Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 566: Ngoại truyện:Trần Mặc và Cảnh Thần 3




Mãi cho đến khi Cảnh Thần lên lầu, Quý Vũ Phàm mới rời đi, khóe môi nhếch lên nụ cười, thỏa mãn.
Mà Cảnh Thần, sau khi lên lên lầu, trực tiếp đổi giày, cả người té ở trên sô pha
Nhìn ra, tối hôm nay tất cả mọi người tác hợp cô cùng Quý Vũ Phàm.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thần cũng có chút nhức đầu, thở dài, ở trên sô pha nằm một lúc, mới từ từ đứng dậy đi tháo trang sức.
Buổi tối, luôn là gian nan.
Nhất là khi quyết định buông tha một ít chuyện.
Nội tâm luôn luôn giãy giụa, rồi lại khát vọng người khác chủ động.
Nghĩ như vậy, Cảnh Thần lăn qua lộn lại, trong đầu tất cả đều là Trần Mặc, đã sớm đem Quý Vũ Phàm quên sạch.
Mãi cho đến sau nửa đêm, Cảnh Thần mới mơ mơ màng màng ngủ.
Hôm sau, khi...tỉnh lại, thiếu chút nữa đã trễ, đơn giản thu thập một cái, đến công ty.
Mặc Thiếu Thiên không có ở đây, Mặc Thiếu Quần cùng Mạc Lương phụ giúp, chuyện rất nhiều.
Bởi vì có rất nhiều chuyện, nhất định bọn họ phải tận lực làm việc, sau khi làm xong mới có thể giao cho Mặc Thiếu Quần xem qua.
Ngày này, cả công ty bận rộn không thể rời ra, ngay cả bộ phận thiết kế Bát Quái mỗi ngày cũng không thể, có thể tưởng tượng bận rộn như thế nào.
Vẫn kéo dài đến lúc xế chiều, bọn họ mới đỡ một chút.
Không có bận rộn như vậy, người có thể nghỉ ngơi liền nhanh nghỉ ngơi, chỉ có Cảnh Thần, chỉ làm việc, cũng không muốn rảnh rỗi.
Lúc này, có người mở miệng.
"Xin hỏi Lam Cảnh Thần tiểu thư ở đây không?"
"Tôi!" Cảnh Thần theo bản năng mở miệng, vậy mà khi ngước mắt, nhìn đến người đứng trước mặt, trong ngực còn ôm một bó hoa tươi, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.
"Cô là Lam Cảnh Thần tiểu thư sao?" Lúc này, trực tiếp đi tới trước mặt Lam Cảnh Thần hỏi.
Tầm mắt tất cả mọi người đều nhìn qua, Lam Cảnh Thần lúc này mới hoàn hồn, gật đầu một cái, "Ừ, tôi là!"
"Cái này là hoa của cô, ký tên ở chỗ này!”Lúc này, người đó đưa hóa đơn lên.
"Người nào tặng!?"
"Không biết, nhưng là bên này có thiệp!" Người đó nói.
Lam Cảnh Thần nhìn một chút, vì vậy cầm bút lên ở phía trên ký một chữ.
Lúc này người đó đưa hoa tươi cho Cảnh Thần, "Tốt lắm, hoa tươi đã đưa đến, tôi đi trước!" Nói xong, người đó mỉm cười một cái, xoay người đi.
Anh ta vừa đi, đây là, Nhược Nhã, Tiểu Quân còn có Phỉ Phỉ, ba người cơ hồ đồng thời nhào tới.
"Người nào đưa a!?" Bọn họ hỏi.
Nhìn bọn họ, Cảnh Thần lắc đầu một cái, "Không biết!"
"Có thiệp a, mở ra xem một chút!" Nhược Nhã nói.
Vì vậy, Cảnh Thần cầm lên thiệp, mở ra.
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, em liền khắc sâu trong tâm trí anh, mạo muội tặng hoa, chẳng qua là bày tỏ tâm ý, hi vọng em không thấy đường đột, Quý Vũ Phàm!"
Lúc này, Nhược Nhã cũng theo từng chữ từng chữ nói ra.
Sau khi đọc xong, ba người đồng thời ồn ào lên.
"Như thế nào? Tôi đã nói, Quý Vũ Phàm nhất định là coi trọng Cảnh Thần!" Nhược Nhã cười nói.
"Cái này, chúng ta ngày hôm qua cũng đã nhìn ra, nhưng là không nghĩ tới tốc độ của Quý Vũ Phàm, nhanh như vậy bắt đầu ra tay!”
"Cảnh Thần, Cảnh Thần, cơ hội tốt, cần phải quý trọng a!"
"Đúng vậy, Quý Vũ Phàm điều kiện gia đình rất tốt, hơn nữa người cũng đẹp trai, bao nhiêu cô nương ao ước, người ta nhìn trúng, hiện tại, cơ hội của cô tới rồi!"
Ba người ở bên kia một xướng một họa nói.
Cảnh Thần không nghĩ tới, Quý Vũ Phàm sẽ đưa hoa tươi tới
Thật ngoài dự liệu của cô.
