"Cho nên, Lăng phu nhân, tôi vốn dĩ không có ý định quấy rối, nếu bà cứ như vậy, chỉ càng làm tôi tăng thêm địch ý với bà mà thôi!"
Lăng phu nhân cũng chưa từng nghĩ đến, Cảnh Thần lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
"Xem ra, cô nhất quyết không chịu rời đi!" Lúc này, Lăng phu nhân nhìn Cảnh Thần nói.
Cảnh Thân cảm thấy, dạng người giống như Lăng phu nhân là không thể câu thông!
" Bản thân tôi không có ý định tham dự vào việc này, thì tại sao tôi phải nghe theo lời bà mà rời khỏi đây?" Cảnh Thần hỏi ngược lại.
Nếu lúc trước cô biết giữa Trần Mặc và Lăng Nhược có hôn ước, thì cô sẽ tuyệt đối không dính vào chuyện rắc rối này, thời điểm khi cô phát hiện ra sự thật, thì tim cô đã không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân nữa rồi!
Mặc kệ Cảnh Thần giải thích ra sao, ở trong mắt Lăng phu nhân, đều là cô tự bào chữa cho bản thân mình và cự tuyệt rời khỏi.
"Nếu đã như vậy, Lam tiểu thư, chúng ta cứ chờ xem!" Nói xong, Lăng phu nhân liền xoay người rời khỏi.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại.
Sau khi Lăng phu nhân rời khỏi, Lam Cảnh Thần hít vào một hơi thật sâu, cả người dường như không còn chút khí lực nào.
Chính là, cô cũng đơn giản nghĩ Lâm phu nhân chỉ nói mà thôi, không nghĩ tới, bà ấy lại thật sự làm như vậy...
Ngày hôm sau.
Thời điểm Cảnh Thần đi làm, xuýt chút nữa đã trễ giờ, sau khi cô đến công ty, Trần Mặc đã đến trước cô.
Tuy rằng sắp sửa phải kết hôn, nhưng Trần Mặc tình nguyện ở công ty chứ không muốn ngồi ở nhà mà đợi.
Vốn dĩ Trần Mặc thầm nghĩ, quan hệ giữa anh và Cảnh Thần tăng thêm bước tiến triễn, nhưng anh không ngờ, thái độ của cô đối với anh không một chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Trần Mặc lặp tức nhíu mày, bởi vì Cảnh Thần chỉ đơn giản nhìn anh một cái liền vội vàng đi lướt qua khỏi người anh.
Suốt một ngày, mặc kệ Trần Mặc dùng bất cứ biện pháp nào tiếp cận cô, cô đều có biện pháp né tránh, cô trở nên như vậy càng khiến anh sinh lòng nghi ngờ, muốn biết cô rốt cuộc bị làm sao!
Hẹn cô cùng nhau dùng cơm trưa cô cũng từ chối, sau đó cô lại ăn cơm cùng với đồng nghiệp, điều này làm cho Trần Mặc tổng cảm thấy không thoải mái chút nào.
Cho đến lúc tan tầm, Cảnh Thần đi phía trước, Trần Mặc cũng theo sau, nhưng lúc anh đi ra thì cô đã không thấy đâu!
Trần Mặc dứt khoát đuổi theo!
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Cảnh Thần đang vội vàng muốn lên xe, Trần Mặc lặp tức tiến lên kéo cô lại.
"Anh đưa em về!'
Cảnh Thần quay đầu, nhìn thấy người kéo cô lại chính là Trần Mặc, cô giật mình sửng sốt, không ngờ chạy nhanh như vậy mà vẫn bị anh bắt được.
"Không cần, em tự mình đón xe về!"
"Anh đưa em!" Trần Mặc nhắc lại thêm một lần nữa.
Tài xế taxi nhìn hai người bọn họ, ông có chút không kiên nhẫn lên tiếng, "Tiểu thư, rốt cuộc cô có ngồi xe không...?"
"Ngại quá, xin lỗi chúng tôi không cần!" Cảnh Thần chưa kịp lên tiếng, Trần Mặc đã mau chóng mở miệng nói trước.
Lam Cảnh Thần, "........."
Không có người đi taxi, cho nên tài xế liền lái đi mất.
