được, lúc ở Italia, chúng ta cũng đã cùng nhau uống rượu!" Hoa Hồng cười nói.
Nghe Hoa Hồng nói, Hách Tôn cũng uống một ngụm, "Ừ!"
"Không nghĩ tới, thời gian trôi qua nhanh như vậy!" Hách Tôn cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai người cười, đứng ở đó uống rượu, "Cám ơn anh mới vừa rồi giúp tôi giải vây!" Hoa Hồng đưa ly tới.
Nghe thấy Hoa Hồng nói, Hách Tôn cũng vươn ly ra, hai người cụng một cái.
Từ từ uống.
Trời bắt đầu tối, sao trên trời cũng dần sáng hơn.
Lúc này, Hoa Hồng chợt nhớ tới điều gì, "Đúng rồi, người phụ nữ kia bây giờ vẫn còn đi theo anh sao?"
Nói đến điều này, Hách Tôn khẽ nhíu mày, không trực tiếp mở miệng nói.
Nhìn vẻ mặt Hách Tôn, Hoa Hồng dần hiểu ra, sau đó chau mày, "Mới vừa rồi
anh đi ra ngoài...... chẳng lẽ là vì chuyện này sao!?"
Nghe thấy Hoa Hồng nói, Hách Tôn nghiêng đầu sang nhìn cô.
"Quả nhiên là như vậy!" Hoa Hồng hết sức chắc chắn.
Mặc dù biết Hách Tôn không lâu, nhưng có cảm giác vô cùng mãnh liệt.
Dường như, hai người đã sớm gặp nhau.
Nhưng, họ cũng không quen biết.
Cũng chưa từng gặp.
"Như thế nào? Có cần tôi giúp anh đối phó hay không!?" Hoa Hồng nhìn anh hỏi.
"Nếu như cô có thể đối phó..., phải đi!" Hách Tôn nói.
Đối với Tô Cẩn Nhi, anh vừa có biện pháp, vừa không có biện pháp.
Nhìn dáng vẻ Hách Tôn bất đắc dĩ, Hoa Hồng cười, "Nếu không anh hãy chấp
nhận người ta đi, dù sao người ta cũng say mê anh, người phụ nữ như vậy, tìm ở nơi nào đây!" Hoa Hồng nhạo báng nói.
Nghe Hoa Hồng nói, ánh mắt Hách Tôn thản nhiên lướt qua.
Hoa Hồng cười, không tiếp tục nói nữa, cũng không muốn thu hồi lời nói.
Lúc này, chỉ thấy Hách Tôn lấy điện thoại di động ra.
"Anh làm gì thế?" Hoa Hồng hỏi.
"Lúc này có lẽ Mặc nhị thiếu còn chưa đi xa, xem ra, tôi phải giải thích với anh ta......"
"Anh đừng làm bậy!" Hoa Hồng cười nói, không ngờ Hách Tôn lạnh lùng như vậy nhưng cũng rất hài hước.
Hách Tôn liều mạng, ngón tay lướt trên điện thoại di động.
Hoa Hồng cho là Hách Tôn muốn làm thật, vội vàng đưa tay ra đoạt, nhưng
Hách Tôn càng nhanh tay lẹ mắt hơn, thoáng cái đã cất điện thoại di
động, Hoa Hồng nhào tới vô ích, hơn nữa, Hách Tôn một phát đã bắt được
cô.
Cả người Hoa Hồng ngã vào lòng Hách Tôn.
Một giây kia, trong nháy mắt thời gian như đọng lại.
Hai người nhìn nhau.
Hoa Hồng cũng nhìn Hách Tôn.
Hách Tôn cũng nhìn cô, không nhúc nhích, xung quanh yên tĩnh, dường như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Cuối cùng, Hoa Hồng phản ứng trước, nháy mắt, lập tức tránh người anh ra, ánh mắt nhìn phía trước, "Thật xin lỗi!"
"Không có gì!"
"Đúng rồi, hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên, muốn phù dâu phù rể kết đôi biểu diễn, anh biết không?"
"Biết!" Thoạt nhìn Hách Tôn vô cùng bình tĩnh.
"Anh tìm được phù dâu chưa? Nếu như không tìm được......"
"Được!" Lời của Hoa Hồng vẫn chưa nói hết, Hách Tôn đã đồng ý.
Trong nháy mắt, Hoa Hồng sửng sốt.
Mới vừa rồi lúc nhạo báng anh, không có chuyện gì, lúc này, không khí hơi là lạ.
Hơn nữa, quan trọng hơn là, tim của Hoa Hồng, không ổn định.
"Tốt lắm, nếu vậy, quyết định như thế!" Hoa Hồng nói.
"Ừ!" Hách Tôn đáp một tiếng.
Hoa Hồng đứng ở đó, trong nháy mắt lại không biết nên nói gì.
