Mộc Như Lam hơi vén
rèm cửa sổ, nhìn theo bóng dáng Mặc Khiêm Nhân đang rời đi. Khẽ cười
nhạt, cô buông rèm xuống, đi đến chỗ sô pha xách chiếc ba lô màu đen của mình lên. Nhẹ nhàng kéo khóa, Mộc Như Lam lấy từ trong bao kẹo ra một
cuộn vải dài, và một lọ Formalin*.
*Formalin: hợp chất hóa học dùng để ướp xác.
Cô chậm rãi lên lầu, vui vẻ ngâm nga một bài hát không tên nhưng rất êm tai.
Trong căn phòng tối om ở lầu 3 đã không còn tiếng động, hay nói đúng hơn là đã quá mệt mỏi.
Mộc Như Lam bật đèn, tủ gỗ lớn màu đỏ sậm liền được chiếu sáng, lộ ra hoa văn hoàng gia tinh xảo.
Cô đi đến cánh tủ chính giữa, đang định mở thì đột nhiên di động reo lên.
Cô đành lùi lại hai bước, đưa lưng về phía cảnh tủ kia rồi bắt máy, gọi
điện đến chính là Mộc Như Sâm.
Giọng Mộc Như Sâm không giấu được sự giận dữ, “Chị! Chị đang ở đâu thế? Sao còn chưa về?”
Mộc Như Lam mỉm cười, “Có chuyện gì à?”
“Có cảnh sát tìm tới nhà, bảo là nghi ngờ Lâm dính líu đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ, thật hết chỗ nói!”
Mộc Như Sâm vừa dứt lời, cánh tủ gỗ sau lưng Mộc Như Lam đột nhiên chậm rãi mở…
Lộ ra thân hình một cô gái trẻ, cô ta cúi đầu, mái tóc nhuộm vàng che
khuất gương mặt. Cả người cô ta trần trụi, cánh tay dang sang hai bên,
hợp với bả vai thành một trục ngang, khuỷu tay vô lực rũ xuống một góc
90 độ. Sợi tơ màu xanh gắt gao quấn quanh, in lên làn da nhợt nhạt từng
vết lằn đỏ tươi rồi cố định ở đỉnh tủ. Bởi vì máu không lưu thông mà
cánh tay dần trở nên tím tái, hai chân cô ta cũng bị sợi tơ buột chặt,
thoạt nhìn không khác gì một con rối dây.
Người này, không phải là Kim Mạt Lỵ đang bị mất tích đó sao?
Mộc Như Lam cúp máy, xoay người đối diện với Kim Mạt Lỵ, tay nâng đầu cô ta lên. Sắc mặt Kim Mạt Lỵ trắng bệch, miệng bị băng keo bịt kín, cô ta
dùng đôi mắt vừa oán hận vừa sợ hãi nhìn Mộc Như Lam chằm chằm.
Nụ cười của Mộc Như Lam vẫn dịu dàng như cũ, cô xé mở miếng băng keo trên
miệng Kim Mạt Lỵ, dùng khăn vải đã được tẩm ướt bằng Formalin nhẹ nhàng
lau người của Kim Mạt Lỵ, “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo tồn thân thể của cô
thật tốt, để nó mãi tươi mới như ban đầu, chứ con rối mà bị hư thối thì
thật không tốt chút nào.”
Cánh môi Kim Mạt Lỵ run run, loại
thuốc đáng sợ này chỉ bôi ở trên da nhưng cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn thì thấu tận xương tủy.
“Mộc Như Lam, vì sao lại đối xử với tao như vậy?”
Mộc Như Lam chỉ cười khẽ, như là không hề nghe thấy câu hỏi của cô ta, “Chờ thêm một thời gian nữa, tôi sẽ ướp xác cho cô. Cô có biết xác ướp được
tạo ra như thế nào không? Đầu tiên là dùng một cây móc dài cắm vào xoang mũi cô, hút não của cô ra. Sau đó lại mổ bụng cô, lấy hết toán bộ nội
tạng.”
