Giả Nghèo

Chương 32:




Trans: Tiên Trần
Đồng Hoài bị hung dữ mà không hiểu ra sao, ủy khuất bĩu môi một cái, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Không hiểu Tiết ca cậu ta trúng phải gió gì, hôm trước cũng làm cậu mất mặt.
Sao giống như bà dì tới vậy?
Đã làm xong bài toán học và tiếng anh, đầu Đồng Hoài choáng váng não trướng, cầm điện thoại lên, chuẩn bị lên mạng hớn hở dạo chơi, quang minh chính đại lười biếng.
Tiết Đình tựa vào đầu giường, cầm quyển sách xem, liếc nhìn cậu một cái, không nói.
Đã bảy giờ rồi, buổi tự học đã bắt đầu.
“Lớp mười một mười hai lại có nhóm WeChat” Trong đó còn khá náo nhiệt, không ít người đang @Đồng Hoài.
  • Trần Nguyên: Lâu ngày gặp lại, Tiết ca lại có thể lên tự học buổi tối rồi?

  • Triệu Cẩu: Bạn học Tiểu Đồng ngồi cùng bàn với Tiết ca @Không cong rất thẳng cũng lên rồi

  • Điền Hâm: Bạn học Tiểu Đồng lên lớp không đáng sợ, đáng sợ là Tiết ca cũng lên rồi, chẳng lẽ tối nay trường sắp nổ rồi?

  • Tề Minh Dũng: Rất có khả năng

Đồng Hoài trở mặt kiêu ngạo, cố mà bảo vệ danh dự của Tiết Đình, gõ chữ thật nhanh.
  • Không cong rất thẳng: Hai người chúng tôi xin nghỉ rồi

  • Triệu Cẩu:?

  • Trần Nguyên:?

  • Lâm Đàm Nhã: Hai người… Các cậu?

  • Không cong rất thẳng:?

  • Triệu Cẩu: … Hai người các cậu bây giờ đang ở cùng nhau? Đang làm gì?

Gặp phải kẻ bạo hành mèo chuyện này không dễ nói trong nhóm lớp, Đồng Hoài trả lời Triệu Cẩu một câu, không phản ứng một câu, tiện tay gửi một câu “Ngủ rồi”, điện thoại úp lên bàn.
Cầm bút lên viết vài chữ, động tác của cậu đột nhiên dừng lại.
Trong đầu Đồng Hoài vang lên một hỏi một đáp khi nãy, sắc mặt từ từ kỳ lạ.
— Hai người các cậu bây giờ đang ở cùng nhau?
— Đúng vậy.
— Đang làm gì?
— Ngủ.

Trời.
Đồng Hoài giật mình, lập tức tóm lấy điện thoại, luống cuống vội vào trong nhóm.
Không ngờ, trong nhóm lớp sẽ không giống cậu nghĩ giống điên khùng tục tĩu chứ, đầy lời lẻ trêu chọc.
Bởi vì trong đầu cậu sau khi gửi xong câu đó, Tiết Đình cũng đã lên tiếng.
  • XT: Tôi cũng ngủ rồi.

Trong nhóm lớp yên tĩnh như chết.
Cuộc trò chuyện riêng của Đồng Hoài đang điên cuồng nhảy lên.
Đồng Hoài: “…”
Đồng Hoài: “… …”
Trên trán Đồng Hoài đen lại, xoay qua Tiết Đình: “Cậu…”
“Giúp cậu thu lại phần đuôi.” Tiết Đình bỏ điện thoại xuống, tỉnh táo trả lời.
… Cậu thu lại cái rắm á!!!
Cậu đã chọc phải tổ ong vò vẻ rồi, nhốt tôi trong phòng, sau đó lại ném tổ ong vò vẻ vào sao!
Nhớ lại đẩng cấp truyền tin đồn của bạn học lớp ba, một truyền mười, mười truyền trăm đó, ba người đã trở thành hổ tiểu bậy nghe nhầm đồn bậy, trong lòng Đồng Hoài lại hiện ra lờ mờ dự cảm chẳng lành, mở vào Wechat của Triệu Cẩu.
  • Triệu Cẩu: Sao họ không nói nữa, các cậu ngủ rồi sao?

