“Nếu em thấy uất, thấy khó chịu thì em đánh anh đi!” Bạch Hạc Hiên nắm lấy cổ tay của Lam Đình Niên liên tục đấm mạnh vào lòng ngực mình mà nài nỉ:“Em đánh anh đi có được không? Em muốn trút giận như thế nào lên người anh cũng được cả! Chứ em đừng như thế này nữa mà Niên Niên!”
“Buông ra… Anh buông tôi ra… Cái tên xấu xa này…” Dù cho Bạch Hạc Hiên có cố gắng khuyên ngăn đến thế nào đi chăng nữa Lam Đình Niên vẫn nhất quyết không chịu nghe, cô giãy giụa muốn đứng lên chạy trốn khỏi Bạch Hạc Hiên nhưng rồi đôi chân lại vô lực mà khụy xuống.
Lam Đình Niên bất lực mà chụp lấy cánh tay đang ghìm chặt lấy cơ thể mình của Bạch Hạc Hiên căm căm mà cắn mạnh xuống, Bạch Hạc Hiên nhất thời vì đau mà la lên một tiếng thật thảm thiết nhưng rồi lại không nỡ hất người của Lam Đình Niên ra nên đành ngồi đó nghiến chặt răng chịu trận để cho cô cắn.
Mùi máu tươi tanh nồng nhanh chóng lan ra trãi đều khắp khoang miệng, Lam Đình Niên khó chịu mà cau mày, cô hất mạnh cánh tay của Bạch Hạc Hiên từ trong miệng của mình ra, lòng bàn tay còn liên tục chà sát lên vết thương của Bạch Hạc Hiên dại khờ mà cười lên hệt như một đứa trẻ ngốc, cô lẩm bẩm:“Chảy máu rồi! Chảy máu nhất định sẽ chết… Sẽ chết…”
Càng nghĩ lại càng không thể kiểm soát bản thân mình, Lam Đình Niên mặc kệ Bạch Hạc Hiên có đang giam cầm cơ thể của cô chặt đến thế nào chăng nữa, cô vẫn cúi được đầu xuống mà tự cắn mạnh vào cánh tay mình, Bạch Hạc Hiên hoảng hồn mà nhanh tách khuôn miệng của Lam Đình Niên ra lớn tiếng:“Niên Niên, nhả ra!”
Bạch Hạc Hiên bỗng nhiên đổi lực ở cánh tay ôm lấy cơ thể của Lam Đình niên, anh đưa lên cánh tay lành lặn còn lại của mình trước khuôn miệng của Lam Đình Niên dụ dỗ:“Niên Niên em có muốn cắn thì cắn anh đi…Ngoan nghe lời anh nhả cánh tay của mình ra…”
Lam Đình Niên hiện tại không thể kiểm soát được bản thân, cô cứ trông như một con quỷ nhỏ ngứa răng nhìn thấy miếng mồi béo bỡ trước mặt mà không kiềm được lòng nhả cánh tay của mình ra chụp lấy cánh tay lớn của Bạch Hạc Hiên đưa vào miệng mình mà cắn, cô cắn qua cắn lại, cô cắn cho đến khi cánh tay của Bạch Hạc Hiên đều là vết răng, đều là máu tươi…
Cả người Lam Đình Niên bấy giờ cứ thẩn thẩn thơ thơ, trơ ra ngồi đó tập trung mà cắn cắn cánh tay lớn của Bạch Hạc Hiên cho đến khi cả tâm trí đã bị rút cạn đi toàn bộ sức lực, cả người rơi vào trạng thái lờ đờ mệt mỏi, mi mắt bắt đầu cũng trở nên nặng trĩu mà cụp xuống muốn mở cũng chẳng thể mở được lên.
Nước mắt thì vẫn cứ theo tiếng lòng mà chảy xuống, Lam Đình Niên vẫn còn ngậm trong miệng cánh tay của Bạch Hạc Hiên mà thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Tâm trí mang đầy cảm xúc lẫn lộn, Bạch Hạc Hiên cả người râm ran một nổi đau khó thành hình khi nhìn thấy hình ảnh của Lam Đình Niên thê lương đang nằm trong lòng mình, anh cố gắng nén lại lòng, tạm gác qua nhưng dòng suy tư riêng của bản thân mình mà ôm lấy cơ thể đã xụi lơ của Lam Đình Niên lên.
Bạch Hạc Hiên bấy giờ mới nhẹ tách cách tay của mình ra khỏi khuôn miệng đã toàn là máu của Lam Đình Niên, trở nhẹ người anh ôm lấy cô đặt hẳn lên đùi mình, hết sức cẩn thận trong từng động tác Bạch Hạc Hiên cởi toàn bộ quần áo còn xót lại ở trên cơ thể của Lam Đình Niên ra, sau đó cũng cởi luôn quần áo trên người của mình xuống, anh cố với tay lên khó khăn xả ít nước ấm vào bồn tắm.
Rất nhanh sau đó nước trong bồn tắm đã đầy lên lưng chừng, màu nước từ trong veo đã chuyển sang đục ngàu bởi màu của bùn đất còn xót lại trên cơ thể và màu máu tươi của Bạch Hạc Hiên hòa trộn.
Lam Đình Niên tuy không còn sức để mở mắt lên nữa nhưng dường như nhiệt độ của nước trong bồn lại làm cho cô dễ chịu mà dãn nhẹ đôi mày đang cau có của mình ra.
Nhưng vì nước ở trong bồn tắm hiện tại khá bẩn cho nên Bạch Hạc Hiên đã xả lượng nước ấy đi mà thay vào hai lượt nước mới, bùn đất dường như cũng đã trôi sạch nhưng máu ở trên cơ thể của Bạch Hạc Hiên thì vẫn đang không ngừng chảy ra.
Vậy nên dù có rửa cơ thể Lam Đình Niên sạch đến thế nào thì vẫn vươn mùi máu tanh vẫn không thể nào vơi đi, vì thế mà Bạch Hạc Hiên quyết định ôm Lam Đình Niên rời bồn tắm, cẩn thận trong từng bước chân vì sợ nước rơi vãi ở dưới sàn nhà làm anh bất cẩn trượt chân ngã mà làm đau thêm cơ thể của Lam Đình Niên.
Ôm Lam Đình Niên đặt lên khoảng trống ở bồn rửa tay, Bạch Hạc Hiên vì sợ Lam Đình Niên đang ngủ không tự làm chủ được cơ thể mình mà ngã xuống sàn nhà nên liền để cô tựa hẳn người vào lòng ngực mình thật kiên cố, rồi mới đỡ nhẹ lấy hai tay của cô choàng qua cổ mình.
Anh vươn tay rút nhẹ cái khăn tắm đang treo ở gần đó quấn nhẹ ngang hông mình rồi sau đó lại rút thêm một cái nữa xả ít nước ấm lau lại cơ thể cho Lam Đình Niên.
Lau qua một hồi, cảm nhận cơ thể của Lam Đình Niên đã sạch rồi thì Bạch Hạc Hiên mới tìm thêm cái khăn khô nữa mà lau đi mái tóc vẫn còn đang ướt của Lam Đình Niên cho ráo bớt nước đi rồi mới chịu ôm cô đi ra ngoài.