Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 580: Ngoại truyện:Trần Mặc và Cảnh Thần 17




Editor: thust
Beta: thanh huyền
Cảnh Thần vừa muốn xuống xe, Trần Mặc giữ cô lại, lần này không cần phải nói, Cảnh Thần cũng biết có ý tứ gì, vì thế, quay đầu lại, trực tiếp ở trên mặt Trần Mặc ấn xuống  một nụ hôn......
"Em đi vào!" Lam Cảnh Thần cười nói.
     
"Ừ!" Trần Mặc ngồi ở trong xe, nhìn Lam Cảnh Thần, khóe miệng nhịn không được giơ lên.
     
Nhìn Lam Cảnh Thần đi vào, Trần Mặc mới lái xe đi.
     
Vừa mới vào công ty, Lam Cảnh Thần liền phát hiện ánh mắt của mọi người nhìn cô không thích hợp.
     
Không cần nghĩ cũng biết vì sao.
     
Chẳng qua cô không quá để ý ánh mắt người khác, trong đó  có bao nhiêu  ngọt, chỉ có chính cô biết.
     
Ngồi vào vị trí, tâm tình Lam Cảnh Thần không tệ, bắt đầu công việc.
     
Nhưng có ba người không buông tha cô.
     
Cô vừa ngồi xuống, Tiểu Quân, Phỉ Phỉ còn có Nhược Nhã liền tiến tới.
     
"Lam Cảnh Thần, cậu giấu giếm  chúng tớ thật vất vả a!" Mở miệng là Nhược Nhã.
     
Nghe được thanh âm của cô, Cảnh Thần ngẩng đầu, tự nhiên biết bọn họ nói chuyện gì.
     
"Xin lỗi, tớ không phải cố ý muốn gạt các cậu!"
     
"Còn dám nói, nếu không phải ngày hôm qua Trần Mặc cầm hoa đến công ty tìm cậu, chúng ta vẫn chưa hay biết gì đâu!" Tiểu Quân nói.
     
"Uổng phí tớ còn nhọc lòng như vậy  giúp cậu tìm bạn trai, cậu lừa tớ a!" Nhược Nhã cũng nói, thoạt nhìn có chút tức giận.
     
Nghe Nhược Nhã nói, Lam Cảnh Thần quay đầu lại nhìn Nhược Nhã, "Nhược Nhã, thực xin lỗi, tớ thật không là cố ý muốn gạt cậu, nhưng...... tớ không nghĩ tới chuyện  phát triển đến bước này,cậu cũng có thể biết, Trần Mặc mới cùng Lăng Nhược giải trừ hôn ước, tớ vẫn cảm thấy chúng tớ không có khả năng!" Lam Cảnh Thần nói.
     
Nói lên điều này, bọn họ đều  sửng sốt.
     
Nếu như vậy thoạt nhìn, thật là không đúng.
     
Trần Mặc bởi vì Lam Cảnh Thần cùng Lăng Nhược giải trừ  hôn ước, thấy thế nào, Lam Cảnh Thần đều là người thứ ba.
     
"Cậu cùng Trần Mặc, bắt đầu lúc nào?" Nhược Nhã bỗng nhiên bát quái  hỏi.
     
"Rất lâu trước đó!" Cảnh Thần cũng không có gạt, dù sao, đã biết.
     
"Hai người giấu giếm đủ lâu!" Nhược Nhã nói.
     
"Nói như vậy,cậu không phải là người thứ ba!?" Tiểu Quân nói.
     
Cô vừa nói xong, Nhược Nhã cùng Phỉ Phỉ liền vỗ cô một chút, ý bảo không nên nói lung tung.
     
Cảnh Thần sau khi nghe được, khóe miệng ngoéo một cái, "Tớ biết rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhưng tớ không sao cả, thời điểm tớ yêu anh ấy, cũng không biết anh ấy đã có hôn ước,  khi biết, tớ đã muốn chặt đứt quan hệ, nhưng  bây giờ có thể đi đến một bước này, tớ chỉ có thể nói, tớ không thẹn với lương tâm!"
     