  • Không cong rất thẳng: Phàm là cậu mở to con mắt cũng có thể nhìn thấy tên Wechat của tôi là gì

  • Triệu Cẩu: Haizz, cậu nghĩ đi đâu vậy, tôi là kinh ngạc sao hai cậu ngủ sớm vậy.

  • Không cong rất thẳng: …

Đồng Hoài lại mở Wechat của Trần Nguyên lên.
  • Trần Nguyên: Triệu Cẩu nói với tôi là các cậu ngủ rồi mà?

Người tiếp theo.
  • Điền Hâm: Tôi nghe Trần Nguyên nói, các cậu không những ngủ… còn???

Người kế tiếp nữa.
  • Một chú cá nhỏ mơ ước làm Hải Vương: Tôi nghe Điền Hâm nói cậu đã ngủ cùng với Tiết Đình??? Trời ạ bà mẹ, cậu ở đâu tôi xách dao tới!

Lớp kế bên cũng gửi lời hỏi thăm tới: Đồng ca, chuyện thế nào, tôi nghe Du ca nói Tiết Đình cái gì cậu… Cậu ta muốn quyết đấu sống chết với Tiết Đình???
Đồng Hoài: “…”
Mẹ kiếp, thật sự đủ rồi.
Bầy chó nhãi con này.
Đồng Hoài chết lặng chặn ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện nhóm gửi ra ngoài, tiếp đó đặt điện thoại xuống, quyết định cách xa mạng thế giới hỗn loạn này.
Vẫn là thế giới bài tập đơn thuần.
Bài tập cuối tuần không coi là ít, kim đồng hồ tích tắc tích tắc, dần dần chỉ một giờ sáng.
Mặc dù quá trình không thuận lợi lắm, có điều dưới sự giúp đỡ của Tiết Đình Đồng Hoài cuối cùng đã hoàn thành bài tập.
Cậu trước kia thường chơi game suốt đêm, sau lần nghỉ hè đó, trái lại cơ bản không thức đêm nữa, mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ dâng lên.
Tiết Đình bỏ sách xuống, bôi thuốc cho cậu, đầu ngón tay hơi lạnh gõ lên trán cậu một cái: “Ngủ đi, sáng mai gọi cậu.”
Trong đầu Đồng Hoài trống rỗng, ò một tiếng, dùng cả tay và chân bò lên giường, tự giác nằm vào trong cùng.
Không biết có phải là vì cậu quá buồn ngủ không, đã sinh ra ảo giác, giường của Tiết Đình đã trở nên mềm rất nhiều.
Đèn bụp tắt một tiếng, trong phòng tối lại.
Đồng Hoài mơ hồ đợi một chút, thiếu chút nữa ngủ đi, cảm thấy không đúng, lại mở mắt.
Tiết Đình không lên giường ngủ, cậu ta mở đèn bàn, ngồi trên bàn học bị chiếm đoạt trước đây, sách trong tay lại lật một trang.
Đồng Hoài xoa xoa mắt, âm thanh vì buồn ngủ mà êm dịu: “Cậu còn không ngủ sao?”
Tiết Đình có hơi suy nhược tinh thần, bình thường rất khó đi vào giấc ngủ, chịu đựng đến một giờ rưỡi hai giờ mới có thể buồn ngủ, dứt khoát lấy khoảng thời gian này mà tiếp tục học tập, bây giờ đối với cậu ta mà nói thì vẫn còn sớm.
Cậu ta nghiêng đầu một cái, lông mày hạ xuống, ánh đèn mạ chiếu lên một bên gò má trong trẻo lạnh lùng khôi ngô của cậu ta, đường nét ngũ quan hiện lên rất rõ, cái lạnh thấu xương bị bóng đêm và ánh đèn loại bỏ đi, cả người kèm thêm giọng nói, tựa hồ như cũng ôn hòa mấy phần: “Cậu ngủ trước đi.”
