Edit: Y Dung
Tình cờ cứu được một ông lão lại là ông nội của Tiết Đình.
Đồng Hoài mất hết mấy phút để tiêu hóa cái tin này, lúc tỉnh lại liền giật giật góc áo Tiết Đình: “Vậy làm sao cậu biết đó là tôi?”
Tiết Đình: “Tổng hợp miêu tả của bác sĩ và ông nội, một người tóc xoăn đỏ như khăn quàng.”
Thế là lập tức chốt được nghi phạm.
Đồng Hoài: ……
Đồng Hoài từ nhỏ đã không thích mái tóc xoăn tự nhiên của mình, không thích người khác dùng nó để làm biệt danh gọi mình nên ngay cả tên Wechat cũng đặt là “Không xoăn rất thẳng”. Cậu sờ sờ tóc, hậm hực nói: “Ngày mai tôi sẽ đi duỗi thẳng.”
Tiết Đình nghe thế dừng lại, một chân phanh thắng xe, quay đầu nhìn kỹ cậu.
Đồng Hoài là kiểu hình mẫu mỹ thiếu niên tiêu chuẩn manga, màu tóc xoăn hơi sáng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt tròn trong veo, có thể nhìn thấu tận cùng.
Nói thật, cực kỳ đẹp.
Miêu tả một nam sinh không nên dùng từ xinh đẹp nhưng Đồng Hoài quả thực rất đẹp.
Tóc xoăn rất hợp với cậu.
Cậu ta dừng một chút, giọng nói nhàn nhạt đánh giá: “Xoăn cũng đẹp mà.”
“Cậu làm sao biết được khó khăn của người ta chứ……” Vẻ mặt Đồng Hoài đau khổ, nhìn mái tóc đen dày của cậu ta, chua chát lẩm bẩm, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu đá chân cậu ta, “Lái xe.”
Tiết Đình híp mắt không nói gì, quay lại lái xe.
Xe đạp lúc nãy còn ổn đột nhiên rung lắc, vừa xóc nảy vừa trơn trượt, thấy sắp đụng phải cành cây, tim Đồng Hoài nhảy lên tới cổ họng, vội vã nhận thua: “Cậu làm ơn nhìn đường đi chứ, tiếp tục như thế chúng ta sẽ vào bệnh viện nằm chung với ông nội cậu đó! Anh Tiết!”
Một tiếng anh Tiết mưa thuận gió hoà, xe đạp ổn định trở lại.
Lòng dạ hẹp hòi!
Đồng Hoài bị cậu ta làm tức giận đến nghiến răng: “Đợi đến khi xuống xe cậu sẽ biết tay…… Ai! Anh Tiết! Anh! Cẩn thận một chút!”
Mới nói được một nửa, xe đạp lại bắt đầu lắc lư, Đồng Hoài lần nữa co quắp, âm thanh run rẩy: “Yên sau xe của cậu ngoại trừ tôi chắc chẳng ai dám ngồi.”
Tiết Đình suy nghĩ, thận trọng trả lời: “Ừ.”
Ngoại trừ Đồng Hoài, thực sự không ai dám dựa gần như vậy, còn không sợ chết trêu chọc cậu ta.
“Vậy được rồi,” Đồng Hoài vỗ ngực, nói một câu sâu xa, “Yên sau xe đạp là chỗ dành cho người yêu ngồi, cậu làm vậy là sẽ độc thân suốt đời đó.”
Vừa nói vừa trộm nhìn phản ứng của Tiết Đình, muốn nói thêm mấy câu khách sáo.
Mặt Tiết Đình không chút gợn sóng: “Người yêu của tôi sẽ không nói nhiều như cậu.”
Đồng Hoài chân thành: “Câu này của cậu người giang hồ gọi là flag.”
Nói xong lại nghĩ, không lẽ Tiết Đình thật sự đã có đối tượng rồi sao?
