Bạch Hạc Hiên lúng túng không biết phải làm sao với Nhã Thanh Lam mà thừ người ra suy nghĩ một chút, ngờ đâu cô lại vì hành động nhỏ của anh mà tủi thân, lòng anh chính là có phần hơi hối hận bởi hành động vừa rồi của mình.
Bạch Hạc Hiên nhẹ xoay người ngồi xuống bên cạnh Nhã Thanh Lam, anh ôm lấy cô ta vào lòng, vuốt vuốt nhẹ tấm lưng của cô ta mà thỏa hiệp:“Ngoan đi, hôm nay anh dành cả thời gian rảnh cho em thôi có được không?”
Tất nhiên là được! Đây không phải là thứ mà Nhã Thanh Lam cô muốn sao?
Nước mắt đã ngừng rơi, Nhã Thanh Lam nất cục mà ngửa đầu ra sau được vòng tay lớn của Bạch Hạc Hiên đỡ lấy mà ngước mắt lên nhìn anh hớn hở:“Anh nói thật sao?”
Cúi đầu, Bạch Hạc Hiên chủ động cạ cạ nhẹ đầu mũi của mình vào má của Nhã Thanh Lam cong nhẹ khóe môi dịu dàng:“Tất nhiên là thật rồi!”
“Ai bảo em đối với anh quan trọng nhất làm gì chứ?”
Lời của Bạch Hạc Hiên thành công thỏa mãn được ý đồ của Nhã Thanh Lam, lòng vui như trẩy hội Nhã Thanh Lam choàng tay qua cổ của Bạch Hạc Hiên tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh mà cạ cạ miệng buông lời yêu:“Yêu anh!”
…
Suốt cả một ngày Bạch Hạc Hiên đều ở trong phòng của Nhã Thanh Lam, hết ôm cô ta vào lòng kể chuyện vu vơ rồi thì lại cùng nhau nằm ngủ chung trên một chiếc giường lớn. Dường như Bạch Hạc Hiên cả một ngày hôm nay đều bị Nhã Thanh Lam tẩy não đến sạch bong, một chút nhớ về Lam Đình Niên cũng không có dù cho cô vẫn còn đang còn sốt và cách nơi anh đang ở chỉ vài bước chân.
Lam Đình Niên một mình trong phòng, co ro trên chiếc sofa chật chội, người cô bấy giờ cũng đã hạ sốt mà theo nhiệt độ trong phòng lạnh đến tê người, trên người không chăn ấm Lam Đình Niên mắt thì vẫn nhắm mà người thì vẫn cứ run run lên từng cơn như người mắc hội chứng giật kinh phong.
Bên ngoài trời cũng đã về chiều, nhiệt độ càng giảm xuống trong phòng không hiểu sao lại có gió lạnh lùa vào, Lam Đình Niên hai mắt mỏi nhừ mà hé mở, vật vã ngồi dậy, Lam Đình Niên thẩn người ngồi trên sofa với ánh nhìn vô định một lúc thật lâu rồi lại chợt thở dài.
Cúi đầu ngửi ngửi sơ qua người mình đều là mùi của mồ hôi lạnh nồng nặc đến khó chịu, Lam Đình Niên muốn đi tắm, cô muốn gột rửa đi những mùi hắc ám kinh khủng khiếp hiện tại đang bám chặt trên cơ thể mình, sẵn tiện rửa luôn đi dấu tay bẩn thỉu của một người đàn ông còn in dấu.
Lam Đình Niên chống tay xuống sofa rũ rượi mà đứng lên cô muốn đi đến bên tủ quần áo để lấy một bộ đồ sạch để thay, nhưng rồi vừa đứng lên đầu cô lại choáng váng nhẹ, bước chân lảo đảo, đầu cô cứ âm ỉ từng cơn như có một luồng điện đang âm thầm chạy loạn trong tâm trí mình. Lam Đình Niên bỗng dưng trụ không nổi nữa nhũn chân cô ngã ầm xuống sàn nhà một cái, đầu cô không may lại tiếp đất trước mà điếng người, trời đất trong chóc lát như quay cuồng, tâm trí loạn lạc, thần hồn điên đảo Lam Đình Niên ngơ cả người tạm thời không thể động đậy.
Tĩnh lặng nằm dưới sàn nhà thêm được một lúc, may sao cuối cùng tâm trí của cô cũng đã thức tỉnh, Lam Đình Niên khẽ vươn tay lên chạm lấy sau ót vừa bị va đập đến đau của mình, trong tức khắc liền cảm nhận được đau đớn, Lam Đình Niên cô bấy giờ dường như có thể cảm nhận thấy rõ sau ót của mình dường như bị mềm đi, ấn ấn nhẹ vài cái cô đã rên lên vì không nhịn được đau đớn.
Bỗng chóc cô lại có suy nghĩ có khi nào cô bị động não mà chết đi một cách tức tưởi hay không?
Phì cười bởi những suy nghĩ vô lý của mình, có lẽ là Lam Đình Niên cô có ý nghĩ muốn chết đi đến điện loạn không thể kiểm soát nữa rồi, bất giác nước mắt sinh lý lại chảy ra thành dòng, Lam Đình Niên cắn chặt răng chống tay khó khăn ngồi dậy, không ngờ chân của cô lại khụy xuống lần nữa, cổ chân lại đổ ngột truyền đến một cơn đau thấu xương, Lam Đình Niên ngã nhào trở lại sàn nhà mà ôm lấy cổ chân đã sưng phồng tấy đỏ của mình sờ sờ nhẹ.
Chắc là trẹo thật rồi!
Buông cổ chân mình ra Lam Đình Niên bất lực ngồi im không thể nhúc nhích nổi, cô bấy giờ cũng chẳng biết làm sao mới có thể ngồi dậy được nữa đây.
Khi thật sự đã rơi vào thế buộc, Lam Đình Niên bỗng nhiên nhớ ra lời khi sáng của Bạch Hạc Hiên, cô không còn cách nào khác, cô cũng chẳng thể nào ngồi lì ở đây mãi được.
Đánh liều một phen cô nhắm chặt mắt lớn tiếng gọi:“Bạch Hạc Hiên!”
Nhưng tiếc thay mỗi căn phòng trong ngôi biệt thự rộng lớn xa hoa này lại đều đóng kín cửa phòng, âm thanh của Lam Đình Niên cũng chẳng đủ lớn để lọt qua khỏi hai cánh cửa đang đóng chặt mà rơi vào tận tai của một Bạch Hạc Hiên đang ôm Nhã Thanh Lam trong lòng mà ngủ say.
Ngồi dưới sàn chờ mãi chờ mãi, tuyệt nhiên Lam Đình Niên không thấy Bạch Hạc Hiên mở cửa đi vào, khóe môi cong lên giễu cợt, lòng đầy chua chát, bỗng dưng Lam Đình Niên ngộ ra tại sao cô lại ngây thơ tin vào lời của Bạch Hạc Hiên như thế chứ?
Cô làm sao quan trọng đến nổi để anh có thể bỏ bê công việc mà ở đây rảnh rổi, chờ đợi, canh me cô nhờ vả cả một ngày chứ!
Đúng là mình cô ngu ngốc tự ảo tưởng!