Nghe được lời nói  của Cảnh Thần, ba người bọn họ ngẩn người, lập tức Tiểu Quân mở miệng, "Cảnh Thần, xin lỗi, tớ không phải có ý nói chuyện này!"
     
"Không sao!" Cảnh Thần thoạt nhìn, không để ý.
     
Nếu quyết định muốn cùng một chỗ với Trần Mặc, tất cả cô đều đã chuẩn bị thật tốt để đón nhận  .
     
"Vậy Quý Vũ Phàm làm sao bây giờ!?" Lúc này, Phỉ Phỉ mở miệng hỏi, "Tớ nghe Nhược Nhã nói, anh ta đối với cậu có cảm tình!"
     
Nói đến điều này, Lam Cảnh Thần cũng sửng sốt, chợt nhớ đến, Quý Vũ Phàm cùng Trần Mặc cũng là quen biết..... 
     
"Ai, quên đi, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, cậu đã cùng Trần Mặc thật tâm yêu nhau, tớ tin tưởng Quý Vũ Phàm cũng không phải không phân biệt phải trái!" Nhược Nhã nói.
     
Nghe thế, Lam Cảnh Thần gật đầu.
     
"Tốt lắm, làm việc đi!" Nhược Nhã nói.
     
Vì thế, đều gật đầu, giải tán.
     
Lam Cảnh Thần ngồi ở chỗ kia, lúc này, mới nhớ tới Quý Vũ Phàm.
     
Từ chuyện lần trước anh ta vì mình bị thương, cô một cuộc điện thoại đều không có gọi.
     
Nghĩ đến đây, Lam Cảnh Thần cảm thấy có lỗi,  thời gian nghỉ trưa, cô đến phòng trà lấy điện thoại di động gọi cho Quý Vũ Phàm.
     
Rất nhanh, điện thoại có người nhấc máy.
     
"Alô!"
     
"Quý tổng......"
     
Điện thoại vừa có người trả lời, Lam Cảnh Thần chợt nghe bên kia có tiếng nói.
     
"Anh bận việc sao?" Lam Cảnh Thần hỏi.
     
"Không có!" Quý Vũ Phàm cười cười nói, sau đó dùng tay ý bảo thư ký  đi ra ngoài.
     
Thư ký  gật gật đầu, đi ra ngoài.
     
"Làm sao vậy?"
     
"Không có chuyện gì, chính là hỏi một chút tay anh có đỡ không!" Lam Cảnh Thần nói.
     
"Anh ở đây  hai mươi tư giờ chờ em gọi điện thoại giám sát đổi thuốc, rốt cục chờ đến bây giờ!" Quý Vũ Phàm nói, trong lời nói, còn mang theo một tia  thỏa mãn.
     
Nghe được lời của anh, Lam Cảnh Thần nhíu mày, "Anh còn chưa đi đổi thuốc sao?"
     
Quý Vũ Phàm cười cười, "Công việc bận quá, còn không có thời gian!"
     
Lam Cảnh Thần, "......"
     
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
     
"Anh như vậy không được, nhất định phải đổi thuốc!" Lam Cảnh Thần dặn dò.
     
"Ừ, sau khi tan tầm sẽ đi đổi!"
     
"Ừ!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.
     
"Em, muốn đi cùng giúp anh hay không?" Quý Vũ Phàm nhân cơ hội mở miệng nói.
     
"A?" Lam Cảnh Thần sửng sốt.
     
"Em đi cùng giúp anh!" Quý Vũ Phàm lại nói.
     
Lam Cảnh Thần do dự, nghĩ nghĩ, mở miệng, "Được, tan tầm, tôi trực tiếp đi bệnh viện!"
     
"Anh đi đón em!"
     
"Tay anh vẫn không thể lái xe!"
     
"Có lái xe!"
     
"...... Được!" Lam Cảnh Thần lên tiếng.
     
"Tốt lắm, quyết định như vậy, tan tầm anh sẽ đón em!"
     
"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu.
     
Điện thoại bị cắt đứt, Lam Cảnh Thần vẫn đứng ở nơi đó, kỳ thật cô là nghĩ nhân dịp lần này muốn cùng Quý Vũ Phàm nói rõ ràng.
     