Đồng Hoài cảm thấy buồn bực trong lòng cả đường đi, đến bệnh viện mới nhớ tới cái gì đó, giật nhẹ góc áo Tiết Đình: “Chờ tôi một chút.”
Tiết Đình lưu loát chống một chân dừng xe lại, cầm điểm tâm mua cho ông nội, dựng xe bên ngoài bệnh viện, đi theo sau: “Làm gì thế?”
Đồng Hoài đi đến trước một tiệm bán trái cây với hoa, cúi đầu nghiêm túc chọn lựa: “Đi thăm bệnh nhân không mang theo ít đồ coi sao được, trên đường lo chọc cậu nên quên, lúc đầu nên mua chút thuốc bổ.”
Tiết Đình không nghĩ cậu còn có phần thành ý này, ngẫm lại tiền của cậu đều là vất vả làm công kiếm được, có chút mềm lòng: “Không cần, cậu đã cứu ông nội, chúng tôi nên cám ơn cậu mới phải.”
“Đây là lễ phép cơ bản.” Đồng Hoài ít khi cương quyết như vậy, quay đầu nhìn xe đạp bên kia, “Dựng ở chỗ đó không sợ bị trộm sao?”
Tiết Đình suy nghĩ một hồi, không ngăn cản nữa, khoanh tay đứng chờ cậu: “Không.”
Đồng Hoài ừm một tiếng, cúi người chuyên tâm chọn chọn lựa lựa.
Tính chậm chạp của cậu lại tái phát, chê cái này chê cái kia, chê hoa này ý nghĩa không tốt, ngại hoa kia quá diêm dúa lòe loẹt, chê trái này nhìn không tươi, chê trái kia không đẹp, chê đến nỗi nhân viên cửa hàng mặt cũng tái đi luôn, ánh mắt Tiết Đình kiểu ‘một lời khó nói hết’, lấy điện thoại ra thanh toán.
Ôm hoa với trái cây quay lại, Đồng Hoài trợn tròn mắt, giật mình kinh ngạc: “Tiết Đình.”
Tiết Đình vẫn còn đang suy đoán mấy loại hoa quả bị Đồng Hoài chê đến cùng là xấu chỗ nào, nghe tiếng hững hờ ngẩng đầu: “Hả?”
“Chơi trò tìm điểm khác biệt nha,” Đồng Hoài chỉ chỉ cổng bệnh viện, “Chỗ đó với lúc nãy có gì khác nhau?”
Tiết Đình: “Không có gì……”
Nói được một nửa, sắc mặt của cậu ta hơi đổi, lông mày chau lại, trầm mặc.
Đồng Hoài: “Cậu hiểu rồi ha.”
Thái độ của Tiết Đình dần dần biến xấu.
Đồng Hoài lúc đầu không muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng của cậu ta, nhịn không được cười ra tiếng: “Không phải cậu nói xe đạp sẽ không bị trộm sao?”
Tiết Đình quay đầu, từ chối trả lời.
Một chiếc xe đạp lớn như vậy cũng làm mất!
Ở gần khu Tây bệnh viện quả nhiên trị an không tốt.
Lúc vào bệnh viện, sắc mặt Tiết Đình đã tối sầm lại.
Ông cụ nằm ở khu nội trú lầu ba, hai người chen lấn vào thang máy đi lên.
Thị trấn Lâm Lam đầu tháng tám vẫn nóng như trước, sau khi hết mưa lại bắt đầu nóng bức, trong thang máy là ngộp nhất.
Cũng may thang máy đến nhanh, Đồng Hoài cùng Tiết Đình bước ra, sắp đến trước phòng bệnh thì bước chân Tiết Đình đột nhiên dừng lại.
Đồng Hoài trộm nhìn cậu ta, tranh thủ lùi về phía sau một bước: “Chuyện cậu làm mất xe đạp không liên quan đến tôi nha.”
“……” Tiết Đình ỷ mình thân cao tay dài, kéo cậu trở về, “Quên nói câu này với cậu, cảm ơn.”
