Giá Như Em Chưa Từng Yêu

Chương 117: Vẫn một mực không nhận




Thằng bé mang đầy sợ hãi mà thút thít nắm lấy tay Helen:"Mẹ con sẽ nghe lời mẹ mà! Xin mẹ đừng giận!"
Dáng vẻ sợ sệt của John hiện tại đã khiến cho Helen thêm phần hối hận, cô đáng nhẽ ra phải biết tiết chế cảm xúc của bản thân để không làm ảnh hưởng đến tâm lý của John. Là do cô sai, sai khi đã để quá nhiều cảm xúc của bản thân chi phối.
Nhẹ ôm lấy John, Helen vỗ vỗ nhẹ tấm lưng đang không ngừng run lên của thằng bé:"John mẹ xin lỗi vì đã nặng lời với con! Đừng giận mẹ có được không John?"
Bàn tay nhỏ cũng vươn lên ôm lấy mẹ mình, John hiểu chuyện mà im lặng không khóc nữa:"Mẹ ơi, mẹ nín đi, con không giận mẹ đâu!"
Đẩy nhẹ người John ra, hai mẹ con cùng lúc đưa tay lau nước mắt cho nhau, Helen cuối cùng cũng mỉm cười, lần này đã dịu dàng hơn trông thấy, cô véo nhẹ lấy má của thằng bé mà dụ dỗ:"John này, con nhớ nhé sau này tránh xa người đàn ông vừa nảy ra, người đàn ông đấy không tốt!"
"Nhưng tại sao mẹ lại nói như vậy ạ? Rõ ràng chú ấy đã mua cho con rất nhiều kem!" John lần này cũng rất điềm tĩnh mà nói với mẹ mình.
"John mẹ đã từng dặn con không được lấy đồ của người lạ có đúng không nào?" Helen kiên nhẫn mà gợi nhớ lại những điều mình đã từng dạy cho John. Quả thực đúng là như thế, Helen chắc chắn có dạy điều này cho John cho nên vì thế mà John đã không chút do dự gật đầu.
Khóe môi cong nhẹ Helen tiếp lời:"John con phải biết một khi mà ai đó cho con một thứ gì đó chắc chắn họ cũng muốn lấy lại của con một thứ gì đó tương đương! Cho nên đối với con họ ngay từ đầu đã không có ý tốt. Những người như thế con phải tránh xa ngay từ lần đầu gặp họ biết không?"
John chắc chắn chẳng bao giờ hiểu hết được những hàm ý sâu xa trong lời mà Helen nói nhưng vì để làm mẹ vui lòng mà thằng bé đành miễn cưỡng gật đầu.
Hài lòng Helen véo nhẹ má của John đầy cưng chiều tán thưởng:"John của mẹ lớn thật rồi, con ngoan lắm!"
Nói rồi Helen đứng lên nắm lấy tay John, gạt đi nước mắt, bước hai bước chân rồi, nhưng lại nhớ ra gì đó mà cúi người nhắc nhở John:"John lát nữa con nhớ tuyệt đối không được nói gì nghe không!"
John đã chiều theo ý mẹ mình một lần rồi cho nên tất nhiên lần này thằng bé cũng sẽ dễ dàng mà gật đầu thỏa thuận với Helen.
Vô cùng hài lòng, Helen nắm lấy tay con trai mà đi đến bên cánh cửa vẫn còn đang dồn dập tiếng gõ không ngừng, hít một hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng cho tất những gì sắp phải đối diện.
Khi đã chuẩn bị tâm lý thật sẵn sàng, Helen mới thả lỏng lòng mình, thở ra một hơi thật dài cùng lúc mở toang cánh cửa đang ngăn cách giữa cô và Bạch Hạc Hiên ra.
Có lẽ vì đã trãi qua bao nhiêu chuyện cùng cực nên cảm xúc của Helen hiện tại khi đứng trước mặt Bạch Hạc Hiên đã có một độ chai sạn nhất định.
Cô của bây giờ là Helen là mẹ của John là một người có thể vực dậy sau những khổ đau tưởng chừng như không thể vượt qua chứ không còn là một Lam Đình Niên ngày ngày cam chịu tủi hờn nữa rồi, cô mạnh mẽ hơn ngày xưa rất nhiều rồi.
Ánh mắt mang đầy vẻ kiên định Helen nhắm thẳng vào đôi mắt đang giăng đầy tơ máu của Bạch Hạc Hiên cứng rắn:"Cho hỏi anh muốn tìm ai? Tôi nghe anh vừa gọi cái gì mà....!" Helen vờ như không nhớ mà ấp úng trong thoáng chóc rồi lại bật ra thành lời:"Cái gì mà.... Niên Niên! Đúng rồi là Niên Niên! Anh muốn tìm cô ấy sao?"
Nét mày thoáng chóc đã cau lại trước những lời nói như không hề chút liên quan của Helen, Bạch Hạc Hiên rõ ràng đã quan sát rất kĩ từ lúc cánh cửa này được mở ra, người trước mắt, anh khẳng định chính là Lam Đình Niên, trực giác đã mách bảo chắc chắn không thể lẫn vào đâu được, anh tin vào trực giác của chính mình.
Bàn tay mạo muội vươn tới chụp lấy cổ tay của Helen khẳng định:"Niên Niên đúng là em rồi! Tuyệt đối anh không thể nào nhìn nhầm được!"
Nhưng rồi bàn tay mạo muội ấy lại bị Helen tuyệt tình mà dùng sức gỡ ra, cố bình tĩnh mà mỉm cười, chắc nịch khẳng định trước mặt của Bạch Hạc Hiên:"Anh à, hình như anh có nhầm lẫn gì đó rồi thì phải! Tôi tên là Helen không phải Niên Niên gì đó!"
Sự thất vọng hiện rõ trong mi mắt, Bạch Hạc Hiên run rẫy lên mạnh gân tay dường như muốn bật cả máu mà cố gắng giữ cho bản thân thật tỉnh táo, anh dường như vẫn chưa thể chấp nhận nổi những lời đầy sự lạ lẫm của Helen, Bạch Hạc Hiên cố gồng mình lên như muốn đem Lam Đình Niên của ngày xưa quay trở về:"Niên Niên anh biết là mình đã từng....!"
Nhưng rồi lời còn chưa kịp nói hết, Bạch Hạc Hiên đã bị Helen lên tiếng cắt đứt mọi ý định và bày tỏ rõ thái độ của mình:"Xin lỗi anh! Thật sự tôi không phải là Niên Niên! Cảm xúc của anh đang không được ổn định, tôi nghĩ anh đang cần được nghỉ ngơi, đợi đến khi anh bình tỉnh trở lại chúng ta nói tiếp có được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.