Nghĩ đến đây, cô vừa muốn trở về, lúc này, di động bỗng nhiên vang lên.
     
Nhìn đến là số của Trần Mặc thì Lam Cảnh Thần cười đón.
     
"Alo!"
     
"Đang làm gì đó?" Trần Mặc hỏi.
     
"Không có chuyện gì, đang uống nước!"
     
"Nghĩ tới anh không?"
     
"Không!"
     
"Em có thể nói thật suy nghĩ của mình không?"
     
"Có nghĩ đến!" Lam Cảnh Thần nói.
     
Giờ này khắc này, hai người đặc biệt như là học sinh tiểu học yêu đương.
     
Nhưng mà, yêu nhau say đắm chân chính là như vậy.
     
Nghe thế, Trần Mặc mới vừa lòng  gật đầu, "Thế nào, buổi chiều anh đi đón em, em muốn đi đâu?"
     
Buổi chiều?
     
Nghe thế, Lam Cảnh Thần sửng sốt, lập tức mở miệng, "Buổi chiều không được, em có chút việc bận!" Lam Cảnh Thần nói.
     
Nghe thế, Trần Mặc im lặng một chút, "Được rồi, vậy lần khác!"
     
"Ừ!" Lam Cảnh Thần gật đầu, Trần Mặc không có hỏi cô làm gì, cô cũng không nói.
     
Vì thế nói hai câu, liền cúp điện thoại.
     
Lam Cảnh Thần trở về làm việc, rất nhanh đến buổi chiều.
     
Tan tầm, Lam Cảnh Thần trực tiếp đi ra ngoài, quả nhiên, xe Quý Vũ Phàm đậu ở cửa, Lam Cảnh Thần trực tiếp đi tới.
     
Lúc này, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của Quý Vũ Phàm.
     
"Xin chào!"
     
" Xin chào!" Lam Cảnh Thần nói.
     
"Lên xe đi!"
     
Lam Cảnh Thần gật đầu, sau đó lên xe.
     
Đi lên, lái xe liền trực tiếp lái xe rời đi.
     
Ngồi ở trong xe, Lam Cảnh Thần cảm thấy, cùng Quý Vũ Phàm, vẫn có chút xấu hổ.
     
"Đúng rồi, tay anh thế nào?" Lam Cảnh Thần nhìn hắn hỏi.
     
Lúc này, Quý Vũ Phàm vươn tay, còn quấn băng vải, nhíu mày, "Anh cũng không biết!"
     
"Anh phải đổi thuốc đúng giờ!" Lam Cảnh Thần nói.
     
"Bận quá, huống chi, em nói sẽ gọi điện thoại nhắc nhở anh!" Quý Vũ Phàm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lam Cảnh Thần.
     
Nghe thế, Lam Cảnh Thần hơi hơi cúi người, "Mấy hôm nay tôi có chút việc, quên mất, thật xin lỗi!"
     
Nhìn Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cười cười, "Không sao, hôm nay không phải em đã gọi điện thoại cho anh sao!"
     
Lam Cảnh Thần cười cười, không nói cái gì nữa, xe rất nhanh đi đến bệnh viện.
     
Lam Cảnh Thần phụ trách đăng ký, sau đó chuẩn bị cho tốt tất cả, Quý Vũ Phàm đi bôi thuốc.
     
Nhìn bộ dạng Lam Cảnh Thần vì mình chạy nơi này nơi kia, Quý Vũ Phàm cảm giác được thỏa mãn rất lớn, trong lòng rất là cao hứng.
     
Thật ra, có thể bảo lái xe đi, nhưng nhìn đến Lam Cảnh Thần vì mình chạy tới chạy lui, anh cũng rất muốn nhìn xem vài lần, lại nhìn vài lần......
     
"Tốt lắm, có thể đi bôi thuốc!" Lam Cảnh Thần nói.
     
Nhìn cô, Quý Vũ Phàm gật đầu, lúc này mới đi vào.
     
"Nếu anh hai ngày trước đến đổi một lần thuốc, hiện tại miệng vết thương đã tốt hơn!" Bác sĩ nói, theo bản năng  trách cứ, anh cũng không có đúng hạn bôi thuốc.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần đứng ở một bên  cảm thấy có lỗi.
     