Đồng Hoài càng buồn ngủ, hừm một tiếng, khép mắt lại, mơ hồ nghĩ: Ò, thì ra cậu ta cũng là người.
Cho dù có được trời phú, tất cả đều ung dung không vội, tạ nặng như nhẹ, sau lưng cũng nhất định ướt sũng mồ hôi.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng hít thở chậm rãi, dài dài của Đồng Hoài và tiếng lật trang sách nhỏ nhẹ.
Kim đồng hồ từ từ chỉ về hai giờ.
Tiết Đình kỳ thực xem được cũng không nhiều, giống như là đặc biệt chờ đợi giờ này. Giờ đã đến, cậu ta chậm rãi để ý khép sách lại, nâng quai hàm, lắc đầu, quan sát tướng ngủ của Đồng Hoài.
Đèn bàn chỉ chiếc phủ phạm vi bàn học, ánh sáng trên giường mờ mờ, đường nét thanh tú nhấp nhô phác họa mơ hồ đẹp đẽ.
Cậu ta vô ý xoay bút, lập tức tắt đèn bàn nhỏ, nhẹ nhàng nằm lên giường.
Nam sinh tuổi dậy thì càng ngày càng cao, Đồng Hoài thực ra thực sự cao lên rồi.
Chiếc giường đơn không lớn, dù cho Tiết Đình cố ý kéo dài khoảng cách, nhiệt độ cơ thể Đồng Hoài vẫn rất gần.
Đầu của cậu thỉnh thoảng lê chầm chậm trên gối, lúc tay dưới chăn xê dịch kèm theo tiếng vang sột soạt nhẹ nhàng, nói mớ vô ý thức, còn có âm thanh vừa hít vừa thở, mỗi động tác nhỏ nhặt, đều bị phóng đại vô tận trong màn đêm vắng lặng và khoảng cách gần trong gang tấc, chui vào trong đầu, bày ra hình ảnh rõ rệt.
Ngủ cũng không an phận như vậy.
Một người hoạt bát nằm ngủ kế bên cũng có thể giày vò như vậy, Tiết Đình không buồn ngủ chút nào, mở mắt nhìn lên trần nhà.
Đồng Hoài trong mơ bỗng nhiêu lẩm bẩm câu gì, trở mình, nửa người chen vào trong ngực Tiết Đình, đầu cọ vào trước cổ cậu ta, chân bị thương đặt trên đùi cậu ta, đảo khách thành chủ, khá phách lối.
Cơ thể dính sát lại với nhau, không biết có phải là vì Đồng Hoài uống sữa hằng ngày, trên người cậu hình như kèm theo mùi sữa ngọt ngào dễ chịu.
Cả người Tiết Đình cứng đờ, muốn trực tiếp tung người ra, bên môi chợt quét qua hơi thở ấm ấp, Đồng Hoài cà một cái vào bên gò má cậu ta, ủy khuất nói mớ: “Không muốn làm bài tập…”
Cậu ta bất đắc dĩ thở dài, từ từ thả lỏng, nhẹ đẩy Đồng Hoài, đẩy không ra.
Quá gay go rồi.
Cậu ta đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ bị động như vậy.
Đồng Hoài nũng nịu rất khó cự tuyệt.
Không ngờ ngủ càng khó làm hơn.
Tên tóc xoăn này rốt cuộc là loại tiểu yêu quái gì?
Yêu quái tóc xoăn thong thả ngủ một đêm, còn mơ đến con Stitch bị bỏ ở nhà, ôm chặt không buông tay.
Hôm sau, Đồng Hoài mơ màng mở mắt, gối kế bên đã trống, không để lại hơi nóng.
Tiết Đình sáng sớm đã thức dậy rồi.
Mấy giờ cậu ta ngủ? Mà dậy sớm như vậy?
Đồng Hoài ngáp một hơi dài, xoa xoa khóe mắt, vẫn còn buồn ngủ, rũ đầu xuống kéo bộ quần áo trên bàn, víu được một nửa, đột nhiên nhớ ra việc gì.