“Lần trước cậu cũng đã giúp tôi, coi như hòa đi.” Đồng Hoài không để ý, đẩy cửa phòng bệnh.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc và nước khử trùng, mấy giường bệnh đều có bệnh nhân nằm, giường của ông cụ Tiết ở cạnh cửa sổ.
Hai người đi tới gần, ông cụ đang nhìn ra ngoài cửa sổ quay đầu lại.
“Ông nội,” Tiết Đình đặt bữa sáng xuống, “Con mang tóc xoăn đến cho nội gặp.”
Đồng Hoài nghĩ thầm: cậu đúng là càng ngày càng biết nói chuyện.
Ông cụ mặt mũi hiền lành, nhìn rất ôn hòa, Tiết Đình chả có chút tính tốt nào di truyền từ ông nội. Ông tháo mắt kính, nheo mắt nhìn kỹ Đồng Hoài một chút, lại đeo kính lên, cười ha hả: “Hôm qua kính mắt bị rơi mất, không nhìn rõ được ai giúp đỡ, thì ra là hình dáng này.”
“Có đẹp trai không ạ?” Đồng Hoài hỏi.
Ông cụ vui vẻ: “Đẹp trai lắm.”
Còn chỉ chỉ Tiết Đình, “Đẹp trai hơn cả nó.”
Tiết Đình khịt mũi, không muốn cãi lại ông nội, chỉ có thể phớt lờ hành động châm chọc trực tiếp này.
Ông cụ Tiết khí chất đoan chính nho nhã, nếp nhăn khóe mắt liên tục xuất hiện, đôi mắt sâu thẳm sáng tỏ, hơi giống với ông nội của Đồng Hoài.
Nói đùa mấy câu, ông cụ Tiết nhẹ giọng cảm ơn: “Tiểu Đồng à, hôm qua cảm ơn cháu.”
Đồng Hoài lắc đầu: “Dạ tiện tay mà thôi, ai cũng sẽ làm vậy.”
“Cũng không hẳn.” Ông cụ Tiết đáy mắt ngậm ý cười, vẫy tay ra hiệu Đồng Hoài ngồi vào bên cạnh ông.
Một già một trẻ ngồi đó trò chuyện, Tiết Đình cắm tai nghe một lát, ông nội hay thích bắt cậu ta làm trò cười, cậu ta dứt khoát không tham gia vào chủ đề, đi đến bên cửa sổ phát hiện chỗ này có thể nhìn thấy cửa chính bệnh viện.
Ông cụ tên là Tiết Cảnh Dương, ông rất thích nói chuyện, qua một lát đã trở nên thân quen với Đồng Hoài. Đồng Hoài rất có thiện cảm với ông, hứa sau này có rảnh sẽ đến bệnh viện thăm ông.
Ông cụ hài lòng, rốt cục nhớ tới cháu trai mình, chỉ chỉ Tiết Đình đứng gần cửa sổ:”Nó đang làm gì thế?”
Đồng Hoài: “Chắc đang nhớ chiếc xe đạp.”
“Haizz, lại bị trộm.” Ông cụ Tiết không cần hỏi ngọn nguồn, nghe xong liền hiểu.
Đồng Hoài mẫn cảm bắt lấy chữ mấu chốt: “Lại?”
Tiết Cảnh Dương còn đang cười trên nỗi đau của người khác: “Đây là chiếc thứ ba bị mất kể từ khi nó chuyển trường.”
Đồng Hoài: “…… chiếc thứ ba?”
Tiết Cảnh Dương đếm đếm ngón tay: “Chiếc thứ nhất là lúc chở ông đi ra ngoài, tùy tiện dựng ở một chỗ không khóa, liền bị trộm.”
“Chiếc thứ hai thì sao ạ?” Đồng Hoài tràn đầy phấn khởi.