Lúc này, Cảnh Thần đứng im đó nhìn Trần Mặc nói, " Anh làm cái gì vậy?"
"Anh đã nói với em rồi đấy, anh muốn đưa em về!"
Nhìn dáng vẻ kiên quyết không cho phép từ chối của Trần Mặc, Lam Cảnh Thần không nói gì nữa, nếu cô không cho anh đưa về, thì không biết anh sẽ thế nào nữa đâu!
Vì thế, cô đơn giản chịu thỏa hiệp.
Trần Mặc mở cửa xe, cô liền ngồi vào ghế phụ.
Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, nghĩ muốn đưa tay mình cầm lấy tay cô, Lam Cảnh Thần lại lưu loát tránh né đụng chạm của anh, khiến chân mày Trần Mặc càng thêm nhíu chặt.
"Em làm sao vậy?"
"Làm sao là làm sao?
Nghe thế, trong lòng Trần Mặc càng thêm nghi ngờ, anh biết, tuyệt đối đã xảy ra chuyện gì với cô.
"Em gặp phải chuyện gì phiền toái à? "Trần Mặc nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần lắc đầu, "Không có!"
"Nếu không có chuyện gì thì sao em có thể trở nên như vậy?"
"Không có chuyện gì mà!" Cảnh Thần trả lời qua loa, về chuyện Lăng phu nhân tìm mình, cô không muốn nhắc tới.
Trần Mặc bất đắc dĩ nhíu mày nhìn Cảnh Thần, quả thật, anh không có biện pháp nào với cô!
"Em muốn ăn thêm chút gì rồi hãy trở về hay không?"
"Không cần, em mệt chết đi được, muốn sớm trở về nghỉ ngơi!"
Nhìn dáng vẻ kiên định của cô, Trần Mặc củng không muốn chọc cô tức giận, bất đắc dĩ, chỉ có thể lái xe đưa cô về.
Rất nhanh, xe đã dừng dưới lầu, Lam Cảnh Thần liền bước xuống xe, cô quay đầu nhìn anh nói, " Anh lái xe nhớ cẩn thận một chút!"
Cô cũng không mở miệng mời Trần Mặc lên nhà.
Nhưng trực giác nói cho Trần Mặc biết, nhất định đã xảy ra chuyện.
Bằng không, Lam Cảnh Thần cũng sẽ không có cái bộ dạng như thế này.
Lúc này, Trần Mặc đẩy cửa xe ra bước xuống, liền kéo Lam Cảnh Thần lại, "Em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Em đã nói rồi mà, em thực sự không có chuyện gì hết!"
"Bộ dáng của em nói cho anh biết, một chút cũng không giống như người không xảy ra chuyện!" Trần Mặc thập phần chắc chắn nói.
Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc, cô cũng không biết nên nói với anh ra sao.
Nhìn cô trầm mặc, Trần Mặc càng chắc chắn thêm về suy đoán của mình.
"Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi!"
"Em nói không có chuyện gì thì chính là không có chuyện gì!" Dứt lời, Lam Cảnh Thần nâng mắt nhìn anh, " Trần Mặc, nếu như anh thật sự muốn theo em ở cùng một chổ, vậy anh nên đem chuyện của mình xử lý tốt sau đó hãy tới tìm em!" Nói xong, Cảnh Thần xoay người đi lên lầu.
Trần Mặc đứng đó, cau mày, những lời Cảnh Thần nói rất có đạo lý, nhưng, đường như anh cảm thấy, cô còn có việc muốn giấu anh.
Ngẫm nghĩ một lúc, Trần Mặc cũng lái xe rời khỏi.
Lam Cảnh Thần vừa về đến nhà, cảm giác toàn thân cực kỳ mệt mỏi.
Cô không biết bản thân nên làm gì bây giờ!
Lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên, Lam Cảnh Thần nhìn dãi số kia, là Qúy Vũ Phàm gọi đến, nhưng hiện giờ, điện thoại bất cứ ai gọi tới cô cũng không muốn nghe.
Đem cả người cuộn thành một cục, nằm trên giường.
Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Qua ngày hôm sau, khi vừa tỉnh giấc, cô liền tới công ty.
Cả đêm không ăn gì vào bụng, nhưng cô cũng không cảm thấy đói.
