“Chỉ là em muốn loại bỏ Đình Niên thôi có đúng không?” Ánh mắt như muốn xé toạt đi Nhã Thanh Lam, có lẽ đây chính là giới hạn cuối cùng mà anh có thể dành cho Nhã Thanh Lam, chỉ là cô ta quá cố chấp không chịu tỉnh.
Đã sai lại càng thêm sai!
Lời của Bạch Hạc Hiên như một mũi dao đâm xuyên qua trái tim đầy run rẫy của Nhã Thanh Lam, mi mắt cuối cùng vì sợ hãi mà đỏ hoe nhỏ lệ, đầu liên tục lắc, khóe miệng khó khăn gắng giải thích:“Hiên, không phải như anh nghĩ đâu! Thật sự em không hề có ý xấu với chị Niên…”
“Anh tin em lần này đi có được không?”
“Muộn rồi!” Dứt khoát hạ giọng.
Bạch Hạc Hiên hất mạnh cằm của Nhã Thanh Lam, khiến cho cả người của cô ta chới với như muốn ngã khụy xuống sàn nhà, may thay cô ta còn túm được cạnh bàn mà giữ lại cơ thể mình, từng giọt từng giọt nước mắt đã thấm đẫm cả sàn nhà lúc nào không hay, Nhã Thanh Lam từ từ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạc Hiên cười nhạt:“Hiên, anh có ý gì?”
“Ý gì?” Bật cười thành tiếng, khuôn mặt bỗng chóc sa sầm lại, lực ở cánh tay bất ngờ Bạch Hạc Hiên đấm mạnh xuống mặt bàn, một tiếng động lớn vang lên đến rợn người, khiến ai nấy đều không khỏi giật mình.
Người hơi cúi thấp, Bạch Hạc Hiên vung cánh tay bóp chặt lấy cổ tay của Nhã Thanh Lam ép cô đến không còn đường lui trên chiếc ghế mà lớn tiếng:“Nhã Thanh Lam, cô làm bao nhiêu việc, đối xử với tôi thế nào mà bây giờ cô còn ngồi đây dám mở miệng hỏi tôi có ý gì được nữa sao?”
Cố điềm tĩnh Bạch Hạc Hiên nhỏ dần giọng:“Vừa khéo camera hành trình của một năm trước trên xe cô đã được khôi phục, phía cảnh sát vừa gửi cho tôi lúc trưa nay, không biết cô có hứng thú muốn xem một chút không?”
Một năm qua Bạch Hạc Hiên tuy ngoài mặt không mấy quan tâm đến nguyên nhân vụ tai nạn năm xưa đã xảy ra, mọi tội lỗi anh cũng đều đem đổ hết lên đầu của Lam Đình Niên, nhưng rồi trong suốt một năm qua có lẽ điều gì đó bên trong vẫn luôn thôi thúc, mà khiến cho Bạch Hạc Hiên vẫn luôn âm thầm cho người khôi phục lại đoạn camera hành trình của năm đó, cho đến thời điểm hiện tại nó đã không còn là một cái camera cũ không nội dung nữa rồi.
Tay vẫn bấu chặt lấy cổ của Nhã Thanh Lam, tay còn lại Bạch Hạc Hiên từ trong túi quần lôi ra chiếc điện thoại, ngón tay lướt nhanh, phát đoạn camera lên, từng âm thanh rõ mồn một cứ thế đều đều vang lên trong căn bếp, Nhã Thanh Lam bấy giờ dù muốn ngụy biện cũng chẳng thể nào ngụy biện nổi.
Vốn dĩ Bạch Hạc Hiên định chờ thời cơ vạch trần Nhã Thanh Lam cùng người đàn ông kia luôn một thể, tiện thể cho cô ta ít thời gian để hối lỗi, ấy vậy mà cô ta vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ, một phút từ bỏ cũng không có.
Nếu còn để cô ta thêm chút thời gian ắt sẽ có hậu họa!
“Hiên nghe em giải thích đi mà!” Nhã Thanh Lam với tay muốn giành lấy chiếc điện thoại trên tay của Bạch Hạc Hiên nhưng nào ngờ lại bất thành hụt chân mà ngã nhào xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nhã Thanh Lam hèn mọn mà túm lấy cổ chân của Bạch Hạc Hiên lắc đầu khóc lóc:“Hiên, nghe em giải thích… Đoạn camera hành trình đó cũ rồi chắc chắn không còn đúng nữa… Em làm sao có thể phản bội anh… Có thể tự mình đào hố chôn mình chứ? Hiên xin anh hãy tin em đi có được không?”
Khóe môi cười nhạt, Bạch Hạc Hiên cúi người nâng cằm của Nhã Thanh Lam lên:“Được! Vậy cứ cho rằng đoạn camera hành trình này không đủ tố cáo cô đi. Vậy còn tối hôm qua cô đi đâu, làm gì cô định sẽ giải thích như thế nào với tôi, hả Thanh Lam?”
“Tối hôm qua… Tối hôm qua em ngủ ở phòng làm gì có đi đâu chứ?” Mi mắt đảo nhanh Nhã Thanh Lam vẫn cố chấp mà giảo biện.
“Nhã Thanh Lam cô nên biết một khi Bạch Hạc Hiên tôi đã mở miệng hỏi thì không có chuyện gì mà vô duyên vô cớ cả, dù cô có nói hay không đáp án vốn tôi đã có!”
“Nhã Thanh Lam cô qua mặt được tôi một lần không có nghĩa là cô sẽ qua mặt được tôi cả đời đâu biết chưa?” Một lực hất mạnh cằm Nhã Thanh Lam, Bạch Hạc Hiên phủi phủi nhẹ hai bàn tay, rút luôn chân mình ra khỏi vòng tay cố chấp của Nhã Thanh Lam mà khiến cho cô ta mất lực mà ngã dài ra sàn nhà.
“Người đâu!” Một chút nương tình cũng không có Bạch Hạc Hiên lớn tiến gọi người.
Bên ngoài, được lệnh, người của Bạch Hạc Hiên chạy vào cúi đầu:“Ông chủ!”
“Đem cô ta xuống nhà kho nhốt lại, cho người canh giữ cẩn thận chờ hai ngày nữa giải quyết!”
Không chừa cho Nhã Thanh Lam thêm bất kì một cơ hội giải thích nào Bạch Hạc Hiên nhìn người của mình hạ lệnh, rồi sau đó lạ liền nhanh chân đi đến chỗ của Lam Đình Niên, nhìn thấy được trong đôi mắt của cô có phần lo sợ sệt mà đưa tay che mắt của Lam Đình Niên đi, tay còn lại anh nhẹ đỡ người cô đứng lên:“Niên Niên đừng nhìn nữa, anh đưa em về phòng!”
Mắt vẫn chăm chăm không chớp, thông qua kẽ tay của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên vẫn trân trân đặt tiêu cự lên người của Nhã Thanh Lam đang nằm dài đầy bất lực dưới sàn nhà mà khóc khóc ỉ oi.
Nhìn cảnh tượng ngay trước mắt bỗng chợt lòng Lam Đình Niên có hơi ích kỉ mà có phần hả dạ.