“Trên đường đi học, nghe có tiếng mèo kêu thảm thiết trong ngõ, nó cứu được con mèo kẹt một chân trong bẫy, còn bị cào mấy cái, ra ngoài xe đạp đã biến mất, may mắn gặp được xe buýt.”
Bị mèo cào? Ngồi xe buýt đi học?
Đồng Hoài ngẩn người.
“Chiếc thứ ba này……”
Tiết Đình không thể nhịn được nữa: “Còn không ăn sẽ nguội đó, ông cho cái miệng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tiết Cảnh Dương nghe lời cháu trai nâng chén cháo, cầm lấy thìa, lại nói: “Đình Đình à, nội nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên nói chuyện này cho con biết.”
“Nội vẫn nên húp cháo thì hơn.”
Nghe được hai từ đó, thần sắc Tiết Đình chớp mắt rơi vào tuyệt vọng, cảm giác muốn tê liệt ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm Đồng Hoài không nói lời nào.
Dưới ánh mắt chăm chú đầy sát khí của cậu ta, Đồng Hoài liều mạng nín cười.
Con mẹ nó Đình Đình, còn chưa bằng Hoài cục cưng đâu.
Tiết Cảnh Dương khuấy cháo, lo lắng: “Vẫn phải nói. Lúc xe đạp của con bị trộm, nội tận mắt thấy hết toàn bộ.”
Tiết Đình: ……
Ở bệnh viện chơi cùng ông cụ tới trưa, lúc về không có xe đạp, hai người chỉ có thể ngồi xe buýt.
Đồng Hoài nhìn hai ông cháu giận dỗi nhau lúc sáng có chút ghen tị: “Thì ra cậu sống chung với ông nội.”
“Ừ.”
“Cho nên cậu mới đến tiệm mua hai phần điểm tâm mỗi ngày?”
“Ừ,” Tiết Đình nói, “Ông nội rất thích.”
Vậy cha mẹ ở đâu?
Trong lòng Đồng Hoài thoáng qua một nghi hoặc, nhưng cậu từng trải qua kinh nghiệm, người ta không đề cập tới, cậu sẽ không hỏi đến cha mẹ họ.
Tiết Đình không lẽ cũng là gia đình đơn thân sao? Hoặc là mồ côi cha mẹ? Cũng không phải…… Nếu vậy rất đáng thương.
“Trưa nay hai người ăn gì?”
“Để tôi làm.”
Nhìn xe buýt tới, Đồng Hoài cùng Tiết Đình đi quẹt thẻ ngồi vào hàng cuối cùng, nói tiếp: “Tình cảm của hai người rất tốt.”
Tiết Đình dựa vào thành ghế, từ chối cho ý kiến.
“Nhìn thấy ông nội câụ, tôi liền nhớ tới ông nội tôi.”
“Ông nội cậu……” Tiết Đình nghe giọng của cậu đầy tưởng niệm, nhất thời không đoán được ông cụ còn sống hay không.
Đồng Hoài tất nhiên hiểu được sự ngập ngừng trong lời nói của cậu ta, không vui: “Ông bà của tôi vẫn khoẻ, chỉ là mấy năm này thân thể họ không tốt lắm, phải chuyển đi……” Hai chữ nước ngoài bị nuốt trở về, Đồng Hoài chùng xuống, miễn cưỡng bổ sung, “Về nông thôn.”
Giữa lông mày của Tiết Đình lộ ra nghi vấn.
Thân thể không tốt, phải được ở gần chăm sóc mới đúng chứ?
Đồng Hoài cũng phát hiện logic sai lầm, tim đập rộn lên.
Cậu xoa nắn ngón út, nghĩ nếu không thì ngả bài luôn đi nhưng lại lo lắng chênh lệch về gia cảnh quá lớn sẽ làm Tiết Đình tự ti, dù sao người này cũng cần mặt mũi.
