Edit: Oanh Love
" Lâm Tử Lam, cô nói láo! " Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt u ám, từng câu từng chữ nói rất chắc chắn.
Tử Lam sững sờ, ngay sau đó nàng hướng hắn lộ ra nụ cười thản nhiên " Mặc tổng, thực sự tôi không hiểu ý anh? "
" Cô yêu tôi! " Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, ánh mắt như hắc điêu ngọc thạch sinh động sáng chói, chói mắt, làm nàng kinh ngạc không thôi.
Khóe miệng nàng nâng lên nhất mạt cười " Mặc tổng, anh có sở thích cuồng tự luyến sao? Lời này, thế nhưng đã lặp lại 2 lần rồi! "
" Nhưng, đây là sự thật, Lâm Tử Lam, em đừng lừa mình dối người nữa, nụ hôn mới vừa rồi đã bán đứng tất cả suy nghĩ tình cảm của em! " Mặc Thiếu Thiên giọng nói chắc chắn, trong âm thanh nghe có chút vui sướng khi biết được nàng cũng yêu hắn.
Đúng, đáp án như vậy, để cho hắn giờ phút này rất vui mừng.
Tử Lam nhìn hắn " Mặc tổng, anh là một nam nhân, tôi lại là một nữ nhân, không sai, phản ứng bình thường khi một nam nhân hôn nữ nhân thì sẽ xảy ra phản ứng, vậy thôi, còn như vậy xác định tình cảm xem ra rất mơ hồ..." Nàng nói gằn từng chữ.
Ánh mắt lạnh lùng quét về phía Tử Lam, tại sao nữ nhân này luôn có thể tìm ra lý do để cự tuyệt hắn?
Mà hắn lại cực kỳ ghét cái loại cảm giác này!
" Cho nên, đừng hỏi tôi có yêu anh không? Bất kể, anh có hỏi thêm bao nhiêu lần cũng mãi không có câu đáp án nào giành cho anh đâu! "
" Tại sao? "
" Đừng quên, không bao lâu nữa anh sẽ phải kết hôn! "
" Nếu anh không kết hôn, có phải hay không em sẽ thừa nhận rằng em yêu anh? " Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, ánh mắt tĩnh mịch, khiến lòng Tử Lam trầm xuống.
" Mặc tổng, anh giống như đang rất hưởng thụ về điều này? "
Mặc Thiếu Thiên nhếch môi " Xác thực, em luôn cho anh một loại cảm giác bất đồng với những nữ nhân khác! " Hắn đương nhiên là nói thật.
" Thật xin lỗi, nếu như anh nghĩ muốn chơi đùa cùng tôi một chút, xin lỗi, tôi không thể phụng bồi cùng anh, cũng không có hứng thú! "
" Vậy em nghĩ muốn cái gì? "
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên " Vậy anh nghĩ muốn cái gì? "
Một câu nói, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn cả người.
Hắn nghĩ muốn cái gì?
Hắn cũng không biết...
Nhưng nữ nhân này, đem đến cho hắn những cảm giác mà trước đây hắn chưa bao giờ có.
Nàng giống như một khối nam châm, không ngừng hấp dẫn hắn, để cho hắn chỉ muốn đến gần bên nàng.
Nhưng chưa từng có một nữ nhân nào lại nói với hắn những lời như vậy, lông mày Mặc Thiếu Thiên dần dần nhíu chặt.
Tử Lam nhếch môi cười khổ, đây mới là con người thật sự của Mặc Thiếu Thiên, nữ nhân đối với hắn giống như một món đò chơi, vui thì chơi đùa không thì vứt bỏ không cần suy nghĩ. Vĩnh viến theo đuổi mới mẽ...
Đây cũng là lý do nàng luôn luôn tận lực khắc chế tình cảm của bản thân, cho dù Mặc Thiếu Thiên có ưu tú đến đâu, nhưng đối với hắn không bao giờ có loại cảm giác tình cảm duy nhất, nàng không cần, cũng không thèm khát loại tình cảm như thế!