Hôm nay là thứ hai, cậu quên mang đồng phục đến rồi!
Lát nữa hình như có lãnh đạo đến kiểm tra, chủ nhiệm Chương xắn tay áo lên, chỉnh đốn phong cách trường học trước, từ tuần trước đã ngày ngày chắn ở cổng trường nhìn chăm chăm, không mặc đồng phục theo quy định thì không cho phép vào.
Đổi lại lúc trước, Đồng Hoài còn có thể khỏe mạnh trèo tường, bây giờ cái chân què rồi, quả thật dũng mãnh không nổi.
Cậu đang suy nghĩ bảo Tiết Đình đưa cậu về nhà lấy đồng phục, Tiết Đình liền đẩy cửa đi vào, liếc nhìn quần áo trong tay cậu, đã hiểu ra hoàn cảnh khó khăn trước mắt của cậu, đi tới bên tủ quần áo, lấy một bộ đồng phục khác ném qua.
Đồng Hoài cảm thấy thế này cũng được, còn bớt việc, cởi đồ ngủ xuống, thay đồng phục.
Mặc vào rồi, cậu mới phát hiện không đúng, nhướng mày kéo tay áo và ống quần: “Quần áo của cậu to quá.”
Tiết Đình cao hơn cậu, quần áo cũng lớn hơn một số, làm cho Đồng Hoài đặc biệt nhỏ bé.
Trong mắt Tiết Đình có nụ cười không quá rõ ràng vừa thoáng qua, cố ý lạnh mặt xuống, giơ điện thoại lên: “Sáu giờ hai mươi rồi, còn đến nhà cậu đổi đồng phục sẽ trễ giờ.”
Đi trễ càng thảm hại hơn, phải bị Lão Chương áp giải đến phòng bảo vệ viết nội quy trường học.
Đồng Hoài lập tức không cằn nhằn nữa, đưa tay cho Tiết Đình đỡ xuống lầu trước, trong đầu mơ hồ lướt qua chút gì đó.
Nhưng suy nghĩ đó chợt lóe lên rồi biến mất, đi quá nhanh, cậu không nắm chắc.
Tiết Đình quả nhiên thức dậy rất sớm, trên bàn ăn bày ra một lồng bánh bao hấp, xíu mại và sữa đậu nành, nóng hổi, cũng không biết đi mua lúc nào.
Đồng Hoài sáng sớm ăn không ngon miệng lắm, ngậm miếng xíu mại, đeo cặp sách lên: “Đi thôi.”
Tiết Đình liếc cậu một cái, nhét ly sữa đậu nành nóng vào trong tay cậu.
Sau khi ra khỏi cửa, ngồi lên xe đạp, gió sáng sớm đập vào mặt, Đồng Hoài mới cảm thấy lạnh.
Lâm Lam thật sự đã hạ nhiệt rồi.
Cậu vài cái nhai đã giải quyết xong cái xíu mại đó, hai tay ôm lấy ly sữa đậu nành, sưởi ấm tay rồi uống hai hớp, chọc chọc lưng của Tiết Đình: “Đình Đình, cậu có lạnh không?”
Tiết Đình trầm mặc một hồi: “Mỗi lần cậu gọi tôi như vậy, trong lòng tôi đều rất ấm áp.”
“… Có thể mạo muội hỏi một câu tại sao lại ấm áp không?”
Tiết Đình nghiêng đầu, vẻ mặt giống như ôn hòa hỏi: “Đã nghe nói qua thịnh nộ chưa?”
Đồng Hoài im lặng rụt cổ lại, nhìn tay Tiết Đình lộ ra ngoài, suy nghĩ: Mấy ngày nay còn tốt, nhiệt độ hạ thấp đạp xe đạp sau một thời gian sẽ thế nào?
Tại sao Tiết Đình không đi xe buýt?
Đợi đã.
Đúng rồi.
Tại sao cậu không về nhà thay đồng phục, sau đó ngồi xe buýt đến trường?