Hôm đó, sau khi hoàn tất việc trong công ty, vốn cả người không có chút tinh thần, ngay lúc này, có một người tiến vào, sau khi nhìn xung quanh một vòng, liền bay thẳng đến chổ cô.
"Lão bà!" Nam nhân kia vừa nhìn Cảnh Thần liền lên tiếng gọi cô như thế.
Nghe có tiếng người gọi, Cảnh Thần ngẩng đầu lên nhìn nam nhân trước mặt mình, "Anh là ai?"
"Anh chính là lão công của em a!"
Lão công????
Cảnh Thần thực sự không biết xảy ra chuyện gì, bao gồm cả phòng thiết kế cũng không biết chuyện gì, nguyên một đám giật mình sửng sốt, Lam Cảnh Thần kết hôn?
Bọn họ không có ai nghe nói a!
"Thực xin lỗi, chắc anh nhận nhầm người rồi!" Cảnh Thần mỉm cười trả lời.
"Nhận nhầm người? Lão bà, em không phải nói đùa chứ?Một tháng trước hai chúng ta vẫn còn ở cùng một chổ, hiện tại lại nói anh nhận nhầm người? Không phải là em theo thằng nào đấy chứ?" Nam nhân vẫn nhìn Cảnh Thần kiên định lên tiếng.
Những lời của gã, giống như quăng vào mặt Cảnh Thần một cái tát.
Nơi đây là công ty, xung qua có đầy đồng nghiệp, dĩ nhiên không thể tránh được có người chế giễu.
Lời của gã vừa nói ra, không ít ánh mắt đồng nghiệp hướng về phía Cảnh Thần, loại ánh mắt hoang mang ngờ vực này, khiến Cảnh Thần nhíu chặt lông mày.
"Thực xin lỗi, tôi thật sự không quen biết anh, nếu anh còn dám nói hưu nói vượn, tôi sẽ gọi bảo vệ!" Nói xong, Cảnh Thần cầm lấy tư liệu, muốn rời đi.
Cảnh Thần mời vừa đi, gã bổng nhiên vươn tay kéo cô lại, " Lão bà, em định đi đâu? Em nỡ đối xử vô tình với anh vậy sao?"
"Anh làm cái gì đó? Buông tay!" Cảnh Thần theo bản năng trốn tránh, gã đụng vào người khiên cô dị thường phản cảm.
"Anh không buông tay, em theo anh về nhà, anh có chuyện muốn nói với em!" Nam nhân vẫn dây dưa không ngớt.
"Ai là lão bà của anh, tôi không quen biết anh!" Cảnh Thần cố gắng muốn bỏ ra bàn tay đang nắm lấy tay cô.
"Không nghĩ tới hiện tại em lại vô tình đối với anh như vậy, em nói đi, hiện tại em sống chung với thằng nào? Ân? Lại yêu thương nhung nhớ với thằng kia nữa phải không?" Nam nhân dây dưa không ngớt, cầm tay Cảnh Thần nói.
Mọi người vây xem, đều hoa cả mắt.
Ngay cả đám người Nhược Nhã cùng Tiểu Quân cùng đều trợn tròn mắt trước cảnh này.
Phía sau, Mặc Thiếu Quần từ văn phòng đi ra, liếc mắt liền nhìn thấy được tình huống nơi đó.
Sau hôn lễ của Mặc Thiếu Thiên, Cảnh Thần hiễn nhiên đã trở thành bạn thân của bọn họ.
Hơn nứa, mối quan hệ giữa cô và Lâm Tử Lam rất tốt, Mặc Thiếu Quần cũng không cách nào bàng quang bỏ qua, mặc kệ hết thải được.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Mặc Thiếu Quần tiến tới hỏi.
Nhìn thấy người tới là Mặc Thiếu Quần, Cảnh Thần lặp tức bỏ ra bàn tay của nam nhân xa lạ kia.
Nam nhân kia nhìn Mặc Thiếu Quần, vì hắn ít khi xem ti vi hay tin tức, chỉ biết tổng giám đốc của MK là Mặc Thiếu Thiên nhưng lại không biết Mặc Thiếu Quần chính là nhị thiếu gia nhà họ Mặc.
"Anh là ai?"
"Tôi chính là ông chủ ở đây!"
"Ông chủ?" Nghe vậy, nam nhân cười lạnh một tiếng, "Mày cho là tao không biết à, ông chủ ở đây chính là Mặc Thiếu Thiên hử!"
