Mặc Khiêm Nhân đứng
trước cửa sổ, nắng sớm tinh khôi đậu trên tấm thảm nhung dưới chân hắn,
hắt lên từng vầng sáng nhu hòa. Hắn đứng đó, cả người ngập trong nắng,
mắt đeo một cái kính viền vàng, trên thân hình trần trụi tái nhợt là vết sẹo lồi tinh tráng, đôi chân dài được chiếc quần tây đen che đi. Trên
tay, Mặc Khiêm Nhân cầm ảnh chụp của Mộc Như Lam.
Trong một giây
đó, Lục Tử Mạnh cảm thấy bạn tốt của mình không phải đang tra án mà là
đang ngắm hình người yêu, hắn cũng không phải bác sĩ tâm lý tội phạm
danh tiếng ở California, mà là một tên tình nhân biến thái!
Mặc
Khiêm Nhân hơi nghiêng đầu nhìn Lục Tử Mạnh, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt
trời như được phủ thêm một tầng viền vàng, cực kì đẹp mắt. Cho dù đã làm bạn tốt nhiều năm, Lục Tử Mạnh vẫn vô thức đứng khựng lại.
“Không biết gõ cửa à?”, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng hỏi.
Nhiệt tình của Lục Tử Mạnh lập tức bị dập tắt, khịt mũi khinh bỉ, “Lúc nào cậu cũng bày ra cái bộ dạng khó chịu như vậy.”
“Với cậu thì cần gì phải tỏ vẻ”, thấy Lục Tử Mạnh đi đến trước giường định
cầm ảnh chụp lên, Mặc Khiêm Nhân liền nhíu mày, “Không được đụng vào!”
Lục Tử Mạnh giật mình, thu tay về, “Sao thế? Trên đó có dấu vân tay quan trọng cần kiểm tra sao?”
“Tóm lại là cậu không được đụng vào”, Mặc Khiêm Nhân cảnh cáo, trở lại giường thu dọn đống ảnh.
Lục Tử Mạnh đứng một bên nhìn, chợt kêu to, “Trời! Cậu có cả ảnh chụp lúc nhỏ của em ấy?!”
Mặc Khiêm Nhân không thèm để ý, Lục Tử Mạnh đành xấu hổ sờ sờ mũi, “Ra ngoài chơi không?”
“Không rảnh.”
“A!”, mất hết cả hứng.
“Tôi đâu có nói tới đây để đùa?”, giọng nói Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt, hắn đem đống ảnh đã sắp xếp cẩn thận bỏ vào bì trong suốt.
“Nhưng mà vụ án này quá hoang đường cậu có biết không?”, Lục Tử Mạnh lại khịt
mũi khinh bỉ, “Mộc Như Lam người ta là học sinh giỏi toàn diện, không
gây thù với ai, cũng không có tiền án tiền sự gì, làm sao cậu có
thể nghi ngờ người ta? Chuyện Kim Mạt Lỵ…”
“Tôi có bao giờ bảo
cô ta liên quan đến án mất tích của Kim Mạt Lỵ chưa?”, Mặc Khiêm Nhân
tháo kính mắt xuống, lấy từ trong túi một cái áo sơ mi trắng rồi mặc
vào. Động tác cực kì lưu loát, mùi bạc hà tươi mát từ trong góc áo nhẹ
nhàng lan sang xung quanh.
“Cậu tới đây không phải vì án mất tích của Kim Mạt Lỵ?”, Lục Tử Mạnh kinh ngạc, hắn cứ nghĩ là do vụ Kim Mạt
Lỵ mà người này mới từ thủ đô bay sang thành phố K.
Mặc Khiêm
Nhân nhìn hắn như đang nhìn đang nhìn một kẻ ngốc. Lòng hiếu kỳ của Lục
Tử Mạnh dâng trào, hắn dây dưa hỏi cho bằng được. Cũng đúng, cho dù là
ai, cứ hễ nghe được chuyện cô học sinh giỏi toàn diện nổi tiếng trong
giới giáo dục cả nước lại bị một tên bác sĩ tâm lý tội phạm hoài nghi
thì cũng sẽ kinh ngạc vạn phần. Không hỏi cho rõ, chắc chắn hắn sẽ không ngủ được!
Lục Tử Mạnh theo đuôi Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống bàn ăn. Giờ này hai lão gia chủ Lục gia không ở nhà, nên bàn ăn chỉ có bọn họ.
“Năm năm trước, ở thành phố K xảy ra một vụ bắt cóc tập thể”, Mặc Khiêm Nhân vừa lấy múc cháo thịt trứng vào bát vừa nói, “Năm tên tội phạm chia
nhau phục sẵn ở bốn địa điểm, bắt cóc bốn đứa trẻ để tống tiền.”
Lục Tử Mạnh gật đầu, chuyện này thì hắn nhớ rõ, hồi đó nháo rất to. Năm tên tội phạm quá lớn mật, bắt cóc một lần bốn đứa trẻ khiến ai cũng phải
kinh động.
“Những đứa trẻ bị bắt khi ấy có Mộc Như Lam, Kim Mạt
Lỵ, Tiếu Tĩnh, Lý Nhã Lan. Trong số đó, Tiếu Tĩnh và Lý Nhã Lan bị giết
chết vì gia đình không có đủ tiền.”
Hai mắt Lục Tử Mạnh mờ mịt, “Sao tôi tìm mãi không ra trọng điểm?”