Nghe ba người bọn họ nói, Cảnh Thần đứng ở nơi đó cũng không nói gì.
“Cô đang suy nghĩ gì!?" Lúc này, Nhược Nhã đụng cánh tay Cảnh Thần một cái.
Lúc này, Cảnh Thần mới hoàn hồn, cười cười, "Không có chuyện gì!"
"Người ta cũng chủ động như vậy, cô cũng nên bày tỏ?”
"Bày tỏ cái gì!?" Cảnh Thần hỏi ngược lại.
"Gọi điện thoại a!"
Cảnh Thần, "..."
"Đúng vậy, mau gọi!” Lúc này, Tiểu Quân cũng ở một bên phụ họa nói.
Cảnh Thần cho tới bây giờ đều không phải là người chủ động như vậy.
Huống chi, cô đối với Quý Vũ Phàm một chút cảm giác cũng không có.
"Tôi không có số của anh ấy..... " Cảnh Thần bất đắc dĩ, chỉ có thể mượn cớ.
"Không có?" Nhược Nhã kinh ngạc, "Ngày hôm qua chưa cho sao?"
Cảnh Thần lắc đầu.
"Không đúng, hôm qua anh ấy hỏi số của cô, tôi đã cho!” Nhược Nhã nói.
Cảnh Thần, "..."
Biết bọn họ, Cảnh Thần thật không lo lắng cho mình không ai thèm lấy!
"Nếu không có, vậy coi như xong, dù sao anh ấy có số của cô, nhất định sẽ gọi điện thoại!" Nhược Nhã nói.
Cảnh Thần cười cười, gật đầu một cái, tạm thời trước hết như vậy ngăn cản!
Nhưng là đang nói lời này, điện thoại di động Cảnh Thần liền vang lên.
Nhìn dãy số, còn là một số xa lạ, Cảnh Thần sửng sốt một chút.
Điện thoại di động của cô lại ở trên bàn, Nhược Nhã bọn họ cũng có thể thấy.
Nhìn dãy số, trực tiếp nói cho bọn họ biết, người kia chính là Quý Vũ Phàm.
"Nhận đi!" Nhược Nhã mở miệng.
Cảnh Thần nhìn một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cầm lên điện thoại di động, nhấn nút trả lời, "Alo, xin chào!"
"Là Cảnh Thần sao?" Điện thoại bên kia, Quý Vũ Phàm mở miệng.
“Là tôi!"
"Tôi là Quý Vũ Phàm!"
Nghe được cái tên này, Cảnh Thần kinh hãi một cái.
Lúc này, ba người phụ nữ cũng muốn nhào vào trên người của anh, nghe thấy là Quý Vũ Phàm, ba người cũng vui vẻ nở nụ cười.
Ánh mắt Cảnh Thần, bất đắc dĩ quét qua bọn họ.
Bọn họ tiếp tục ở bên người Cảnh Thần nghe.
"Đưa cho em hoa tươi, nhận được không?" Lúc này, Quý Vũ Phàm mở miệng hỏi.
Cảnh Thần nhìn bó hoa hồng thêm bách hợp trên bàn, sau đó gật đầu một cái, "Nhận được, cám ơn!"
"Thích không?" Quý Vũ Phàm hỏi.
Cảnh Thần do dự, sau đó mở miệng, "Ừ, tốt vô cùng!"
Cô không nói thích, cũng chứng minh, không có cho Quý Vũ Phàm cơ hội suy nghĩ nhiều, nhưng là Quý Vũ Phàm lại nghe ra.
"Mà, buổi chiều có thể cùng em ăn một bữa cơm không?”
Lời của Quý Vũ Phàm vừa nói ra, Nhược Nhã ba người bọn họ kích động.
"Đáp ứng, đáp ứng, đáp ứng!" Ba người kích động nói.
Cảnh Thần nhìn bọn họ một cái, suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng, "Thật ngại, tôi buổi chiều còn có chút việc, nên không thể cùng anh ăn cơm!”
Lời của Cảnh Thần vừa nói ra, Nhược Nhã ba người bọn họ sửng sốt.
Cảnh Thần đây coi là cự tuyệt sao?
Điện thoại bên kia Quý Vũ Phàm cũng không có cảm thấy mất hứng, giống như, đã liệu đến.
"Ừ, vậy cũng tốt, vậy thì hôm khác vậy!"
"Ừ, được!" Cảnh Thần gật đầu một cái.
Sau đó cúp điện thoại.
Mới vừa cắt đứt, Nhược Nhã liền giống như một trận pháo đánh tới.
"Lam Cảnh Thần, cô buổi chiều có chuyện gì a, nhiều cơ hội tốt cô liền cự tuyệt, cô thật là không biết quý trọng a, vạn nhất người ta cho là ngươi cự tuyệt, lần sau không mời cô làm sao bây giờ!" Nhược Nhã nhìn cô bùm bùm nói.
Cảnh Thần nhìn Nhược Nhã, suy nghĩ một chút, thế nào cũng là một phần tâm ý của Nhược Nhã, không thể cho phá hư.