"Anh ấy chính là anh trai của tôi!"
Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Thiếu Quần chịu thừa nhận Mặc Thiếu Thiên là anh trai.
Lời của Mặc Thiếu Quần vừa nói ra, càng đưa tới cho nam nhân một trận cười lạnh," Ân, tao còn chưa nói cho mày bất, tao chính là ba của hắn đấy!"
Một câu đó, liền chọc giận Mặc Thiếu Quần.
Mặc Thiếu Quần không nói hai lời, trực tiếp xông lên, tung quyền về phía nam nhân kia.
"Phanh" một tiếng, chỉ thấy nam nhân kia nằm ngã lăn lốc dưới sàn nhà, gã hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Thiếu Quần sẽ động thủ với mình.
Hành động này của Mặc Thiếu Quần, trong mắt nhân viên phòng thiết kế, thật là xuất a, rất nam tính!
Ngay cả Cảnh Thần đứng một bên quan sát, cũng có chút giật mình.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần nhìn gã," Đây chính là hậu quả của cái miệng thiếu sạch sẽ của mày!'
Nam nhân giận dữ, vừa muốn đứng lên đánh trả, nhưng lực lượng bảo vệ đã có mặt, " Mặc tổng, đã xảy ra chuyện gì?"
Một câu nói vừa rồi, khiến nam nhân muốn động cũng không dám động.
Hắn thật sự chính là em trai của Mặc Thiếu Thiên sao?
Từ đầu tới giờ vẫn đứng ở phía sau, Nhược Nhã lặp tức tiến lên phía trước nói, " Biết rõ anh ấy chính là Mặc tổng của chúng tôi, không muốn chết còn không mau cút, nhớ kỹ, sau này tuyệt đối không được phép nói hưu nói vượn!"
Nam nhân nhìn bọn họ, không biết tiếp theo phải làm sao.
Hai bảo an từ phía sau tiến lên.
"Mặc tổng, xin hỏi đã xãy ra chuyện gì?"
"Đem người này đưa tới cục cảnh sát, về sau, không có lệnh của tôi, không cho người này tiến vào công ty nữa bước, nếu như tôi nhìn thấy hắn thêm lần nào nữa, thì các anh cũng nên thôi việc đi là vừa!"
"Vâng, vâng!" Bảo an sợ tới mức liên tục gật đầu, mau chóng kéo nam nhân kia rời khỏi.
"Không cần đưa tôi đến cục cảnh sát, tôi biết sai rồi...tôi biết tôi sai rồi!"
Nhưng mặc kệ hắn biết mình sai lầm ở chổ nà̉o, hắn vẫn bị người kéo ra ngoài.
Hắn vừa bị tha ra bên ngoài, không khí tại bộ phận thiết kế liền hồi phục như cũ.
Lúc này, Mặc Thiếu Quần đi qua, nhìn Lam Cảnh Thần, quan tâm hỏi," Thế nào? Cô không có chuyện gì chứ?"
Cảnh Thần cười lắc đầu " Tôi không sao, cảm ơn anh!"
Mặc Thiếu Quần nhận thấy cô không có việc gì anh mới gật đầu, sau đó đưa mắt quét một vòng những người bên cạnh đứng vây xem, "Không tiếp tục làm việc nữa à, còn đứng trơ ra đó làm gì?"
Một câu của Mặc Thiếu Quần, thành công đem một đám bát quái đuổi đi hết.
Mặc Thiếu Quần cũng không biết phải nói thêm gì, liền xoay người trở lại phòng làm việc.
Lam Cảnh Thần đứng đó, cô có chút giật mình về việc Mặc Thiếu Quần hôm nay đích thân xuất thủ trợ giúp mình, lại nghĩ về sự kiện xảy ra lúc mới vừa rồi, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nhược Nhã tiến tới nhìn Cảnh Thần, " Cảnh Thần, người kia...."
"Tôi muốn đi ra ngoài một lát, trở về sẽ nói với cô sau!" Nói xong, Cảnh Thần đem tài liệu trên tay cho Nhược Nhã, xoay người bỏ đi.
Nhược Nhã chớp chớp mắt, đứng im đó, "Cô làm sao lại bỏ đi?"