Sáng hôm sau, Lam Đình Niên tỉnh lại cũng là lúc mà Bạch Hạc Hiên đã không còn có mặt ở trong phòng.
Bấy giờ trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng của bệnh viên chỉ còn lại mỗi mình Lam Đình Niên.
Có lẽ là vì tác dụng của liều thuốc từ tối hôm qua cho nên sáng nay Lam Đình Niên tuy người có vẻ mệt mỏi nhưng lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Mi mắt khẽ chớp một cái đánh tan đi màn sương mỏng, Lam Đình Niên bỗng chợt nhíu mày, cô cảm nhận rất rõ cảm giác đau đớn từ cổ tay của mình truyền đến.
Cố nhấc cánh tay lên, tâm mi động nhẹ Lam Đình Niên có phần hơi chau mày khi nhìn cổ tay đang bị băng bó của mình.
Có lẽ là vì tối hôm qua ý thức đều bị rút cạn, ngay chính hành vi của mình đều là từ trong vô thức mà thành cho nên bấy giờ khi đã đủ nhận thức Lam Đình Niên mới có biểu cảm như hiện tại.
Đáy mắt hẩm hiu một nỗi đau khó tan nhưng cũng khó thành hình, khóe môi nhợt nhạt cong nhẹ thiếu cả đi sức sống, Lam Đình Niên đặt nhẹ cổ tay mình xuống giường, mi mắt lại từ từ kéo gần khoảng cách mà tiếp tục nhắm chặt.
“Cạch!”
Mi mắt vừa nhắm, tiếng cửa phòng của Lam Đình Niên dường như bị ai đó mở cửa mà phát ra tiếng động, nhưng rồi sự mệt mỏi đã khiến cho Lam Đình Niên lười, cô lười phải mở mắt để xem xem đó là ai.
Tiếng bước chân ngày càng một gần, từng nhịp từng nhịp trong mang đầy âm thanh của sự mạnh mẽ, đoán chắc là đàn ông, Lam Đình Niên có lẽ đã biết là ai nhưng vẫn chẳng có lấy động tĩnh gì mà chỉ tiếp tục vờ như mình vẫn còn ngủ.
Đặt hộp cháo còn nóng hổi thơm nghi ngút lên bàn, Bạch Hạc Hiên những tưởng Lam Đình niên vẫn chưa thức giấc mà kéo nhẹ ghế cố không để phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, ngồi xuống cạnh giường, Bạch Hạc Hiên đưa tay khẽ sờ nhẹ lên trán của Lam Đình Niên muốn xem xem người cô có sốt do vết thương hành hay không, may thay người cô không nóng, nhiệt độ vừa hay ôn hòa.
Lòng bàn tay của Bạch Hạc Hiên mới từ bên ngoài về cho nên có độ lạnh nhất định, mỗi tất da trên khuôn mặt được anh chạm qua đều rùng mình khó tả, Lam Đình Niên vốn đã khó chịu đến chau mày, cuối cùng không nhịn được, khuôn mặt cũng có chút phản ứng nhích ra khỏi lòng bàn tay của Bạch Hạc Hiên.
Lòng bàn tay chợt chơi vơi đến lạ, Bạch Hạc Hiên ý thức được mà thu bàn tay lớn của mình về, có phần hơi lúng túng anh chà sát hai bàn tay của mình vào nhau rồi lại chùi chùi lên lớp quần ở đùi mình, đáy mắt rộ rõ u sầu, Bạch Hạc Hiên nhìn dáng vẻ tỉnh lặng của Lam Đình Niên ở trên giường mà không nhịn được dành tặng cho bản thân mình một lòng đầy giễu cợt.
Tiếng chuông điện thoại vừa hay vang lên đánh tan đi bầu không khí chẳng mấy vui vẻ gì trong căn phòng, Bạch Hạc Hiên vì sợ ảnh hưởng đến Lam Đình Niên mà rút vội chiếc điện thoại đang đổ chuông ra cũng chẳng kịp nhìn xem là tên của ai mà đã trực tiếp ngắt máy.
Nhưng rồi tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên…
Lần này Bạch Hạc Hiên nhìn thấy rõ là trợ lý Hồng, mi mắt khẽ đáp nhẹ lên khuôn mặt điềm nhiên trên giường của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên nhấc máy, nhưng anh không nán lại để nghe điện thoại mà lại đẩy nhẹ ghế đứng lên đi đến bên sofa cạnh cửa sổ ngồi xuống:“Có chuyện gì sao?”
“Chủ tịch bên khâu tổ chức sự kiện đang cần anh đến để hội ý một chút… Anh có tiện đến không?” Trợ lý Hồng trong công việc tuy đang rất cần sự có mặt của Bạch Hạc Hiên, nhưng vẫn rất cẩn thận trong từng lời nói vì cậu ta rõ Bạch Hạc Hiên hiện giờ đang ở đâu và đang làm gì.
Bạch Hạc Hiên lại quét ánh mắt một lần nữa sang chỗ của Lam Đình Niên.
Do dự một hồi nhưng rồi cuối cùng Bạch Hạc Hiên cũng chịu lên tiếng:“Khoảng hơn ba mươi phút nữa tôi đến!”
“Vâng, tôi biết rồi!” Nói rồi trợ lý Hồng liền ngắt mắt mà tiếp tục vào phần việc của mình.
Còn Bạch Hạc Hiên sau khi kết thúc cuộc điện thoại, anh không trực tiếp đứng lên rời đi mà vẫn còn ngồi yên ở sofa một lát lâu mới chịu đứng lên, anh đi về phía giường bệnh của Lam Đình Niên, đứng nhìn cô anh nhẹ giọng mà cất lời:“Cháo tôi mua để sẵn ở trên bàn, lát nữa có đói thì dậy mà ăn. Tôi có việc phải đi trước, hộ lý tôi cũng đã thuê rồi, tạm thời thì cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, đừng đi lại lung tung vết thương còn chưa khỏi, sức khỏe cũng còn yếu…”
Tất nhiên Lam Đình Niên sẽ không phá vỡ đi sự bình tâm hiện có trong lòng mình mà giữ nguyên một khoảng lặng không đáp.
Bạch Hạc Hiên cũng chẳng cầu mong gì quá nhiều ở việc Lam Đình Niên sẽ mở miệng hồi đáp cho nên cũng chẳng có gì là cho thấy anh có biểu hiện của sự thất vọng.
Bước chân vẫn chưa vội đi, Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang đứng yên ở vị trí cũ mà nán lại thêm ít lâu nữa cùng Lam Đình Niên thì mới chịu quay lưng.
Nhưng rồi trước khi đóng lại cánh cửa phòng, anh lại tiếp tục ngoái đầu lại, đôi mắt đã có phần hơi trầm xuống, anh lại đứng nhìn sự tĩnh lặng Lam Đình Niên thêm một lúc khá lâu nữa rồi mới thật sự rời đi.
Có lẽ trong anh là luyến tiếc… chăng?