"Tôi buổi chiều là có chuyện thật mà!"
"Vậy có chuyện gì?”Nhược Nhã hỏi.
"Tôi..."
"Tôi cái gì? Lam Cảnh Thần, nếu buổi chiều cô không có chuyện gì, tôi sẽ đánh cô chết bầm!” Nhược Nhã nói.
"Có, thật sự có!" Cảnh Thần nghiêm trang gật đầu.
"Vậy cô ngược lại nói, chuyện gì!?"
"Tôi, buổi chiều muốn đi làm hộ chiếu, cho nên, thật không được!"
"Làm hộ chiếu? Cô muốn đi đâu!?" Nhược Nhã chợt bắt được lời của cô, hỏi.
Cảnh Thần sửng sốt, ngay sau đó mở miệng cười, "Sau này muốn ra khỏi nước, hiện tại làm hộ chiều trước!”
"Tôi còn tưởng rằng cô muốn xuất ngoại, làm tôi sợ giật cả mình!”
"Đây không phải là kế hoạch sao, tính toán đi ra ngoài đi một vòng!" Cảnh Thần nói, nhưng là lại không có nói với Nhược Nhã lời nói thật, không có nói, cô đã có tính toán từ chức, chuẩn bị xuất ngoại.
"Được rồi, coi như vượt qua kiểm tra, nhưng là lần sau, Quý Vũ Phàm nếu như mở miệng, không cho phép cự tuyệt a!" Nhược Nhã nói.
"Tốt lắm, tôi biết!"
"Cô không muốn, hai người kia chờ nhào tới đấy!" Nhược Nhã nói.
Nghe lời của cô, Cảnh Thần cười cười, "Được, tôi biết!"
Vì vậy, coi như là qua cửa.
Nhược Nhã bọn họ đi về làm việc.
Cảnh Thần ngồi ở chỗ đó, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn hoa tươi trước mặt, hoa hồng đỏ tươi cùng bách hợp.
Giống như, đây là lần đầu tiên cô nhận được hoa tươi, không nghĩ tới cũng là Quý Vũ Phàm đưa!
Cái đó, mới chỉ thấy một mặt của đàn ông!
Đang lúc Cảnh Thần nhìn hoa tươi ngẩn người, lúc này, chợt có người mở miệng.
"Trần tổng giám, anh không phải là muốn kết hôn sao, tại sao trở lại!" Hinh Nguyệt mở miệng.
Trần tổng giám...
Nghe thế, Cảnh Thần theo bản năng ngẩng đầu, cô dĩ nhiên biết Trần tổng giám là ai, trừ Trần Mặc, còn có ai!
Quả nhiên, ngước mắt, thấy Trần Mặc đi vào.
Mà ánh mắt của anh, cũng nhìn thấy Cảnh Thần, hấp dẫn con mắt chính là, bó hoa tươi trước mặt cô kia.
Ở thời điểm thấy cô, Trần Mặc cau mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Cảnh Thần cũng chạm đến tầm mắt của anh, mà một giây kế tiếp, cô quả quyết rời tầm mắt, cúi đầu, giả bộ cái gì cũng không thấy, tiếp tục công việc.
"Trần tổng giám, chúc mừng anh, lập tức sẽ phải kết hôn!" Lúc này, không ít đồng nghiệp nhìn anh nói.
Trần Mặc nghe được, rồi mới từ trên người Lam Cảnh Thần thu hồi tầm mắt, sau đó gật đầu một cái."Ừ!"
Cũng không nói gì, trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình.
Cứ nói tốt lắm muốn quên đi, không nữa động tâm, nhưng là lần nữa thấy anh, tim Lam Cảnh Thần không nhịn được bang bang nhảy!
Hơn nữa, kế tiếp, tâm tư của cô hoàn toàn không có ở trên công việc!
Cô cũng không biết mình đang làm gì!
Trần Mặc không biết phải làm sao đây!
Khi nhìn thấy Lam Cảnh Thần thời điểm, anh muốn xông tới ôm lấy cô!
Nhưng là, lúc thấy cô né tầm mắt đi, anh lại không biết nên nói cái gì cho phải!
Lúc thấy hoa tươi ở trước mặt cô, anh không nhịn được suy nghĩ nhiều!
Cô là có người theo đuổi sao?
Nghĩ tới đây, nghĩ đến cô muốn cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, anh lại có loại xúc động muốn điên!
Ngay vào lúc này, có người gõ cửa.
"Đi vào!" Trần Mặc mở miệng.
Lúc này, một đồng nghiệp ở bộ phận thiết kế đi vào.
"Trần tổng giám, mấy ngày nay anh không có ở đây, đây là văn kiện đưa xuống, cần anh kí tên!”
Trần Mặc gật đầu, "Cầm tới đây!"
Vì vậy, đồng nghiệp đi tới, đem văn kiện đặt ở trước mặt Trần Mặc.
"Không có chuyện gì, tôi đi ra ngoài trước!"
"Chờ một chút ——" Lúc này, người vừa muốn đi, Trần Mặc lại mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.