Bước chân khựng đứng, hai mắt trừng lên đầy hãi hùng, Bạch Hạc Hiên giống như đang bị cuốn theo lối cảm xúc Lam Đình Niên mà rũ rượi, từng bước chân khập khiểng vô hồn mà đi về phía của Lam Đình Niên, cả người bủn rủn Bạch Hạc Hiên ngồi thụp xuống dưới sàn, tay gỡ nhẹ con dao trên tay Lam Đình Niên ra, Lam Đình Niên không hề giãy giụa, Bạch Hạc Hiên muốn gỡ cô liền để anh gỡ con dao đi, thất thần vẫn như một cái xác không hồn mà ngồi im đấy.
Bạch Hạc Hiên run rẫy mà loay hoay không biết phải làm sao để cầm máu ở cổ tay đang không ngừng rỉ ra của Lam Đình Niên, hốc mắt đã hoe hoe đỏ, Bạch Hạc Hiên nhìn xuống cơ thể mình ngay lập tức anh cởi chiếc áo thun trên người mình ra, tiếng rách của vải vóc nhanh chóng vang lên xé tan đi màn đêm cô tịch, nhưng rồi âm thanh quá mức hỗn tạp so với sự bình yên hiện tại trong lòng mình, Lam Đình Niên không cách nào tiếp thu được, vẫn cứ thất thần hư không, không một cái chớp mắt biểu tình.
Miếng vải được xé, Bạch Hạc Hiên liền nâng nhẹ cổ tay của Lam Đình Niên lên, may là con dao đã cùn nên vết cắt không đến nổi khoét quá sâu, nhưng nếu cứ tình trạng chảy máu thế này chắc chắn sẽ khó lòng mà sống nổi, Bạch Hạc Hiên nhanh chóng dùng mảnh vải buộc chặt cổ tay của Lam Đình Niên lại muốn ngưng cho máu chảy ra trước rồi mới tính đến việc đưa cô đến bệnh viện.
Buộc nút thắt cuối cùng của mảnh vải cố định, Bạch Hạc Hiên ngẩng đầu lên nhìn Lam Đình Niên, nhưng rồi cô vẫn cứ như thế, quá mức tĩnh lặng, lòng bàn tay lớn dù đã đặt lên vai của Lam Đình Niên lay lay nhẹ người cô rồi nhưng vẫn không thấy có động tĩnh, bất lực Bạch Hạc Hiên vươn tay ôm nhẹ lấy đầu của Lam Đình Niên để cô tựa vào lòng ngực trần của mình, tay sờ sờ nhẹ gáy Lam Đình Niên, lần này Bạch Hạc Hiên cảm nhận rất rất rõ trái tim mình như đang bị ai đó bóp chặt đầy đau đớn.
Bên tai Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên trong vô thức nhỏ giọng:“Đình Niên cô đừng có như thế mãi được không?”
“Tôi thật sự rất sợ…” Lời treo ở đầu môi Bạch Hạc Hiên bỗng ý thức được mà dừng lại.
Một khoảng lặng rời vào hư không…
Chấn chỉnh lại tâm trạng, Bạch Hạc Hiên liền nhấc bổng người của Lam Đình Niên đứng lên, anh đưa cô đến bệnh viện, nhưng rồi bước chân lại khựng đứng ở cửa chính dưới phòng khách, anh phát hiện ra trên người mình không có áo, ngay lập tức lớn tiếng Bạch Hạc Hiên gọi quản gia Phương.
Từ trên lầu bà ta hấp tấp chạy xuống, nhưng rồi chân còn chưa xuống khỏi cầu thang đã nghe thấy tiếng của Bạch Hạc Hiên phân phó:“Lên lầu lấy cho tôi cái áo!”
Thấy quản gia Phương vẫn còn đang loay hoay chưa chịu đi, Bạch Hạc Hiên liền quát lớn:“Nhanh lên!”
