Nghe Lâm Tử Lam nói,
Lâm Mạc Thiên cười cười, "Đương nhiên, mặc kệ thế nào, con luôn là con
gái cha, được rồi, Tiểu Lam, hôm nay là ngày con kết hôn, không được
khóc........”
Càng là không cho khóc, thì lại càng có loại xúc động muốn khóc.
Thế nhưng Lâm Tử Lam không phải người thất thường như vậy, gật đầu, ngừng khóc.
Lúc này, Lâm Mạc Thiên từ trong lòng ngực run rẩy móc ra một vật.
"Tiểu Lam, cái này là cho con!" Lúc này, Lâm Mạc Thiên đưa qua.
Nhìn Lâm Mạc Thiên đưa qua, một cái hộp hình vuông, Lâm Tử Lam nhìn một chút, tiếp nhận, mở ra.
Bên trong là một miếng ngọc.
Ngọc.
Rất ít thấy cái loại này, trong suốt trong sáng, trông rất đẹp mắt.
"Cha, cái này là..." Lâm Tử Lam nhìn Lâm Mạc Thiên hỏi, hình như là nhìn thấy ở nơi nào.
Lâm Mạc Thiên cười cười, "Cái này là mẹ con lúc sắp chết lưu lại, bà dặn
lúc con lấy chồng thì giao cho con, hiện tại, có thể đưa!” Lâm Mạc Thiên nói, khóe miệng cũng mang một nụ cười vui mừng.
Nghe Lâm Mạc Thiên nói, Lâm Tử Lam vẫn là không có nhịn được, nước mắt rớt xuống.
"Cha!"
"Ba không có gì có thể cho con, đời này đểlại cho con cũng chỉ có cái này!" Lâm Mạc Thiên nói.
Đáng giá vui mừng là, Lâm Tử Lam gả cho một người đàn ông không tệ, ông cũng yên lòng.
Lâm Tử Lam trực tiếp vươn tay, ôm lấy Lâm Mạc Thiên.
Lâm Mạc Thiên sửng sốt, tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng của cô, sau đó cười,
"Tiểu Lam trưởng thành, lập gia đình, cuối cùng cũng hiểu rõ tâm sự của
người làm cha mẹ!”
Nghe Lâm Mạc Thiên nói, Lâm Tử Lam càng nghẹn ngào không biết nên nói cái gì.
Căn bản kết hôn là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng là bây giờ, nước mắt Lâm Tử Lam không cầm được rơi xuống.
Lúc này, người xung quanh nhìn, cũng không nhịn được rớt nước mắt.
Thân tình và vân vân, cảm động.
Lúc này, Lâm Mạc Thiên vỗ vỗ bả vai của cô, "Được rồi, ngày kết hôn đừng khóc, để cho người khác nhìn thấy không tốt!”
Nói đến đây, lúc này Lâm Tử Lam mới gật đầu, "Cha, cha mang cho con!”Lâm Tử Lam nói.
Sau đó đưa tay ra.
Lâm Mạc Thiên sửng sốt, sau đó cười cười, lấy vòng ngọc ra mang cho Lâm Tử Lam.
Mọi người nói, ngọc nuôi người.
Tuyệt không sai.
Lâm Tử Lam vốn là lớn lên rất trắng, da sáng, sau khi đeo vòng ngọc, càng lộ ra nhu nhuận.
Vòng tay rất phù hợp với khí chất Lâm Tử Lam, cho dù hôm nay mặc áo cưới,
thế nhưng đeo cái vòng ngọc này vào tay cũng không có một điểm dư thừa,
trái lại, rất đẹp mắt.
Lâm Tử Lam nhìn vòng ngọc trên tay, cười cười.
"Nhìn,mặt khóc lem hết rồi, thế này làm sao mà kết hôn được?” Lúc này, Lâm Mạc Thiên nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam cười cười, "Không có chuyện gì cha, có thể trang điểm lại!”
Vừa nói xong câu đó, một bên thợ trang điểm nghe được, đi nhanh tới trang điểm lại cho Lâm Tử Lam.
Nhìn Lâm Tử Lam ngồi ở trước gương trang điểm, Lâm Mạc Thiên vui mừng cười cười, thế nhưng viền mắt cũng có nước mắt.
"Mọi người chuẩn bị đi, cha đi ra xem người tới một chút!" Nói xong, Lâm Mạc Thiên đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lâm Mạc Thiên, Lâm Tử Lam có chút yêu thương.
Lúc này, Hi Hi nhìn ra lòng của mẹ, lập tức mở miệng, "Cháu cùng đi với
ông ngoại!” Nói, Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam yên tâm cười, đi theo ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Hi Hi, Lâm Tử Lam cũng vui mừng cười cười.
Trang điểm xong, thu thập vài thứ, đã chín giờ.
Lúc này, Cảnh Thần đi đến, cầm trong tay điện thoại di động, "Thu được tin
tức chuẩn xác, chú rể sẽ tới sau vài phút!”Nói xong, Cảnh Thần nhìn Từ
Từ cùng Hoa Hồng còn có Lưu Ly, "Các cô nương, chuẩn bị đòi tiền lì xì
!"
