Đi đến bên cạnh chiếc giường Nhã Thanh Lam ngồi xổm xuống sàn nhà, người hơi cúi cô ta với tay lôi từ dưới gầm giường ra một cái hộp cũng khá lớn, phủi phủi nhẹ lớp bụi mở ở phía trên, Nhã Thanh Lam đổi tư thế ngồi bệch xuống dưới sàn nhà, mở nắp cái hộp lớn ra, Nhã Thanh Lam cầm lên hai lọ thuốc hệch như nhau nhưng không có lấy nhãn mác.
Nâng nhẹ cổ tay, đưa hai lọ thuốc lên trước mặt, khóe môi nở một nụ cười toan tính, khuôn miệng Nhã Thanh Lam thành câu:“Kẻ ngán đường của Nhã Thanh Lam này nhất định phải trả giả đắt!”
…
Bên dưới nhà, sau khi Nhã Thanh Lam bỏ lên phòng, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng nghĩ ngợi hay quan tâm quá nhiều về cô ta mà xoay người đỡ lấy Lam Đình Niên, vươn tay anh lau nhẹ đi nước mắt trên khóe mi đã chảy dài từ khi nào của Lam Đình Niên, anh gắng dỗ dành:“Niên Niên ngoan nín đi!”
“Anh đưa em đi gặp mẹ được không?”
Bỗng hai lòng bàn tay bấu chặt vào cánh tay lớn của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên hạ giọng như muốn cầu xin:“Mẹ… Xin anh…!”
Lam Đình Niên cô mới đây còn dự định sẽ tìm cách nhân lúc Bạch Hạc Hiên đưa mình đến bệnh viện sẽ cùng mẹ bỏ trốn khỏi nơi này.
Ấy vậy mà giờ đây lại phải dè chừng vì lời của Nhã Thanh Lam, mọi kế hoạch của cô tạm thời phải gác lại vì cô rất rõ con người của Nhã Thanh Lam chắc chắn cô ta sẽ không nói suông như thế, nếu cô còn cố chấp đem mẹ mình bỏ trốn, nếu để Nhã Thanh Lam tìm được chắc chắn cô ta sẽ không buông tha, còn nếu trường hợp mà không may không chạy được bị Bạch Hạc Hiên giữ chân thì hậu quả có lẽ sẽ nặng cũng chẳng kém.
Đường nào cũng chẳng có kết quả, chi bằng cứ nán lại đây thêm ít lâu tìm cách dựa vào Bạch Hạc Hiên để bảo vệ mẹ mình, dù sao thì người hiện tại có thể bảo vệ được cho mẹ cô khỏi những thủ đoạn của Nhã Thanh Lam cũng chỉ có mỗi mình Bạch Hạc Hiên, dù muốn dù không, hiện tại cô cũng phải bảo vệ bằng được mẹ mình, thiệt thòi một chút cô chịu được.
“Nín đi, anh hiểu rồi!” Bạch Hạc Hiên dường như cũng đoán ra được tâm tình của Lam Đình Niên và những toan tính không có nhân tính của Nhã Thanh Lam mà dỗ dành cô.
Lời của Bạch Hạc Hiên hiện tại đối với Lam Đình Niên rất có trọng lượng, trong lòng cô hiện tại đã có lấy một chút cảm giác an tâm, buông nhẹ cánh tay của Bạch Hạc Hiên ra Lam Đình Niên không giấu nổi lòng mình mà khẽ nở một nụ cười.
Nhìn thấy Lam Đình Niên vui vẻ trở lại, Bạch Hạc Hiên cũng cảm thấy lòng mình nhẹ ra đôi chút, anh vươn tay lên mà xoa lấy đầu cô:“Đi, anh đưa em đi ăn sáng rồi chúng ta tới bệnh viện!”
Vừa nói Bạch Hạc Hiên vừa vươn tay đỡ lấy eo Lam Đình Niên đưa cô đi vào thẳng trong nhà bếp.
Quản gia Phương bà ta đang loay hoay trong bếp, bỗng thấy Bạch Hạc Hiên ôm eo Lam Đình Niên đi vào thì cau mày, nhưng rồi không phải bổn phận mình có thể mở miệng ra quản nên bà ta cũng rất nhanh liền có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Tay chân cuốn quýt Phương quản gia dọn thức ăn ra bàn, sau khi mời cơm Bạch Hạc Hiên xong, bà ta liền đặt chén cơm đã xới sẵn xuống trước mặt của Lam Đình Niên có hơi miễn cưỡng mà mời:“Thiếu phu nhân mời dùng bữa!”
Lam Đình Niên cũng chẳng có bất kì một biểu hiện nào lạ, cô thật biết kiềm chế lấy cảm xúc, cố bình thản mà nhìn sang Bạch Hạc Hiên tiếp tục giả vờ:“Có phải ăn hết chỗ cơm này, Niên Niên sẽ được gặp mẹ phải không?”
Mi mắt chớp nhẹ Bạch Hạc Hiên trở đũa gắp thức ăn bỏ vào chén cho Lam Đình Niên:“Em ăn đi, ăn xong liền đưa em đến gặp mẹ!”
Lam Đình Niên sau lời của Bạch Hạc Hiên liền ngoan ngoãn ăn cơm, trong lúc ăn ánh mắt của Lam Đình Niên lại không tự chủ được mà lén nhìn sang Bạch Hạc Hiên, tuy tình huống hiện tại là do lòng người cố tình dung hòa, nhưng ít nhất đây cũng là bữa cơm đầu tiên sau hơn một năm chung sống mà Lam Đình Niên có thể ngồi dùng bữa cùng Bạch Hạc Hiên trong một không khí bình yên đến như thế này.
Dù sao cũng có chút mới mẽ. Nhún nhẹ vai Lam Đình Niên thu ánh mắt của mình về, không trộm nhìn người ta nữa.
Bữa ăn cứ thế mà cũng rất nhanh chóng trôi qua, Bạch Hạc Hiên đưa Lam Đình Niên lên phòng, vì sợ mẹ mình thấy những vết thương chi chít trên cơ thể mình lại lo cho nên Lam Đình Niên đã chọn một bộ quần áo kín nhất có thể để che đi những vết thương trên cơ thể mình, may thay vẫn che được chỉ là vết thương ở lòng bàn tay do gai nhọn của hoa hồng gây ra lại không thể nào che giấu được. Nhưng rồi Lam Đình Niên đã tự nói với bản thân mình rằng cô sẽ cố tìm lý do mà lấp liếm đi và chắc là mẹ sẽ không nghi ngờ đâu.
Suy nghĩ tạm thời đã có thể trấn an bản thân của Lam Đình Niên, an tâm, từ trong nhà vệ sinh cô ngắm mình thật kĩ trong gương thêm lần nữa, đủ hài lòng mới mở cửa đi ra ngoài.