“Đừng nói nữa!!” Kim Mạt Lỵ sợ đến mức toàn thân run rẩy
kịch liệt, “Vì sao lại đối xử với tao như vậy? Tao chọc gì đến mày? Tao
chọc gì đến mày hả Mộc Như Lam?!… Buông tha tao đi… Làm ơn buông tha
tao…”
Mộc Như Lam vẫn chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười thánh thiện
này trong mắt Kim Mạt Lỵ lại vô cùng đáng sợ, đứa con gái này là kẻ
điên, là tên biến thái!
…
Lúc Mộc Như Lam về tới nhà,
cảnh sát cũng đồng thời rời đi. Không khí u ám bao trùm lên Mộc gia, mặc dù cuối cùng vẫn chứng minh được Mộc Như Lâm vô tội nhưng ai vướng vào
mấy chuyện này đều cảm thấy xui xẻo, huống chi là một gia đình rất có
danh tiếng như Mộc gia.
Từ cái miệng líu ríu của Mộc Như Sâm,
Mộc Như Lam mới biết được chân tướng. Thì ra là do cảnh sát lấy lời khai từ bạn học của Kim Mạt Lỵ, tất cả mọi người đều nói rằng Kim Mạt Lỵ
thích một người tên là Mộc Như Lâm, hơn nữa gần đây lại càng điên cuồng
quấy lấy không rời. Mộc Như Lâm từng mất kiềm chế tát cô ta một cái,
thời điểm đó chỉ cách án mất tích có hai ngày, mà vào ngày Kim Mạt Lỵ
mất tích, có người còn nhìn thấy cô ta đi tìm Mộc Như Lâm. Thế là Mộc
Như Lâm bị hoài nghi.
Cho dù có là danh gia vọng tộc, nếu phạm
phải tội giết người thì chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Mộc Như Lâm chung quy cũng còn nhỏ, ban đầu còn tưởng rằng chuyện Kim Mạt Lỵ mất tích thật sự có liên quan tới mình, hoang mang đến toát mồ hôi lạnh.
Mộc Như Lam an ủi rồi dỗ cậu đi ngủ, sau đó xuống lầu trấn an Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương.
Khi cô chuẩn bị trở về phòng thì chợt nghe Kha Uyển Tình đau lòng nói với
Mộc Chấn Dương, “Không ngờ lại xảy ra chuyện này… Tuyết Tuyết còn trẻ
như vậy… Nghe nói bọn họ để lại một đứa con gái, cô đơn hiu quạnh… Trời
ạ…”
Mộc Chấn Dương trấn an bà, “Đừng quá thương tâm, những
chuyện như thế chúng ta không thể giúp gì, trừ đứa nhỏ kia… chúng ta có
thể nhận nuôi con bé, tuyệt đối không được để nó phải vào cô nhi viện.
Đứa nhỏ của Bạch Tuyết, tôi nghĩ con bé hẳn là rất nhu thuận, phù hợp
làm bạn với Mộc Như Lam.”
Đôi mắt Mộc Như Lam sáng lên, miệng
cười càng tươi. A, ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao? Bạch Tố Tình
cuối cùng cũng đến rồi sao? A… Làm sao bây giờ? Cứ nghĩ tới cố nhân lâu
ngày không gặp, cô liền cảm thấy máu khắp người sôi trào lên như muốn
thiêu cháy. Em gái đáng yêu hiền lành của chị, chị đây chờ em đã lâu
thật lâu, ha ha…
Mộc Như Sâm đi từ phòng mình ra, thấy Mộc Như
Lam hình như đang rất vui, cô cúi đầu cười dịu dàng, từng lọn tóc đen
mềm mại xõa trước ngực. Trái tim cậu “thịch” một cái, vô thức bước tới
ôm Mộc Như Lam vào lòng, “Chị”, Thân thể mềm mại cùng mùi hương khiến
người ta mê muội, đây là chị gái của cậu… Của cậu.
Mộc Như Lam giật mình quay đầu, Mộc Như Sâm cọ cọ hai má cô, khiến cô phải nheo lại một mắt, “Sao vậy?”