" Mặc tổng, tôi là nữ nhân, nhưng giá của tôi không rẽ, muốn tôi yêu anh, cần phải cầm thứ ngang hàng tới trao đổi! "
Nói xong, nàng đẩy Mặc Thiếu Thiên ra muốn đi.
" Chờ một chút! "
Mặc Thiếu Thiên mở miệng giữ nàng lại.
Cước bộ Tử Lam cứng đờ, dừng lại.
Mặc Thiếu Thiên hung hăng lôi nàng, kéo trở về, áp sát nàng hắn nói " Em muốn lòng của anh? "
Tử Lam nhếch môi " Ngang hàng trao đổi, Mặc tổng, anh nếu nghĩ muốn lấy được những gì ở tôi thì phải dùng cái đó đến để trao đổi! "
Đôi mắt Mặc Thiếu Thiên bổng nhiên tỏa sáng, gương mặt tà mị nâng lên nhất mạt cười " Muốn lòng của anh, được, như em mong muốn! "
Tử Lam cả kinh, ngây ngốc nhìn hắn, có chút sửng sờ.
Ánh mắt thâm tình nhìn nàng, hắn lại nói " Lâm Tử Lam, anh như em mong muốn, giao trái tim cho em, nếu em dám phụ anh, nhất định chính tay anh sẽ giết chết em! "
Nàng có chút cảm giác giống như đang nghe nhầm...
Nguyên nhân, do nàng uống nhiều quá phải không?
" Thiếu Thiên, như thế nào anh lại muốn phụ lòng em? "
Lúc này, sau lưng chen ngang cuộc nói chuyện giữa hai người bon họ.
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đồng thời cquay đầu lại, Trọng Nhược Tình đứng ngay sau lưng Mặc Thiếu Thiên cách đó không xa, sắc mặt ưu thương, hốc mắt rưng rưng.
Ngay khi nhìn thây Trọng Nhược Tình, hắn cau mày.
Trọng Nhược Tình tiến lên " Lâm Tử Lam, cái người đê tiện này, cô dám quyến rũ Thiếu Thiên của tôi sao? "
Chân mày Tử Lam hơi nhíu lại..
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn Trọng Nhược Tình, lớn tiếng quát " Đủ rồi, đây là chuyện giữa chúng ta, cùng Tử Lam không có quan hệ? "
" Không có quan hệ sao? Thiếu Thiên, chúng ta đã đính hôn, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy hả? "
" Em yêu anh nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể đối xử với em như thế? " Trọng Nhược Tình liên tục chất vấn, âm thanh mang theo run rẫy, tố cáo.
Nàng có thể chịu đựng Mặc Thiếu Thiên bên ngoài chơi gái, nhưng nàng không chấp nhận trong tim hắn có ai ngoài nàng. Không ngờ hom nay nàng chính miệng nghe hắn thừa nhận, hắn muốn đem tim trao cho Lâm Tử Lam, tiện nhân kia có cái gì tốt đẹp chứ?
Làm sao có thể như vậy?
Vẫn biết, Mặc Thiếu Thiên không yêu nàng, nàng cam chịu, có thể nhịn, nhưng không cách nào chấp nhận, hắn yêu thương nữ nhân khác!
Không thể!
Nàng tuyệt đối không chấp nhận kết quả này!
" Chuyện này, chúng ta trở về rồi hãy nói! " Mặc Thiếu Thiên bắt đầu cảm thấy không vui.
Đồng nghiệp bên trong nghe được một chút động tĩnh bên ngoài, nên đi ra.
Trọng Nhược Tình nhưng lại cố ý buông tay Mặc Thiếu Thiên, tức giận nhìn hắn nói " Thiếu Thiên, coi như anh thích người khác, cũng phải tìm một nữ nhân sạch sẽ mà thích, tại sao lại tìm một nữ nhân như vậy? "
Lời nói của Trọng Nhược Tình quá mức khó nghe.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Nhưng Tử Lam không hề tức giận, nàng chỉ đứng im đó, chân mày khẽ nhíu.