“Sau khi ra tòa, thủ phạm chính bị kết án tử hình. Bốn tên tòng phạm thì vì
không đủ mười sáu tuổi cộng thêm không trực tiếp giết người nên vị quan
tòa coi thường tiểu tiết năm đó đã phán một tên vô tội, ba tên ở tù hai
năm”, Mặc Khiêm Nhân lựa hành ra khỏi cháo xong, lại với tay chọn đậu
trong bánh mì. Lục Tử Mạnh thấy thế thì khóe miệng run run, người này
vẫn quá trẻ con, từng này tuổi rồi mà vẫn kiêng ăn mấy thứ đó!
“Mà người trong án mất tích hai năm trước, chính là ba tên tòng phạm đã được ra tù.”
Lục Tử Mạnh giật mình, sau đó như hiểu ra, “Quả thật không thể có khả năng
trùng hợp khéo như vậy… Nhưng nếu từ động cơ trả thù thì bị hiềm nghi
nhiều nhất phải là người nhà của hai con tin bị giết chứ?”
“Hai
gia đình đó năm năm trước đã chuyển đến một nơi cách thành phố K cả vạn
dặm. Tôi từng đi gặp họ, họ thậm chí còn không biết kẻ bắt cóc con mình
là ai”, Mặc Khiêm Nhân dừng một chút, lấy hạt đậu cuối cùng ra, “Họ
không hề nói dối.”
“Nhưng cậu cũng không thể vì thế mà hoài nghi
Mộc Như Lam. Tôi chẳng thể nào tưởng tượng được em ấy và chuyện này có
liên quan với nhau. Vả lại, bây giờ em ấy mười sáu tuổi, hai năm trước
mới chỉ mười bốn, một cô bé mười bốn tuổi thì làm được gì? Hơn nữa, ba
tên tòng phạm đó tên nào cũng lớn hơn em ấy vài tuổi, bộ cậu nghĩ đây là kịch bản phim sao?”
“Sai”, Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn bằng đôi mắt
lạnh khiến người khác phải sợ hãi, “Suy nghĩ của tên tội phạm biến thái
nào cũng có thể trở thành kịch bản phim kinh dị. Trong khi bác sĩ tâm lí của Edward Gein khẳng định thần kinh hắn ta hoàn toàn bình thường,
người ta tìm thấy xác chết của hai người bị hắn giết trong nhà để xe.”
“Đừng, đừng đùa”, Lục Tử Mạnh nặng nề nuốt nước bọt, nhưng vẫn cố tò mò hỏi, “Edward Gein là ai?”
Mặc Khiêm Nhân tao nhã húp cháo, “Trong phim The Texas Chainsaw Massacre,
nhân vật chính được lấy cảm hứng từ một tên tội phạm có thật. Hắn là
thiên tài với chỉ số thông minh 136, dùng trí tuệ để lừa gạt mọi người.
Sau khi hắn bị bắt, một người bạn làm cảnh sát của hắn nói rằng: Anh ấy
là người thành thật thẳng thắn, sinh ra đã rất mẫn cảm, lại khá có óc
hài hước. Cho dù anh nói gì, tôi cũng rất thích tiếp xúc với anh ấy”,
đôi mắt nhìn thấu tất cả lạnh lùng quét về phía Lục Tử Mạnh.
Lục Tử Mạnh nhất thời bị bạn tốt dọa sợ đến mức buồn nôn.
…
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì hai ngày sau là kỉ niệm ngày thành lập trường
nên các lớp chưa chuẩn bị xong vẫn phải đến trường. Thứ bảy là ngày
nghỉ, hầu hết học sinh đều mong sớm hoàn thành để có thể về nhà. Hội
trưởng hội học sinh Mộc Như Lam còn rất nhiều việc cần xử lý vì vậy từ
sớm đã có mặt.
Khoảng giữa trưa, Mộc Như Sâm lo lắng chạy vào văn phòng hội trưởng, chống hai tay lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn Mộc Như
Lam, “Chị, làm sao bây giờ? Ngày mai là sinh nhật Chu Nhã Nhã, mà em
chưa kịp chuẩn bị gì cả!”
“Vậy em muốn thế nào?”
Mộc Như Sâm lập tức làm nũng, “Chị, chiều nay cùng em ra ngoài chọn quà đi, nhé, chị~”
“Thật hết cách với em”, Cô lắc đầu nhưng miệng vẫn cười cưng chiều.
Mộc Như Sâm tựa vào bàn ngắm chị mình xếp lại đồ đạc vào túi, con ngươi có
chút si mê mơ màng, đến khi Mộc Như Lam gọi một tiếng thì cậu mới hoàn
hồn, vui vẻ nắm tay Mộc Như Lam không rời, “Đi thôi, dạo phố với em đi,
lâu lắm rồi không được cùng chị đi chơi!” Nhất là từ sau khi Mộc Như Lam trở thành hội trưởng hội học sinh.
Mộc Như Lam gõ đầu cậu, “Chơi gì mà chơi, tập trung làm chuyện chính đi.”
“Chuyện chính nào?”, Mộc Như Sâm ôm đầu, đi chơi cùng chị gái nhà mình mới là chuyện chính!
“Chọn quà chứ sao, bộ em không muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à?”
“A, có chứ!”, Mộc Như Sâm lúc này mới nhớ ra, mỹ thiếu niên cũng không thèm để ý rằng trong nháy mắt vừa rồi bản thân đã quên mất Chu Nhã Nhã, lại
bắt đầu suy nghĩ xem nên tặng quà gì để cô ấy cảm động mà đồng ý trở
thành bạn gái của cậu.
====
Ý của Mặc Khiêm Nhân ở đoạn cuối
đại khái là: có những tên tội phạm biến thái thích dùng vẻ ngoài hiền
lành vô hại để gạt người, Mộc Như Lam cũng nằm trong số đó.