Mà Tiết Đình vì không muốn để cậu sau này phải đi bưng gạch, nhiệt tình giúp đỡ cậu làm bài tập, nếu biết được sự thật nhất định sẽ rất giận……
Đồng Hoài hoảng loạn suy nghĩ một đống, Tiết Đình giống như đã hiểu ra chuyện gì đó, gật gật đầu.
Ngoại trừ con cái không hiếu thuận, không phụng dưỡng cha mẹ thì còn lý do gì chứ.
Nhìn cậu ta có lẽ đã tự mình hiểu, Đồng Hoài không dám nói hươu nói vượn thêm nữa.
Phải làm như Du Vấn nói, nắm giữ quyền chủ động, tìm thời cơ tốt tiết lộ.
Tiết Đình còn phải đem chút đồ tùy thân của ông cụ Tiết đến bệnh viện, trên đường nói với Đồng Hoài hôm nay sẽ không ghé quán.
Đồng Hoài làm bộ kiểu không thèm để ý, tùy cậu muốn tới hay không cũng được: “A, tùy cậu, hôm qua lão Sài đặc biệt căng thẳng, tưởng tay nghề của mình xuống cấp, cũng hoài nghi cả cuộc sống.”
Cậu tới phía trước đứng, phất phất tay xuống xe buýt, đến tiệm nhìn thấy lão Sài tươi cười, tự nhiên chột dạ, làm việc cũng cần mẫn không ít.
Chạng vạng tối đến giờ tan ca, Đồng Hoài tạm biệt Sài Lập Quốc rồi ung dung đi về nhà, mở Wechat ra xem một chút, lúc này mới phát hiện buổi trưa Tiết Đình có chuyển tới một khoản tiền.
Cậu tiêu tiền như nước, không nhớ rõ đã dùng bao nhiêu, nhưng đoán đây là tiền thuốc men, là nhiều hay ít cũng không biết.
Đồng Hoài suy nghĩ, lão Sài mở quán ăn không vì kiếm tiền, giá món trong menu thấp nhưng thu chi mỗi ngày không hề nhỏ, cho nên với điều kiện kinh tế của Tiết Đình, chắc cũng không đặc biệt khó khăn.
Nhưng Tiết Đình không nhắc tới cha mẹ, sống cùng ông nội trong khu tây nghèo khổ, xác định không phải dạng thường thường bậc trung.
Cậu nghĩ thế, đứng lại gõ chữ.
– Không xoăn rất thẳng: Coi như học phí cậu dạy tôi, không cần đưa lại đâu.
– Tiết Đình: Lấy đi.
– Không xoăn rất thẳng: Thật sự không cần, tôi còn chưa cảm ơn cậu dạy tôi mà.
Tiết Đình hình như suy nghĩ gì đó, gửi tới một câu: Nhận lấy, rồi chuyển lại cho tôi hai mươi đồng.
Để làm gì?
Cậu ta không từ chối, Đồng Hoài ngược lại khó hiểu về khoản tiền hoàn lại, bấm gửi qua hồng bao hai mươi đồng.
Tiết Đình nhận lấy hồng bao, không trả lời tin nhắn Wechat cho Đồng Hoài.
Đồng Hoài không kìm được tò mò, vừa chơi điện thoại vừa đi đường.
Lúc sắp đến nhà cũ, cậu nhìn chằm chằm vào Wechat hiện ra một tin nhắn.
–Tiết Đình: Nhìn đường.
Nhìn thấy câu này, bước chân cậu vô thức ngừng lại, lập tức trên trán có cái gì đó rất lạnh áp vào, trời mùa hè, như vậy rất mát.
Một cái bóng bao phủ, Đồng Hoài ngẩng đầu nhìn.
Trời mùa hè mây ráng đỏ, một làn gió khô nóng thổi qua làm bay một góc áo somi, Tiết Đình lấy ly đá bào áp lên trán sau đó bỏ vào tay cậu, trong tay mình cũng cầm một ly.
“Đây là cái gì?”
Tiết Đình ngắn gọn đáp: “Học phí.”