Nhìn bóng lưng Hách Tôn biến mất ở trước mắt, lúc này Hoa Hồng mới thở phì phò thu hồi tầm mắt, nhưng mà quay đầu lại, lại thấy mấy người kia nhìn cô cười...
Nụ cười kia, vừa nhìn cũng biết, bọn họ đã thấy toàn bộ quá trình.
"Các người đi ra làm gì!?" Lúc này, Hoa Hồng tức giận nhìn bọn họ hỏi, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.
"Cô không phải đi mua nước sao? Lâu như vậy không trở lại, chúng tôi lo lắng cho cô, cho nên đi ra xem một chút, không nghĩ tới..." Tạp Ni nhìn Hoa Hồng, khóe miệng hài hước cười, "Hoa Hồng, thành thật khai báo đi, thông đồng cùng Hách Tôn từ khi nào!?"
"Thông đồng em gái anh!" Hoa Hồng lập tức phản bác trở lại, "Hiện tại anh ta đã được liệt vào kẻ thù số một trong danh sách của tôi!"
Tạp Ni, "..."
Hi Hi lập tức mở miệng, "Hoa Hồng, chớ đỏ mặt, nếu như chị cùng với chú Hách Tôn ở chung với nhau, như vậy Tợp Tung chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh!" Hi Hi nói.
Hoa Hồng, "..."
Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng hung hăng trợn mắt nhìn Hi Hi một cái, "Cậu rất hi vọng tôi cùng với anh ta ở cùng một chỗ sao? Không phải cậu nói lớn lên muốn kết hôn tôi sao?"
Hi Hi, "..."
Tạp Ni cùng Lý Thuận nhịn không được cười lên.
Hoa Hồng lừa Hi Hi chuyện này, bọn họ cũng đều biết.
Vì vậy, Hi Hi đứng ở nơi đó, suy nghĩ một chút mở miệng, "Bản thân tôi nghĩ, chú Hách Tôn với chị là kết cục tốt nhất, chị xem cha tôi, lạm tình như vậy, tôi chỉ sợ tôi cũng sẽ kế thừa một chút tính này của ông ấy, sau khi lớn làm chuyện có lỗi với chị thì làm sao!?"
Hoa Hồng, "..."
"Chú Hách Tôn vừa đẹp trai, lại vừa mạnh mẽ, hai người cùng một chỗ, tôi thật sự rất yên tâm!"
Nghe Hi Hi nói, sắc mặt của Hoa Hồng không ngừng thay đổi.
Nhìn Hoa Hồng, Lý Thuận nhịn không được vươn tay, gợi ý một chút, Hi Hi thấy tình huống không đúng, lập tức mở miệng, "Dĩ nhiên, nếu như chị không muốn, chị cũng có thể chờ tôi lớn lên tôi sẽ cưới chị..."
Lời của bé nói, Hoa Hồng hung hăng liếc bé một cái.
"Tôi đây cũng là vì muốn tốt cho chị thôi.." Hi Hi cười ha hả nói, nói cho cùng, Hoa Hồng sợ bé, là bởi vì quan tâm bé, còn bé sợ Hoa Hồng, là vì bé sợ Hoa Hồng tức giận.
Nói đến cái này, Lý Thuận chợt nhớ tới cái gì, "Không đúng lão đại, nếu như Hoa Hồng cùng Hách Tôn cùng một chỗ, Hợp Tung chúng ta mất đi một người, không phải nhiều hơn!"
Hoa Hồng được cưới đi, trở thành vợ bên kia của Hách Tôn, thế nào lại không gia nhập vào tổ chức của Hách Tôn!
Lý Thuận nói vừa xong, Tạp Ni lập tức mở miệng, "Anh yên tâm, dựa theo tính tình Hoa Hồng của nhà chúng ta, nhất định là Hách Tôn sẽ gia nhập vào Hợp Tung, coi như không có gia nhập, anh ta cũng là con rể của Hợp Tung chúng ta, trốn không thoát..."
Nghe Tạp Ni giải thích, Lý Thuận gật đầu, giống như mọi chuyện đã được giả quyết xong!
Xem bọn họ lấy chuyện của mình ra bàn, sắc mặt của Hoa Hồng ngày càng khó coi, "Câm miệng, nói đủ chưa hả!?"
"Người nào còn nói một câu nữa, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!" Hoa Hồng nhìn bọn họ hung hăng uy hiếp, nói xong, quay đầu đi.
Tạp Ni, Lý Thuận, Bạch Dạ, Hi Hi bốn người đứng ở nơi đó, ai cũng không dám nói nhiều một câu.