Quản gia Phương ngay lập tức chạy lên lầu.
Bạch Hạc Hiên ôm Lam Đình Niên đứng đó, bỗng nhiên cảm nhận có chút gió lạnh, anh đưa mắt nhìn xuống Lam Đình Niên trong vòng tay mình, vẫn là cái dáng vẻ bất động một cách đến đáng sợ, nếu người của Lam Đình Niên lúc bấy giờ không còn có hơi ấm chắc chính Bạch Hạc Hiên anh cũng sẽ tin rằng cô đã ngừng thở.
Lòng bàn tay hơi run nhẹ, Bạch Hạc Hiên sợ Lam Đình Niên bị ngấm gió lạnh mà không chờ nữa, ngay lập tức anh bế thẳng cô ra xe, vì bế Lam Đình Niên trên tay, nên để mở được cánh cửa xe cũng có phần hơi khó khăn, sau khi mở được cửa Bạch Hạc Hiên liền cẩn thận đặt Lam Đình Niên vào trong, anh để cô ngồi ở hàng ghế sau vì sợ ngồi ở trước cô không tự chủ được mà ngã lung tung, vừa lúc này quản gia Phương cũng từ trong nhà cầm theo chiếc áo của Bạch Hạc Hiên mà chạy ra đưa cho anh.
Bạch Hạc Hiên nhanh chóng nhận lấy chiếc áo từ tay của quản gia Phương, mặc vội, không nói lời nào với bà ta, anh đã leo thẳng lên xe nổ máy.
Nhưng không ngờ càng vội lại càng vấp phải nhiều vật cản đường, chiếc xe của Bạch Hạc Hiên vừa ra đến cổng lớn đã đụng phải một chiếc xe khác đang đi vào nên không có lối ra.
Bạch Hạc Hiên trong xe liền cau mày, đưa tay liên tục bấm còi, ngay lập tức chiếc xe cản đường kia cũng liền tìm cách né, nhưng rồi người ở phía sau lại từ trong xe lại mở cửa bước xuống, Bạch Hạc Hiên dưới ánh đèn mờ của chiếc xe liền nhận ra khuôn mặt của Nhã Thanh Lam.
Cô ta chẳng hề nặng nhẹ mà bước đến chắn ngang trước đầu xe của Bạch Hạc Hiên, khuôn mặt bỗng chốc sa sầm lại, Bạch Hạc Hiên theo phản xạ mà nhìn vào kính chiếu hậu xem tình hình của Lam Đình Niên, vẫn bất động như thế…
Anh ngay lập tức mở cửa xe, dập mạnh cánh cửa bước xuống mà kéo mạnh Nhã Thanh Lam ra khỏi đầu xe, có hơi mất bình tĩnh mà lớn tiếng:“Chẳng phải bác sĩ bảo phải ở lại bệnh viện theo dõi sao? Mới đó em đã về rồi là có ý gì?” Nhưng rồi chẳng ai biết được thái độ giận dữ lúc bấy giờ của Bạch Hạc Hiên là đang lo lắng cho cô ta hay là lo cho Lam Đình Niên không kịp đến bệnh viện nên mới như vậy.
Lời của Bạch Hạc Hiên vừa dứt Nhã Thanh Lam liền cau nhẹ mày, sắc mặt có phần hơi khó chịu cô ta lay lay nhẹ cổ tay đang bị Bạch Hạc Hiên dùng lực chiếm đoạt cho đến đau mà yếu ớt:“Không khí ở bệnh viện ngột ngạt em không chịu được!”
Cánh tay đã dần dần buông lỏng lực đạo, Bạch Hạc Hiên lại ngoái đầu nhìn vào trong xe, cơ bản bây giờ anh không có thời gian đứng đây lời qua tiếng lại với Nhã Thanh Lam mà bảo:“Nếu em về rồi thì vào trong nghỉ ngơi đi”
“Anh đang gấp!”