“Chị…”, Mộc Như Sâm càng ôm chặt hơn, vùi đầu vào cổ cô, hơi thở có chút hỗn loạn.
Mộc Như Lam chần chừ, giây tiếp theo liền xoa đầu an ủi, “Em bị Chu Nhã Nhã từ chối rồi sao?”
Chu Nhã Nhã? Cái tên này tác dụng nhanh hệt như một câu thần chú, khiến Mộc Như Sâm lập tức buông Mộc Như Lam ra, biểu tình cậu kì quái, mà tâm
tình cũng kì quái không kém, nhưng cậu lại không biết kì quái ở chỗ nào, chưa kịp hiểu ra thì đã bị Mộc Như Lâm – không biết tỉnh dậy từ khi nào – cắt ngang suy nghĩ, gọi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Kha Uyển
Tình nói với ba đứa con rằng hai ngày nữa sẽ có một cô em gái đến ở nhờ
một thời gian. Bà vốn lo lắng Mộc Như Lam có thể sẽ không vui, bởi vì
khi còn nhỏ bà cũng rất bực mình mỗi khi có cô gái nào ở nhờ nhà bà,
điều này khiến cho bà có cảm giác rằng sự yêu thương và quan tâm mà cha
mẹ dành cho mình bị người kia đoạt đi mất.
Không ngờ, Mộc Như
Lam chẳng những không bực mà còn rất vui vẻ, nói cô trước giờ vẫn luôn
muốn có một đứa em gái, hơn nữa còn ngỏ ý muốn cùng Kha Uyển Tình ra
ngoài mua vài vật gia dụng cho em gái mới. Con gái mình từ nhỏ đã hiểu
chuyện, nhiệt tình hoan nghênh Bạch Tố Tình như thế, hai vợ chồng Kha
Uyển Tình phải nói là vô cùng thỏa mãn cùng tự hào, con gái họ thật sự
tốt không ai sánh bằng, quả là niềm kiêu ngạo của bọn họ.
…
Lục gia.
Lục Tử Mạnh tính rủ bạn tốt ra ngoài ăn chơi một phen, kết quả là vừa vào
phòng của Mặc Khiêm Nhân thì liền nhìn thấy một đống ảnh chụp đặt trên
giường, nhất thời buột miệng, “Tôi nói này, cậu có cần phải điều tra
người ta như thế không? Vẫn còn nghĩ rằng em ấy là biến thái?”
Trên giường, toàn bộ đều là ảnh chụp Mộc Như Lam!
====
Kích thích chưa, sợ hãi chưa =))
Phòng trường hợp lối edit của mình không được trôi chảy làm các bạn khó hiểu, hoặc là các bạn đọc mấy ngày rồi quên nên mình giải thích diễn biến
chương 10, 11, 12 luôn:
Có 2 đứa nhỏ lẻn vào biệt thự xám của Mộc
Như Lam. Kim Mạt Lỵ bị nhốt trong tủ lục đục gõ cầu may có người nghe mà cứu, bọn nhỏ nghe thấy, chạy tới định coi, chưa kịp mở tủ thì đã bị Mộc Như Lam hù sợ đến hét lên. Kim Mạt Lỵ vừa mới im lặng được một chút,
nghe tiếng hét là lại đập tủ cầu cứu rầm rầm, nhưng Mộc Như Lam đã kéo
bọn nhỏ rời đi, vậy nên Kim Mạt Lỵ đập mệt thì bỏ cuộc, Mộc Như Lam tiễn bọn nhỏ vê rồi đi đến bôi formalin lên người Kim Mạt Lỵ như thường lệ.
Vậy thôi à.
Bạch Tố Tình trong truyền thuyết sắp lên sàn rồi, mình đang phân vân không
biết nên chọn đại từ "ả" hay là "cô ta". Bạch Tố Tình mới chỉ 14 tuổi,
gọi "ả" thì nghe già quá, nhưng gọi "cô ta" lại không phản ánh đủ độ
đáng ghét, ý của các bạn thì sao?