Có câu nói, thà rằng đắc tội tiểu nhân, cũng đừng đắc tội phụ nữ, huống chi, Hoa Hồng không phải phụ nữ bình thường...
Hoa Hồng sau khi bỏ đi, mặt cũng đỏ lên!
Chết tiệt, không nghĩ tới lại bị mấy người bọn họ thấy được!
A a a a a!
Thật là muốn chết a a!!!
Nghĩ như vậy, nhưng Hoa Hồng vẫn nổ lực bình tĩnh!
Hách Tôn, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Trong đầu không khỏi hiện ra dáng vẻ Hách Tôn hôn cô...
Hoa Hồng thật sự muốn điên rồi!!
Vì vậy, ở trong phòng đợi không sai biệt lắm hơn hai mươi phút sau, bọn họ lên máy bay, bay trở về tổng bộ Hợp Tung.
Mà bên kia, Mặc Thiếu Quần bị ném ở công ty thực tập, học tập thế nào để quản lý công ty, cả ngày học đau cả đầu.
Anh muốn đi tiễn Hoa Hồng, cũng không thoát thân được, bị công việc ở công ty xoay quanh.
Mặc Thiếu Thiên để cho Mạc Lương phụ tá anh ta, cho anh nhận một case khá lớn, coi như rèn luyện anh ta.
Sau khi giao mang công ty giao cho Mặc Thiếu Quần xong, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên cũng bay đi đảo Bali hưởng tuần trăng mật.
Trên máy bay, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Em cảm thấy, Thiếu Quần ở công ty chắc sắp điên rồi!" Tử Lam cười nói.
"Đúng lúc nên rèn luyện anh ta rồi!" Mặc Thiếu Thiên cũng nói.
Cà lơ phất phơ hơn hai mươi năm, đúng lúc nên làm chút chuyện rồi.
Thật ra Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều biết, mặc kệ Mặc Thiếu Quần làm thế nào, tốt hay xấu gì, anh ta cũng là người của Mặc gia, cho dù có một ngày Mặc lão cùng Cung Ái Lâm đều mất, Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ nuôi anh ta cả đời!
Nghĩ tới đây, Tử Lam thở dài!
Có vài người, trời sinh số tốt, cho dù cái gì cũng không tốt, không làm được, vẫn có thể không buồn không lo mà sống tốt một đời.
"Được rồi, lần này đi hưởng tuần trăng mật, cho nên chúng ta cái gì cũng không cần nghĩ, chúng ta chỉ sống trong thế giới hai người chúng ta thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe lời của anh nói, Tử Lam cười gật đầu.
Lúc nào cần hưởng thụ, thì nên hưởng thụ thôi!
"Tốt lắm, em ngủ một đi, hơn một giờ nữa mới đến nơi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Tử Lam gật đầu, Vì vậy tựa đầu vào vai Mặc Thiếu Thiên, đi vào giấc ngủ...
Hơn một giờ sau, bọn họ đã đến được đảo Bali, bọn họ vừa mới xuống máy bay, lập tức có người đến đón bọn họ.
Đảo Baly nằm ở In-đô-nê-xi-a, cũng coi là danh lam thắng cảnh nổi tiếng, khí trời, không khí, hết thảy đều xinh đẹp làm cho người ta cảm thấy như lạc vào cõi thần tiên.
Tử Lam nhịn không được hít thở sâu một hơi, "Thật là thoải mái!"
Nhìn Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cười cười, "Đi thôi, về khách sạn trước, lát nữa anh dẫn em ra ngoài dạo!"
Tử Lam gật đầu, Vì vậy, bọn họ lên xe, khoảng chừng nửa giờ sau, mới tới khách sạn như lời Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên đã cho người đến dọn dẹp đem tất cả chuẩn bị xong hết mới rời khỏi.
Bọn họ ở bên ngoài dọn dẹp, Tử Lam đi vào tắm trước, bởi vì ở chỗ này thời tiết, tương đối nóng.
Lúc Tử Lam đi ra, mấy người đó đã đi rồi.
Tử Lam đã cảm thấy có cái gì không đúng, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc Thiếu Thiên, không cần nói cho em, nơi này cũng là một trong những sản nghiệp của anh nha!"
Nghe Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn cô, Tử Lam mặc trên người áo ngủ tơ lụa, nhìn vào càng tôn lên làn da trắng của cô.
Mặc Thiếu Thiên nhịn không được vươn tay ôm lấy cô, "Nếu như anh nói đúng thì sao!?"
"Anh đến tột cùng còn có bao nhiêu sản nghiệp!?" Tử Lam tò mò hỏi.
Xem ra trước đây, cô quá coi thường Mặc Thiếu Thiên.