Đồng Hoài nhận ra chậm trễ cũng kịp phản ứng lại, ngơ ngác quay đầu lại căn nhà cũ bị bỏ lại phía sau và chiếc xe buýt sắp đi qua họ, sững sốt một hồi lâu, thầm vui mừng.
Không nghĩ rằng Tiết Đình cũng có lúc ngu ngốc.
Thấy Tiết Đình giúp cậu một lần, bèn không thức tỉnh cậu ta.
Tiết Đình cũng nhìn về hướng chiếc xe buýt, bình tĩnh thu lại tầm mắt.
Đã đến trường học, thời gian cũng không xem là quá trễ.
Trong sân trường hò hét ầm ĩ, tràn ngập tiếng người truy đuổi trêu đùa, chung quanh người qua người lại, Đồng Hoài cần thể diện, sống chết không để cho Tiết Đình cõng hay ôm.
Từ lần chơi trốn khỏi mật thất đó, Tiết Đình đã hiểu sâu được đây là vị tổ tông thích sĩ diện, giữ lấy cặp của cậu, khi cậu chống nạng, để cho cậu chống đi khập khểnh cộng thêm nhảy, đi đến tầng dưới một cách khó khăn.
Lên tới lớp mười một, lớp ba cũng chuyển đến lầu hai.
Chuông chuẩn bị thứ nhất vừa vang lên, bọn học sinh ào ào tràn về phòng học, trên hành lang vắng lặng, mỗi lớp đều đã ngồi đầy người, tập thể đọc cổ văn, đọc từ vựng tiếng anh, tiếng đọc sách oang oang, lúc cao lúc thấp.
Tiết Đình nhìn thời gian, lại nhìn về phía Đồng Hoài đã nghỉ ngơi xong chuẩn bị nhảy lên lầu tiếp.
Cái gọi là dây kiên nhẫn bỗng chốc hoàn toàn đứt đoạn.
“Cầm lấy.”
“Hả?”
Đồng Hoài lờ mờ nhận lấy cặp sách Tiết Đình đưa qua, còn chưa kịp phản ứng, Tiết Đình hơi khom người xuống, dứt khoát bế cậu lên, bước đi vững vàng, đi thật nhanh trên hành lang.
Cái bế này còn dọa người hơn mẹ cậu!
Con ngươi Đồng Hoài chấn động, kinh động nắm lấy cánh tay cậu ta: “Trời ạ, cậu làm gì thế này!”
Tiết Đình nhanh chóng leo lên cầu thang, đi đến lầu hai, bỏ Đồng Hoài xuống, chỉ vào cửa phòng học cách đó không xa: “Nhảy.”
Đồng Hoài: “…”
Đồng Hoài còn chưa lấy lại tinh thần từ trận kinh hoàng khi nãy, nghe lời nhảy hai bước, đến bên cửa, chậm rãi đưa ra ngón cái: “Ca, cậu thật sự ngạo mạn.”
Tiết Đình làm lơ, mặt không biến sắc đẩy cửa lớp ra: “Báo cáo.”
Tiết đọc sáng là ngữ văn, trong lớp học ngồi đầy người, Hứa Tinh Châu cũng mới đến lớp học năm phút trước, đang để mọi người đọc thuộc lòng « Thục Đạo Nan ».
Đồng Hoài vịn Tiết Đình nhảy vào lớp, đã để cho tất cả mọi người có một trận khuấy động.
Người không hiểu tình huống: Hai người quan trọng trong lớp chúng ta tối qua đã đánh nhau sao?
Đám người Triệu Cẩu: Ngủ… Ngủ… Ngủ
Hứa Tinh Châu đẩy mắt kính một cái, lập tức mở miệng, cắt đứt suy đoán của hai nhóm người: “Bạn học Tiểu Đồng lớp chúng ta dám làm việc nghĩa, chân đã bị thương, không tiện đi lại, gần đây mọi người chiếu cố một chút.”
Mặt Đồng Hoài căng ra, đi qua chỗ ngồi của Trần Nguyên, thoáng thấy vẻ mặt xấu xa của cậu ta, tiện tay cầm cuốn sách lên quạt trên đầu cậu ta.