Dù sao Quý Vũ Phàm là vì mình mới bị thương, hơn nữa chính cô cũng nói qua sẽ dặn dò người ta đổi thuốc, nhưng là cô cũng không có làm được.
     
Hai má, có chút hơi hơi phiếm hồng, cũng có chút xấu hổ.
     
Quý Vũ Phàm ngồi ở chỗ kia, nhưng thật ra nhìn được tất cả mọi chuyện, "Công việc bận quá, không có thời gian!"
     
"Ai, các người tuổi trẻ này a, vì công việc ngay cả thân thể cũng không để ý!" Bác sĩ  bất đắc dĩ  lắc đầu nói.
     
"Không có sức khỏe tốt, làm sao có cơ hội kiếm tiền!"
     
"Bác sĩ nói rất đúng, tôi về sau chú ý hơn!" Quý Vũ Phàm cười ôn hòa  nói.
     
Nhìn bộ dáng Quý Vũ Phàm đáp ứng, bác sĩ lúc này mới vừa lòng gật đầu, sau đó cho anh thuốc tốt nhất, "Nhớ kỹ, tạm thời không được để dính nước, cũng đừng ăn cay, hải sản...phải ăn kiêng!"
     
Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật đầu, "Được, tôi đã biết!"
     
"Cám ơn bác sĩ!" Lam Cảnh Thần nói lời cảm ơn xong hai người mới rời đi.
     
Lái xe đang ở  trên xe  chờ, hai người đi ra bệnh viện, Quý Vũ Phàm mở miệng, "Muốn cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?"
     
Lam Cảnh Thần lập tức gật đầu, "Được, tôi phải mời anh ăn cơm mới đúng!"
     
"Anh không có ý đó!"
     
"Tôi là có ý như vậy!" Lam Cảnh Thần nói.
     
"Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh!" Lam Cảnh Thần nói.
     
Nghe thế, Quý Vũ Phàm nhìn cô, cuối cùng gật đầu.
     
Vì thế, hai người ngồi xe đến một nhà hàng trước mặt.
     
Thời điểm gọi món, Lam Cảnh Thần còn cố ý tránh những món anh không thể ăn.
     
Nhìn bộ dáng cô cẩn thận như thế, Quý Vũ Phàm rất vui vẻ.
     
Gọi món xong, Quý Vũ Phàm nhìn cô, "Không phải có chuyện nói với anh sao? Nói cái gì, nói đi!"
     
Quý Vũ Phàm đi thẳng vào vấn đề, Lam Cảnh Thần cũng không  quanh co, trực tiếp mở miệng, "Quý Vũ Phàm, tôi hôm nay mới biết được, lúc trước ở quán bar, là Nhược Nhã cố ý an bài chúng ta gặp nhau!"
     
Nghe thế, Quý Vũ Phàm nhíu mày, không có phủ nhận.
     
"Tôi  không biết anh đối với tôi có cảm giác gì, nhưng mà...... trong lòng  tôi đã có người khác!"
     
Nghe thế, Quý Vũ Phàm sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới, cô muốn nói  đến điều này.
     
Nhìn Quý Vũ Phàm không  nói gì, Lam Cảnh Thần nhanh nói, "Thực xin lỗi!" Cô không phải là cố ý.
     
Nhìn bộ dáng Lam Cảnh Thần thành khẩn như thế, Quý Vũ Phàm cười cười, "Em không cần nói xin lỗi với anh!"
     
"Anh không giận tôi sao?" Lam Cảnh Thần hỏi.
     
"Anh vì sao phải giận em, chẳng lẽ anh theo đuổi em, liền nhất định phải làm cho em thích anh sao?" Quý Vũ Phàm nói.
     
Nghe thế, Lam Cảnh Thần mới yên tâm  một chút, "Tôi thật có lỗi  không nói trước cho anh biết!"
     
"Em cũng không cần xin lỗi, mặc kệ trong lòng em đã có người khác hay chưa, cũng sẽ không ngăn cản được anh theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, một chữ một nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.