Cô chỉ nghĩ Mặc Thiếu Thiên ở thành phố A coi như tương đối có thế lực, không nghĩ tới ở chỗ này cũng có sản nghiệp của anh.
"Thế nào? Hiện tại đã bắt đầu kiểm tra sản nghiệp của anh rồi sao!?" Mặc Thiếu Thiên cười hỏi.
"Đó là đương nhiên, thân là Mặc phu nhân, em phải biết rõ anh có bao nhiêu tài sản, sau này nếu anh dám làm gì bên ngoài, em cũng phải giữ nửa tài sản à!" Tử Lam nhìn anh nói.
Trong nháy mắt, mặt Mặc Thiếu Thiên đen.
Thật ra, nãy giờ cô đang suy nghĩ cái này!
"Lão bà, hiện tại trừ em ra, anh đối với bất kỳ phụ nữ nào đều không có hứng thú!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Hả? Thật không?" Tử Lam nhíu mày hỏi ngượi lại.
Mặc Thiếu Thiên lập tức gật đầu, trời xanh chứng giám a!
Tử Lam không nói gì, chỉ nhìn anh, cười rất ôn nhu.
"Nếu như em thật không yên tâm, anh có thể đem tất cả sản nghiệp của anh đều chuyển qua tên của em, nếu như anh có làm gì có lỗi với em, coi như anh mất sạch!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói lên cái này, Tử Lam gật đầu, "Chủ ý này không tệ, thế nhưng còn chưa đủ!"
"Vậy em còn muốn thế nào?" Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.
"Coi như anh không còn gì, vẫn có thể nhờ Đông Phương hồi sinh!" Tử Lam nói.
Mặc Thiếu Thiên, "... theo ý kiến của em, nên như thế nào đây?"
"Hay anh đi giải phẫu một chút!" Tử Lam nhịn không được cười nói.
Mặt Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt đen.
Nhìn Tử Lam, Tử Lam lại ôm bụng cười to, cười mất trật tự.
"Lão bà, em muốn làm giải phẫu, vậy"Tính" phúc của em sau này làm sao bây giờ!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam nói.
Tủ Lam vẫn tiếp tục cười, "Anh yên tâm, em nhất định sẽ vì anh thủ thân như ngọc!"
"Không, anh không làm được!" Nói xong, " Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam.
"Lão bà, em đối với anh thật là độc ác!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Là chính anh muốn chứng minh!" Tử Lam cười nói.
"Xem ra, anh phải để em biết, "Tính" phúc có tư vị gì, xem em có đối với anh như vậy nữa không!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Tử Lam nhào lên.
Tử Lam cười, tránh ra, cả người chạy trên ban công.
Mặc Thiếu Thiên chạy đuổi theo.
Trên ban công, Tử Lam đứng ở nơi đó, thưởng thức cảnh đẹp phía ngoài.
Ở đây, thật đẹp làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, thoải mái không biết làm sao để cho mình tỉnh táo lại.
Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Tử Lam vẫn đứng ở nơi đó, hưởng thụ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn, từ từ đi qua, từ phía sau nắm lấy hông của Tử Lam, "Thế nào? Thoải mái sao?"
Tử Lam gật đầu, "Ừ, thoải mái, ở đây quá đẹp!"
"Nếu như em thích, sau đó hàng năm anh đều mang em đến!" Mặc Thiếu Thiên ở bên tai Tử Lam thì thào.
Tử Lam gật đầu, "Ừ!"
"Được rồi, ngủ một giấc, buổi chiều em dẫn em ra ngoài chơi, đến lúc đó em mới biết được cái gì gọi là cảnh đẹp!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Vì vậy, Tử Lam gật đầu.
Một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp ôm lấy Tử Lam, "Lão bà, anh hầu hạ em ngủ trưa!" Nói xong, ôm Tử Lam đến phòng ngủ.
Ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, năm giờ chiều, Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thu thập một chút, đi ra ngoài.
Lúc này, mặt trời vừa muốn xuống núi
Mặt trời chiều, đẹp không sao tả xiết.
Mặc Thiếu Thiên cùng Tử Lam đi ra ngoài, dọc theo bờ biển, mặt trời chiều chiếu trên mặt biển, chiếu vào trên người, hai người nắm đi, đi trơi bờ biển, nước biển như có như không tạt vào chân bọn họ, cực kỳ thoải mái.
"Thế nào? Đẹp không?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam xoay người, hai tay ôm lấy thắt lưng Mặc Thiếu Thiên, gật đầu, "Ừ!"
"Lúc này, phải chăng em nên tặng anh một nụ hôn!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Tử Lam cười, nhón chân lên, chủ động hôn lên môi Mặc Thiếu Thiên...
Hạnh phúc cứ như vậy...
Hoàn chính văn........