Hoa Hồng cực ít tham gia hôn lễ như vậy, có lẽ nói, lần đầu
tiên làm phù dâu, vừa mới bắt đầu đã không quen, chỉ là nhìn bọn họ vui
vẻ như vậy, cô cũng dần dần dung nhập vào hoàn cảnh này.
Lâm Tử
Lam ngồi ở trên giường, nơi này có một quy củ, chú rể không tới rước,
thể xuống giường, phải do phù dâu giấu giày đi, chú rể cùng phù rể tìm
được, sau đó đi vào cho cô dâu mới có thể xuống giường.
Vì vậy, Lâm Tử Lam mặc áo cưới, ngồi xếp bằng ở trên giường, chờ Mặc Thiếu Thiên đến.
Dung trang tinh sảo, tôn lên vẻ đẹp mỹ lệ của cô, mà cái vẻ đẹp này là từ trong phát ra, càng làm tăng thêm sức quyến rũ.
Một người phụ nữ nghênh tiếp hạnh phúc!
Quả nhiên, mười phút sau, Mặc Thiếu Thiên mang theo đại đội nhân mã tới.
Phàm là tất cả nam, đều đã xếp vào hàng ở giữa, Lâm Tử Lam bên này, chỉ có mấy người phù dâu.
Chỉ là, cũng chớ xem thường mấy người phụ nữ này, không có ai là người ngồi không.
Khi tới cửa, bọn họ đã thành công đem của khóa lại.
Hơn nữa lúc chọn phòng, mấy người phù dâu bọn họ chọn phong chỉ có một cửa, cho nên nói, trừ phi Mặc Thiếu Thiên từ bên ngoài leo cửa sổ tiến vào,
mười chín tầng, bằng không, đừng nghĩ tiến vào.
Mặc Thiếu Thiên một thân tây trang, thoạt nhìn đẹp trai không ngớt.
Rõ ràng là rất tây trang cũ kỹ, thế nhưng mặc ở trên người của Mặc Thiếu Thiên, có khác một mùi vị đặc biệt.
Mùi của đàn ông.
Mà lúc này, phù rể, bọn họ đến rồi ở ngoài cửa phòng của Lâm Tử Lam.
Vân Dục cùng Trữ Xá phụ trách gõ cửa phòng.
"Mở cửa, tới cưới cô dâu!" Lúc này, Vân Dục ở bên ngoài hô.
Mà Hoa Hồng cùng Lưu Ly, còn có Cảnh Thần, Từ Từ bốn người đứng ở trong cửa, nghe thanh âm bên ngoài, cười cười.
"Xin hỏi vị ấy là!?" Cảnh Thần hỏi.
"Đây không phải là biết rõ còn hỏi sao!" Vân Dục nói.
"Phải không? Vậy là anh không muốn trả lời sao?”
Thanh âm này, rõ ràng chính là khiêu khích.
Vân Dục nhìn người phía ngoài, nhất trí ý kiến, trước chịu thua.
"Đương nhiên trả lời, Mặc Thiếu Thiên qua cưới vợ!" Vân Dục trả lời.
"Vậy hãy để cho chú rể mở miệng nói vài câu!" Từ Từ cũng ở một bên mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên thật ra cũng hào phóng, mở miệng, "Được rồi, muốn cho tôi
nói cái gì? Tôi đều nói, sau khi nói xong, nhanh thả vợ của tôi ra
ngoài!”
"Đừng gọi vợ sớm như vậy,có thể cưới được hay không phải xem bản lãnh của anh!” Từ Từ cười nói.
Lâm Tử Lam ngồi ở bên trong trên giường, nhìn mấy người bọn họ làm khó dễ người bên ngoài, chỉ cười không nói.
Không nghĩ tới, hạnh phúc lại cũng đơn giản như vậy.
"Các người rốt cuộc muốn làm gì, trực tiếp mở miệng nói đi!" Mặc Thiếu Thiên hào phóng nói.
Việc cấp bách, phá tan phòng tuyến phù dâu, cưới vợ về nhà.
Nghe được tiếng Mặc Thiếu Thiên, bên trong mấy người phù dâu đều cười cười.
"Bước đầu tiên, Mặc tổng, trước cấp tiền lì xì đi!" Từ Từ nói.
"Không thành vấn đề, cái này Mặc tổng đều chuẩn bị cho các cô, chỉ là trước
tiên các cô phải mở cửa mới cho được!” Phía ngoài Vân Dục nói.
"Vậy cũng không được, tiền lì xì trước tiên phải đưa mới được!”
"Không mở cửa đưa thế nào!?" Lúc này, Trữ Xá cũng không nhịn được mở miệng nói.
"Có thể từ khe cửa phía dưới nhét vào, chờ lúc chúng tôi lấy được, thỏa mãn với số bên trong, sẽ để cho mọi người vào!” Lưu Ly cũng cười nói.
Đám người phía ngoài nghe.
Nhìn ra, bọn họ đều lên kế hoạch rồi.
