“Tôi thật sự không muốn sống nữa!”
Lời nói vừa dứt Lam Đình Niên lại điên cuồng vùng vẫy, cô thật sự rất muốn chết đi, cuộc sống này đã bức cô đến mức không còn chốn dung thân nữa rồi.
Chòm người giữ chặt lấy cơ thể đang không ngừng muốn giải thoát của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên lớn giọng:“Lam Đình Niên cô đừng ngồi ở đây ăn nói điên khùng nữa!”
“Cô chết đi rồi cô nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây sao? Nếu cô không muốn nhìn thấy mẹ của mình bị vạ lây thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn cho tôi, nhớ chưa?” Bạch Hạc Hiên nắm được thóp của Lam Đình Niên, dù là trong lúc cô điên loạn anh cũng không từ thủ đoạn hạ thủ lưu tình mà đem mẹ cô ra lần nữa làm lá chắn mà đe dọa lấy tâm hồn vốn đã vỡ tan từ lâu của cô.
Lam Đình Niên bị Bạch Hạc Hiên giữ chặt trong lòng anh mà không ngừng lắc đầu, cô gian nan thoát sự kiềm kẹp của Bạch Hạc Hiên ở hai cổ tay mình mà đưa lên ôm chặt lấy hai tai đã lạnh buốt tự khi nào, cô khóc lớn mà lẩm bẩm:“Mẹ của tôi… Không bà ấy sẽ không sao… Các người không được đụng tới bà ấy…”
Mặt mày nước mắt nước mũi hòa trộn vào nhau, Lam Đình Niên bỗng nhiên im bặt, cô từ từ thả hai bàn tay đang bịt lấy hai tai đầy tiếng ồn của một vụ va chạm lẫn tiếng khóc của trẻ nhỏ đang không ngừng thi nhau vang lên trong đầu mình, bờ mi đẫm cả nước mắt, cô ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Bạch Hạc Hiên, hai bàn tay nhỏ bấu víu ôm lấy cánh tay lớn của Bạch Hạc Hiên liên tục lắc đầu:“Tôi sẽ ngoan mà… Tôi không đòi chết nữa… Mẹ của tôi… Mẹ của tôi xin anh đừng đụng đến bà ấy…”
Bàn tay lớn đưa lên, Bạch Hạc Hiên trầm tư mà lau nhẹ nước mắt nơi khóe mi của Lam Đình Niên, bàn tay lại không tự chủ được mà vuốt vuốt đến mái tóc rối của cô:“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi! Nhất định dù là một cọng tóc của mẹ cô tôi cũng sẽ không đụng vào!”
“Nào nói tôi nghe, cô có chịu ngoan ngoãn vâng lời của tôi không?”
Lam Đình Niên bấy giờ như đứa trẻ bị người ta dọa nạt đến sợ sệt mà liên tục gật gật đầu răm rắp nghe theo!
Hài lòng, khóe môi cong lên, Bạch Hạc Hiên ôm lấy cơ thể của Lam Đình Niên, anh cố tách hai bàn tay nhỏ mang đầy vết thương cô ra khỏi cánh tay lớn của mình, anh đem cô nằm trở lại giường, kéo nhẹ tấm chăn lên phủ lấy cơ thể cô, anh cũng chẳng rời đi mà ngồi xuống ghế, tay vươn tới lau đi nước mắt vẫn còn đang sót lại trên khuôn mặt của Lam Đình Niên mà nhẹ giọng:“Lam Đình Niên con người cô thật cứng đầu, lúc nào cũng thích làm loạn lên hết, nếu như ngay từ đầu cô chịu ngoan ngoãn an phận thì có lẽ chúng ta cũng không đi đến bước đường ngày hôm nay rồi!”
“Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhỡ cô về thái độ, nếu còn có lần sau tôi không chắc bản thân mình sẽ điên cùng cô đến bước đường nào nữa đâu!”
Lam Đình Niên nghe rõ, lần này cô không cố chống đối mà ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, nhưng rồi Bạch Hạc Hiên anh cũng chỉ nhìn thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn ấy của Lam Đình Niên ở vẻ bề ngoài mà thôi, anh đâu biết rằng dưới một lớp chăn khuất mắt, cô lại liên tục nén đau đớn đến cùng cực, cô cắn chặt răng, mạnh mẽ đến không có lấy một cái chớp mắt mềm lòng mà liên tục ghim thẳng móng tay vào cơ thể không còn mấy chỗ lành lặng của mình để trấn an bản thân mình phải thật tỉnh táo, phải thật ngoan ngoãn.
Không phải vì cô mà là vì mẹ của cô.
Nhưng rồi bí mật của Lam Đình Niên cũng nhanh chóng bị bại lộ, vết máu từ trong cơ thể cô chảy ra không ngừng, vừa vặn ga trải giường lại là màu trắng, vết máu loang lỗ thấm đẫm cả ga giường, vết máu đỏ chót cuối cùng cũng đã chảy đến tầm mắt của Bạch Hạc Hiên.
Ngay lập tức thu hút ánh nhìn, Bạch Hạc Hiên liền giật tung tấm chăn lên, đem tấm chăn đã nhuốm đầy màu máu tươi hôi tanh quăng ra khỏi người của Lam Đình Niên, sốc lấy cơ thế cô, giữ chặt lấy hai tay của Lam Đình Niên, anh tháo luôn cavat ở cổ mình cưỡng chế mà buộc lại:“Lam Đình Niên cô thèm chết đến điên luôn rồi phải không?”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền bỏ lại Lam Đình Niên ở đấy, trực tiếp mở cửa, anh đi ra ngoài, Lam Đình Niên nằm trên giường bị kiềm kẹp đến mức bức bối không thôi, tay lại bị trói, người lại đau rát khắp nơi, liên tục giãy giụa cô thét lên:“Tại sao đến ngay cả chết tôi cũng không thể?”
“Nợ cô còn chưa trả đủ đòi chết đòi sống cái quái gì?” Bạch Hạc Hiên không biết đã quay lại phòng tự lúc nào mà lại đúng lúc nghe thấy lời bi ai của Lam Đình Niên, trên tay cầm theo một cái bấm móng tay, Bạch Hạc Hiên đi lại chiếc ghế khi nảy mà ngồi xuống, anh trực tiếp lôi hai bàn tay đang bị trói lại với nhau của Lam Đình Niên đến trước mắt mình.
Anh chính là muốn bấm cụt đi hết những vũ khí đang không ngừng tự làm tổn thương cơ thể mình của Lam Đình Niên đó, để xem anh cắt cụt hết móng của cô rồi thì cô lấy cái gì để mà cào cấu cơ thể mình đòi chết.