"Được rồi, cứ như vậy đi, tôi hơi mệt, trở về phòng ngủ!"
"Được!"
Cho nên, Hoa Hồng xoay người rời đi, cũng không nhìn lại Hách Tôn.
Mà Hách Tôn đứng ở đó, nhìn bóng lưng Hoa Hồng, ánh mắt bình thản không có gì lạ, làm cho người ta không thể đoán được bất kỳ cảm xúc nào......
^^^^
Bên kia.
Tạp Ni vừa tới cửa quán rượu, bỗng nhiên một chiếc ôtô lao nhanh tới phía anh.
Tạp Ni đứng ở đó, nhìn thấy chiếc xe như muốn tông vào anh, nhưng từ đầu đến cuối, anh vẫn đứng im ở đó không nhúc nhích.
Dường như, đang đánh cuộc.
Tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất phát ra, lúc thấy sắp tông vào Tạp Ni, lại bỗng nhiên ngừng lại.
Khoảng cách nguy hiểm, tốc độ kinh người, mọi người nhìn thấy đều đổ mồ hôi
hột, nhưng Tạp Ni vẫn đứng ở đó, vững như núi, không hề tỏ ra sợ hãi.
Thật ra thì, không phải là không sợ.
Chẳng qua là, anh đang đánh cuộc, nhưng đánh cuộc điều gì, chính anh cũng
không biết, cũng không biết tại sao phải đánh cuộc như vậy.
Nhưng kết quả là anh thắng.
Lúc xe cách anh chỉ có mấy centimét thì ngừng lại.
Tạp Ni nhìn chằm chằm vào xe, lúc này, cửa xe mở ra, thiếu tá Tỉnh Nham xuống xe.
Lúc nhìn thấy anh ta, không ngoài dự đoán của Tạp Ni.
Dường như, đã sớm biết là anh ta.
Đó cũng không phải lần đầu tiên họ đối mặt nhau, từ trên xe bước xuống, Tỉnh Nham cũng nhìn Tạp Ni.
"Xem ra, anh không sợ chết!" Tỉnh Nham nhìn Tạp Ni, lạnh lùng mở miệng nói.
Sau khi nghe thấy lời nói của Tỉnh Nham, Tạp Ni cười, "Ai nói tôi không sợ
chết? Tôi rất sợ, chẳng qua là, tôi đánh cuộc, anh sẽ không tông tôi!"
"Tại sao!?"
"Trực giác!"
"Phụ nữ mới dùng trực giác, anh cũng dùng!?" Thiếu tá Tỉnh Nham châm chọc nói.
"Mặc kệ người nào dùng, quan trọng nhất là kết quả, tôi đã thắng!" Tạp Ni hết sức kiêu ngạo nói.
Nhìn vẻ mặt Tạp Ni anh tuấn mà đắc chí, tay thiếu tá Tỉnh Nham nắm chặt thành quả đấm.
Hận không thể xông lên, đánh cho anh một trận.
"Anh nói rất đúng, thật sự tôi sẽ không tông anh, bởi vì, tôi sẽ từ từ hành
hạ anh đến chết!" Lúc nói ra những lời này, từng câu từng chữ của Tỉnh
Nham, tràn đầy căm hận đối với Tạp Ni.
Nghe anh ta nói, Tạp Ni
khẽ nhíu mày, nói thật, đến bây giờ anh cũng không biết tại sao thiếu tá Tỉnh Nham lại hận anh như vậy, hận đến thấu xương.
"Muốn hành hạ tôi đến chết, chỉ sợ anh không có bản lĩnh này!" Tạp Ni hết sức châm chọc mở miệng.
Nghe thấy lời nói của Tạp Ni, hai tay thiếu tá Tỉnh Nham nắm chặt, một giây
sau, giống như một trận gió đến trước mặt Tạp Ni, trực tiếp đè anh trên
xe.
"Anh cho rằng, tôi không dám giết chết anh sao?" Thiếu tá
Tỉnh Nham nhìn anh lạnh lùng hỏi, ánh mắt đầy hận ý, hận không thể hành
hạ anh đến chết.
Tạp Ni bị anh đè trên xe như vậy, không có phản
kháng, ngược lại dáng vẻ rất nhẹ nhàng, "Không có, tôi vẫn cảm thấy anh
rất muốn giết tôi, huống chi, cũng không phải lần một lần hai, làm sao
sẽ nghĩ là anh không dám đây!" Tạp Ni nói.
Nhìn dáng vẻ Tạp Ni bất cần, Tỉnh Nham hối hận mới vừa rồi thắng xe lại, anh nên tông vào, tông chết anh ta mới đúng!
"Anh biết là tốt!" Tỉnh Nham nhìn anh gằn từng chữ cảnh cáo.
"Nếu không, bây giờ anh sẽ giết tôi sao!?" Tạp Ni nhướng mày, ra vẻ thoải mái hỏi ngược lại.