"Như vậy cũng có thể!?" Phía ngoài Tạp Ni nhịn không được mở miệng hỏi.
"Dĩ nhiên, Mặc tổng, anh cho hay là không cho!?” Hoa Hồng cũng mở miệng.
Một tiếng này, bên ngoài ai còn dám phản bác.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, "Đương nhiên cho!"
"Thứ không thiếu nhất chính là tiền!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cho bọn họ
một ánh mắt, vì vậy, Vân Dục lưu luyến không rời từ trong quần áo xuất
ra bốn bao tiền lì xì, sau đó từ khe cửa phía dưới nhét vào.
Từ
Từ ngồi chồm hổm xuống, từ dưới đất cầm lấy bốn bao tiền lì xì, sau đó
mỗi người một bao, lúc mở ra, sau khi thấy số bên trong, hoàn toàn hài
lòng.
Chí ít hiện nay mới là, bọn họ làm phù dâu, cũng là thu được nhiều nhất.
"Một vạn bát, các cô nương đã thỏa mãn chưa!” Lúc này, Vân Dục ở bên ngoài hỏi.
Từ Từ vừa muốn nói, Hoa Hồng lại giành trước một bước, "Mặc Thiếu Thiên,
thân anh dùng tiền tỷ để hình dung, công ty anh mỗi ngày lợi nhuận cũng
trên mười triệu, anh cho chúng tôi mỗi người như vậy? Không hài lòng!"
Đây là đáp án của Hoa Hồng.
Vân Dục, "..."
"Vậy các cô muốn ba nhiêu!?" Lúc này, Trữ Xá hỏi.
"Chúng ta bây giờ không lấy tiền!"
"Muốn cái gì?"
"Như vậy đi, Mặc tổng, anh hít đất một trăm cái!” Từ Từ nghĩ kế.
Bên ngoài, "..."
Mấy phù dâu là muốn nháo như vậy a.
"Chống đẩy - hít đất không có vấn đề, thế nhưng cùng cưới vợ có quan hệ sao?” Mặc Thiếu Thiên ở bên ngoài hỏi.
Anh định dùng chiến thuật để qua cửa ải này.
"Dĩ nhiên, anh muốn kết hôn với Lâm Tử Lam của nhà chúng tôi, không có khí
lực tốt làm sao có thể bảo hộ Lâm Tử Lam, cho nên, để chúng minh anh có
khả năng bảo vệ Lâm Tử Lam, anh là trước mắt chống đẩy một trăm cái để
thể hiện tâm ý!” Cảnh Thần nói.
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Vậy cũng là lý do?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên không quên tự kỷ một chút, "Khí lực tôi tốt như vậy, thấy thế nào cũng không thành vấn đề!"
"Mặc tổng, không nên chuyển đề tài, anh làm hay không làm!”
Chống đẩy một trăm cái, đến lúc anh làm xong, cũng không còn hơi sức ôm Lâm Tử Lam về.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên hô một tiếng, "Các mỹ nữ thân ái, nếu như tôi
chống đẩy xong một trăm cái, chỉ sợ cũng không còn khí lực ôm vợ về
nhà!”
"Mặc tổng, anh đừng quên, anh còn có bốn người phù rể ưu tú!”
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên cho rằng, ý kiến hay.
Ánh mắt nhìn bốn vị phù rể, "Các huynh đệ, ngày hôm nay khổ cực!"
Vân Dục có điểm không cam lòng, nghĩ muốn tranh thủ một chút, "Lưu Ly, cô nhẫn tâm nhìn anh cô không lấy được vợ sao?”
"Anh Vân Dục, không có ý tứ, đây là chúng ta cùng nhau thương lượng xong, em cũng không có biện pháp!" Lưu Ly ở bên trong cũng thở dài nói một
tiếng.
Được rồi!
Bọn họ duy nhất trông cậy vào, cũng không trông cậy nổi.
"Thế nào, rốt cuộc muốn không? Không cần nói, chúng ta liền đi!" Từ Từ cùng
Cảnh Thần hai người ở bên trong một xướng một họa nói.
"Làm, làm một chút!"
Cái này, mấy người phù rể bất cứ giá nào.
Hình tượng cái gì, đều không còn là vấn đề.
Nhìn bọn họ cởi áo khoác xuống, sau đó người xung quanh tản ra, bọn họ bắt
đầu chống đẩy - hít đất, mấy mỹ nữ phù dâu hận không thể mở cửa nhìn.
"Một trăm, một cũng đừng nghĩ ít, bên ngoài thế nhưng có người của chúng ta đang ngó chừng!" Cảnh Thần nói.
Vừa nói cái này, ý tưởng lười biếng của bọn họ cũng mất.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, "Đến đây đi các huynh đệ, mỗi người hai mươi là đủ rồi!"
Năm người, vừa vặn một trăm.
Vì vậy, mặt trận đồ sộ bắt đầu rồi, Vân Dục, Trữ Xá, Tiếu Ly, Hách Tôn bốn người đều cởi áo khoác xuống, bắt đầu tập chống đẩy - hít đất.