“Thả tôi ra, đừng khiến cho tôi hận anh thêm nữa!”
“Tôi thật sự rất mệt mỏi, mệt mỏi đến không còn sức để hận anh nữa rồi!”
“Tại sao lại cứ phải đối xử với tôi như vậy chứ?”
Lời vang vọng nơi tai, động tác bỗng nhiên dừng lại, Bạch Hạc Hiên nhả cánh môi của Lam Đình Niên ra, bàn tay dịu dàng vươn nhẹ mà lau đi nước mắt đã nhem nhuốc trên khuôn mặt cô, gục đầu vào hõm cổ, nhẹ cắn lưu lại một dấu vết, mi mắt khẽ nhắm còn chút tỉnh táo mà rằng:“Niên Niên, anh xin lỗi!”
“Nhưng thật sự anh không thể kiềm chế được bản thân mình nữa rồi!”
“Anh sẽ chết mất…”
“Nhưng còn tôi thì sao?” Uất ức nghẹn đắng nơi tim bấy lâu nay chẳng thành lời, Lam Đình Niên mếu máo mà thốt lên.
“Niên Niên xin lỗi!” Lời cuối cùng, Bạch Hạc Hiên dù sao hôm nay cũng không thể kiềm chế được, toàn bộ quần áo trên người cả hai đều đã bị lột sạch, Bạch Hạc Hiên trở người, anh cúi người quỳ lên giường, vươn tay anh kéo nhẹ cơ thể của Lam Đình Niên, đôi chân thon dài và vạm vỡ chống giữa hai chân cô, một bàn tay khác lại vươn tới sờ lên tiểu hoa của Lam Đình Niên.
Lam Đình Niên lần nữa cảm nhận được nơi nhạy cảm đang bị bàn tay to lớn của Bạch Hạc Hiên vuốt ve đầy sắc tình. Lòng khóc không nên, mà kêu thành tiếng đầy chống cự:“Bạch Hạc Hiên…buông tôi ra…”
Lam Đình Niên lại lần nữa cảm giác có một tư vị kỳ lạ dâng lên vị trí sống lưng từ nơi riêng tư, khiến cô căng chặt cơ thể, cắn mạnh vào đôi môi mình gắng không để phát ra những âm thanh ái muội đầy ghê tởm.
Cúi đầu Lam Đình Niên bất lực nhìn xuống mệnh căn nóng bỏng giống như chày sắt đang cọ xát qua lại bên ngoài tiểu hoa của mình, bất ngờ Bạch Hạc Hiên lại ôm chặt lấy hai chân của Lam Đình Niên, phần eo hạ xuống, thông thả, kiên định cắm thẳng vào trong cơ thể của Lam Đình Niên.
Bên trong Lam Đình Niên ướt át đầy mị tình, bao bọc mà cắn mút Bạch Hạc Hiên đến tê dại, khoái cảm ngay lập tức dâng lên tận não bộ, Bạch Hạc Hiên rên lên một tiếng đầy sung sướng.
Từng nhịp từng nhịp đều mang theo cảm giác ôn nhu dịu dàng, vừa có thể giải tỏa được bí bách trong người của Bạch Hạc Hiên, lại không làm cho Lam Đình Niên cảm thấy quá bị xúc phạm.
Nhưng rồi nóng rát phát đau lại chẳng thể tránh nổi, Lam Đình Niên dưới thân Bạch Hạc Hiên bấu chặt vào ga giường liên tục cau mày, cắn chặt răng chịu đựng một tiếng cũng chẳng kêu, Bạch Hạc Hiên bấy giờ trong mắt chỉ có mỗi dục vọng nên cũng không để bụng, anh lại trực tiếp bẻ đùi của Lam Đình Niên nâng lên, luân động ra vào với tốc độ nhanh hơn kịch liệt hơn.
Tốc độ bỗng nhiên dồn dập khiến Lam Đình Niên lập tức cảm thấy khó thở, nhưng rất nhanh đã cưỡng ép bản thân thả lỏng, kinh nghiệm thân thể trước đây đã nói cho Lam Đình Niên biết nếu không thả lỏng thì người chịu khổ chính là cô.
Lam Đình Niên lại cảm nhận được tiểu hoa lại biến chặt thêm, hạ thân Bạch Hạc Hiên lại dùng sức đâm một cái, thọc sâu vào tiểu hoa và không ngừng tiến công tới phần có khối thịt mềm kia.
“Á…”
Lam Đình Niên hét lên một tiếng, một cổ cảm giác chua xót đánh úp lại. Cô có cảm giác như cửa tử c.ung của mình sắp bị Bạch Hạc Hiên đâm thủng, hai bàn tay bấu chặt dưới ga giường, nước mắt đổ ra như thác, cắn chặt răng cô gắng chịu đựng, không để miệng mình lả lơi mà thốt ra thêm bất kì một âm thanh nào khác nữa.
Bạch Hạc Hiên vẫn luân động không ngừng, lại còn cố tình không chịu buông tha cho Lam Đình Niên cô, bàn tay to chặt chẽ giam cầm vòng eo của cô khiến cô không thể động đậy và chỉ có thể ngoan ngoãn thừa nhận sự va chạm mãnh liệt của anh.
Ngay lập tức, tựa như pháo hoa nở rộ, trong đầu Lam Đình Niên trống rỗng, sâu trong cơ thể cô có một cổ dịch thủy mãnh liệt phun trào ra ngoài tưới ướt mệnh căn lớn của người Bạch Hạc Hiên. Bất ngờ sau đó Bạch Hạc Hiên cũng giật mình xong kêu lên một tiếng rồi bắn ra nồng đậm bạch dịch.
Vừa hay lúc này từ bên ngoài cánh cửa phòng cũng bị người tác tác dụng lực mà hé mở, tiếng cót két liền làm cho Bạch Hạc Hiên giật mình, ngay lập tức nằm xuống giường bên cạnh Lam Đình Niên, một tay ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn không còn chút sức lực để phán kháng của Lam Đình Niên, tay còn lại kéo mạnh tấm chăn phủ lên người của cả hai.
Lúc này cánh cửa phòng cũng đã mở toang Nhã Thanh Lam chứng kiến cảnh tượng bên trong mà mất luôn cả bình tĩnh, cô ta chạy xồng xộc vào phòng, đến ngượng ngùng còn không biết, đứng cạnh giường nước mắt rơi lã chả khó lòng mà chấp nhận nổi, cô ta bịt chặt tai mình, cúi người mà la lớn:“Bạch Hạc Hiên tại sao anh có thể ngủ với Lam Đình Niên như vậy chứ?”
Mi mày đều cau lại, Bạch Hạc Hiên ôm chặt Lam Đình Niên đã run lên trong lòng mình, trân trân mà nhìn Nhã Thanh Lam ghì giọng cọc cằn mà ra lệnh:“Ra khỏi đây ngay!”