Đợi hai người ngồi xuống rồi, Trần Nguyên thừa dịp Hứa Tinh Châu đi đến gần cửa quan sát nhóm thứ nhất, nhẹ nhàng xoay đầu lại thể hiện sự quan tâm: “Chuyện gì vậy, tối qua cũng không trả lời Wechat của tôi.”
“Những lời của cậu là lời của con người sao, cậu trả lời tôi.” Đồng Hoài đổi một tư thế ngồi thoải mái, thấy Triệu Cẩu cũng cùng quay đầu lại, trừng mắt nhìn người loan tin vịt này.
Nào ngờ ánh mắt Triệu Cẩu u oán,  mặt đầy khổ lớn thù sâu.
Đồng Hoài đã buồn bực: “Ơ, Lão Cẩu, sao tôi không biết cậu đau lòng cho tôi như vậy?”
“Ai đau lòng cho cậu,” Triệu Cẩu trở tay đập tờ đơn lên bàn: “Tôi đau lòng cho chính tôi! Đợi cậu tham gia cuộc thi tiếp sức và ôm trọn chạy ba ngàn mét, kết quả sao? Năm nay đại hội thể dục thể thao lớp ta hết hy vọng rồi!”
Đồng Hoài: “…”
Đồng Hoài nhớ tới năm ngoài chạy xong ba ngàn mét mệt như chó chết còn phải cướng ép bản thân thong dong chịu đựng, thì thầm: “Vậy tôi còn khá vui mừng vì chân tôi đã bị thương.”
Triệu Cẩu thê lương bi ai thở dài: “Cậu nói xem một lớp khoa học tự nhiên chúng ta, học sinh nam nhiều như vậy, sao không có mấy người có tế bào vận động vậy? Đáp lại hạng mục còn không tích cực như các học sinh nữ, thấy tôi liền trốn chui trốn nhủi, không có một chút cảm giác vẻ vang của lớp gì cả.”
Đồng Hoài: “Làm một thành viên của ban cán sự lớp, đừng kỳ vọng quá cao.”
Triệu Cẩu: “…”
Cậu thật sự quá biết nói tiếng người rồi.
Trần Nguyên vuốt vuốt cằm dưới, yên lặng không nói, nhìn chằm chằm Đồng Hoài hồi lâu, bất thình lình mở miệng: “Đồng ca, tôi có một thắc mắc, khẩn cấp cần cậu giải đáp.”
“Nói.”
“Đồng phục của cậu,” Trần Nguyên chỉ chỉ vào tay áo xắn lên của cậu: “Sao tự nhiên lại lớn lên một số vậy?”
Đồng Hoài nhìn tờ ghi danh hạng mục cho hội thể dục thể thao, không để ý, thuận miệng trả lời: “À, của Tiết Đình.”
Trần Nguyên: “…”
“Sao vậy?” Đồng Hoài đưa mắt lên, bị ánh mắt kỳ lạ của cậu ta nhìn chằm chằm: “Đồng phục của tôi ở nhà, không kịp qua lấy, mặc của cậu ta có vấn đề gì sao?”
“… Không có gì.”
Trần Nguyên liếc nhìn Tiết Đình đang nhàn rỗi tựa lưng vào ghế ngồi, rồi chuyển mắt về.
Mặt Đồng Hoài đầy vẻ quái lạ, nghi ngờ sáng sớm cậu ta đã hành động khác thường rồi.
Đã trôi qua nửa phút, điện thoại trong túi rung một cái.
Đồng Hoài nở nụ cười vô tội với Hứa Tinh Châu đi ngang qua, đợi Hứa Tinh Châu nhướng mày, gật gật đầu rồi xoay người rời khỏi, lập tức lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn một cái.
  • Trần Nguyên: « 818 Một cặp X và T của lớp mười một nào đó cả ngày rắc cẩu lương — Bọn họ đến cả viết tắt họ cũng xứng đôi như vậy »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.