Mặc Thiếu Thiên cố gắng kiềm chế lữa giận " Trọng Nhược Tình, em đủ rồi, chớ quá mức, anh đã nói, chuyện này cùng Tử Lam không có quan hệ? "
Trọng Nhược Tình lại lạnh lùng nói thêm một câu " Thiếu Thiên, anh biết không, nữ nhân này đã có một đứa con trai rồi, ả đang gạt anh, ả một mực lừa dối anh mà thôi! "
Mặc Thiếu Thiên giật mình chết lặng.
Tử Lam cũng sững sờ, không ngờ Trọng Nhược Tình sẽ đem chuyện này nói ra.
Thật ra, nàng nên sớm nghĩ đến chuyện này mới phải.
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn Trọng Nhược Tình, sắc mặt trầm trọng " Em nói bậy bạ gì đó? "
" Em không có nói bậy, đây là sự thật, chuyện này, người của công ty ai mà không biết, hơn nữa, Lâm Tử Lam cũng đã chính miệng thừa nhận! " Trọng Nhược Tình cố ý gằn từng chữ nói ra.
Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, không ít nhân viên đi ra, chứng kiến một màn này.
Chân mày Cảnh Thần cũng bắt đầu nhíu lên.
Trần Mặc cũng nhìn, ánh mắt sáng tỏ.
Tử Lam vẫn đứng im tại chổ, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, không có chút tức giận nào.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang chổ khác, sắc mặt thâm trầm, chân mày cũng nhíu lại hình như không tim những lời Trọng Nhược Tình vừa nói, hắn nhìn Tử Lam " Em thật sự có con trai? "
Tử Lam không biết giải thích như thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới việc giải thích, nàng gật đầu một cái " Đúng! "
" Tại sao em lại không nói việc này cho anh biết? " Mặc Thiếu Thiên chất vấn.
Tử Lam cười " Mặc tổng, đây là chuyện riêng của tôi, tại sao phải nói cho anh biết, huống chi, anh cũng chưa từng hỏi tôi về điều này? " Nàng nhàn nhạt nói, nụ cười kia, thản nhiên, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng trước mắt, hắn lại thấy nụ cười ấy trông thật chói mắt!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, hung hăng nhìn nàng, ánh mắt kia, hình như muốn nhìn thấu nàng.
Tử Lam thừa nhận, vào giờ phút này, ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên làm lòng nàng có chút khổ sở, nhói đau.
Trọng Nhược Tình ở một bên âm thầm cười lạnh, vẽ mặt mang theo hài lòng, đắc chí. Lâm Tử Lam xem cô còn bản lãnh gì để quyến rũ Thiếu Thiên nữa đây?
" Thiếu Thiên, ả vẫn luôn gạt anh......" Trọng Nhược Tình một bên vẫn tiếp tục quạt gió thổi lửa.
" Câm miệng! " Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng quát một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang chổ khác nhìn Lâm Tử Lam, nắm tay nàng, kéo ra ngoài.
Trọng Nhược Tình mặc dù sửng sốt nhưng không nói gì.
Mọi người ở đây đều sửng sốt.
Đồng thời cũng biết được một tin tức, giữa 3 người, có vấn đề.
Nhưng không ai dám lắm mồm, vì vậy, yên lặng rời đi, đến như thế nào thì trở về như thế đấy.
Mặc Thiếu Thiên lôi Tử Lam xông ra ngoài, trực tiếp nhét nàng vào xe, Tử lam cũng không kháng cự, ngồi xuống.
Mặc Thiếu Thiên cúng ngồi xuống, xe bắt đầu khời động, chạy như bay trên đường.
Mười mấy phút sau, xe ngừng lại...
Hô hấp Mặc Thiếu Thiên dao động, hắn không ngờ, mới vừa rồi quyết định trao ra tim mình, lại nghe được một câu chuyện buồn cười như vậy!
Chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này, cùng nam nhân khác ở chung một chổ, hoan ái dưới thân người khác, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai, Mặc Thiếu Thiên có một loại kích động muốn giết người ngay lúc này!
Nhìn nàng, hắn hỏi " Chẳng lẽ, em không có gì muốn nói với anh sao? "
Nàng lắc đầu, khẳng định " Không có! "
Đáng chết!
" Em có con trai, tại sao không nói cho anh biết? " Hắn phát giận, tại sao nàng lại có thể bình tĩnh như chuyện này cùng nàng một chút quan hệ cũng không có.
" Đây là chuyện riêng của tôi, không cần giao phó với bất luận người nào? "
Mặc Thiếu Thiên nắm chặt quả đấm, cố gắng khắc chế không cho mình bộc phát. Tiếp tục nhẫn nại hỏi.
" Con của em, năm nay bao nhiêu tuổi? "
Tử Lam cả kinh, rất dễ nhận thấy, nàng không ngờ Mặc Thiếu Thiên lại hỏi như vậy?
Tầm mắt nàng chuyển sang chổ khác, có chút không được tự nhiên trả lời " 5 tuổi "
Năm tuổi! Lại là năm tuổi ư?
Theo như hắn nghĩ, vào 7 năm trước hắn cùng nàng một đêm triền miên, nếu đứa bé ra đời, căn bản số tuổi không phù hợp.
Cho nên nói......
Quả đấm Mặc Thiếu Thiên có chút không nhịn đươch hướng Tử Lam đánh tới.
Nàng cảm thấy hắn muốn động thủ nhưng vẫn một mực ngồi im không tránh, thẳng thắng đối mặt.
Mặc Thiếu Thiên, anh có biết Hi Hi là con trai của anh không?
Nếu như anh biết, có thể tức giận như thế hay không?
Nhưng, nàng không cách nào nói cho Mặc Thiếu Thiên biết sự thật.
Tử Lam ngồi yên tại chổ, chuẩn bị chịu đựng một quyền.
Thật lâu sau, nàng chỉ cảm giác, bên tai có một cơn gió xẹt qua, sau đó một quyền nặng nề bên tai vang lên.
Một quyền hắn không đánh trúng nàng...nhưng đập vào của kính.
Tử Lam nhìn tay Mặc Thiếu Thiên, mãy khẽ cau, thấy vẽ mặt hắn lo lắng, tang thương, lòng nàng cũng đau xót không kém.
Mặc Thiếu Thiên, tội tình gì anh phải tự hành hạ bản thân như thế?
" Cút! " Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng quát một tiếng.
Thân thể Tử Lam sửng sờ một chút..
" Cút xuống xe cho tôi! " Mặc Thiếu Thiên quát lớn thêm lần nữa, nhưng nàng nhìn ra được, hắn đang cực lực chịu đựng.
Theo phương pháp làm việc của hắn, đối với nàng như vậy quả thật là rất nhẹ rồi!
Nàng không nói hai lời, kéo dây an toàn, bước xuống xe.
Cửa mới vừa đóng, chi thấy chiếc xe vèo chạy như bay về phía trước, mấy giây, không còn thấy bóng dáng...
Tốc đọ nhanh đến nổi, những chiếc lá khô bên đường cũng bắt đầu bay tán lạn theo..
Nàng đứng im ven đường, nhìn theo phương hướng xe biến mất...cau mày.
Mặc Thiếu Thiên, thật xin lỗi!
Không phải em cố ý giấu diếm anh?
Chỉ là, em chưa nghĩ đến chuyện sẽ nói cho anh biết!
Lòng ghen tị của Trọng Nhược Tình quá mạnh mẽ, nàng sợ Trọng Nhược Tình sẽ làm ra những chuyện bất lợi cho nàng và Hi Hi.
Nàng chỉ là nghĩ cho sự an toàn của Hi Hi, nên mang chuyện này đè xuống...
Sau khi Mặc Thiếu Thiên bỏ đi, nàng đi dọc theo con đường từ từ trở về nhà.