[1]
Khương Nam, anh thật sự bẩn lắm sao?
Đến tận khi nhắm mắt, cô ấy vẫn không để tôi chạm vào em.
Tôi nhìn cô ấy ngồi trên xe lăn, không giống những lần trước khi cô ấy chìm vào giấc ngủ say, vẫn có thể đánh thức dậy.
Còn lần này cho dù có gọi thế nào, cô ấy cũng không thể tỉnh lại nữa.
Nỗi đau xót dâng trào, như phủ toàn bộ bầu trời và mặt đất.
Đột nhiên tôi nhớ lại Khương Nam năm mười hai tuổi.
Cô ấy dáng người nhỏ nhắn, lại thường dễ ngượng ngùng xấu hổ. Mỗi lần muốn nói điều gì, bàn tay nhỏ ấy sẽ khẽ giật góc áo tôi. Mỗi lần sợ hãi điều gì, theo thói cô ấy thường trốn sau lưng tôi.
Rốt cuộc là từ khi nào, Khương Nam không dính lấy tôi nữa. Cho dù cô ấy có chết, cũng không muốn dựa dẫm vào tôi.
Đúng rồi, là từ khi chúng tôi kết hôn.
Mấy năm Đại học tôi không ở Bắc Thành, tôi và Khương Nam chia xa bốn năm.
Trong thời gian đó chúng tôi vẫn thường giữ liên lạc. Kỳ nghỉ hay lễ Tết, tôi cũng sẽ quay về Bắc Thành.
Tôi xem cô ấy như em gái ruột của mình, Khương Nam lại một mực muốn gả cho tôi.
Nhưng tôi đã có bạn gái, cô ấy tên Lâm Du Du, là hoa khôi của trường, tình cảm của chúng tôi rất tốt.
Sự phản kháng của tôi chọc giận đến ông nội, sau này ba mẹ tôi lại lấy cái chết ra đe doạ, nên tôi đành phải thỏa hiệp.
Lâm Du Du vì vậy mà đau lòng, cô ấy chọn ra nước ngoài.
Kể từ lúc đó, tôi bắt đầu chán ghét Khương Nam.
Bất kể cô ấy có đối tốt với tôi thế nào, cho dù trước mặt tôi cô ấy phải thận trọng từng chút từng chút, bất kể tôi làm chuyện quá đáng cỡ nào, cô ấy cũng đều nhẫn nhịn bao dung.
Nhưng tôi vẫn ghét cay ghét đắng Khương Nam.
Chỉ là, tôi không ngờ rằng, mình lại bị vả mặt nhanh như vậy.
Lúc Khương Nam đề ra yêu cầu ly hôn, tôi mới phát hiện ra tình cảm của mình dành cho cô ấy, nhưng lại nhất quyết không chịu thừa nhận.
Tôi tự nói với chính mình, người tôi thích là Lâm Du Du, còn Khương Nam chỉ như em gái mà thôi.
Sau đó lúc cô ấy muốn phá thai, tôi thừa nhận, tôi sợ rồi.
Đột nhiên tôi ý thức được, Khương Nam thật sự sẽ rời xa tôi.
Cho nên tôi đã đem chuyện đó mà nói với ông nội, trên danh nghĩa thì là không muốn để mình bị liên lụy, nhưng sự thật lại chỉ mình tôi biết, tôi không nỡ để cô ấy bỏ đi đứa bé.
Nhưng Khương Nam vẫn lựa chọn từ bỏ đứa nhỏ.
Tôi không biết bằng cách nào mà cô ấy có thể thuyết phục được ông.
Ngày đi đến Cục Dân chính, tôi thật lòng không muốn ly hôn, chỉ muốn mượn một cái cớ để gặp cô ấy, muốn xem đứa bé còn hay không...
Nếu như vẫn còn, có lẽ không cần phải ly hôn nữa, nhưng đứa bé đã không còn.
Nhìn chiếc bụng phẳng lì của Khương Nam, so với tức giận, tôi càng thấy đau lòng hơn.
Đứa con của tôi, thật sự bị cô ấy từ bỏ.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ thay đổi của Khương Nam, tôi mắng cô ấy xấu xí, mắng cô ấy khó nhìn!
Cái cơn giận dữ điên cuồng ấy, là vì tôi không cách nào chấp nhận nổi việc Khương Nam rời xa tôi.
Tôi không cẩn thận mà làm tóc giả của cô ấy rơi xuống.
Nhìn cái đầu nhẵn bóng của Khương Nam, tôi vô cùng ngạc nhiên.
Xen lẫn có cả sợ hãi và hoảng loạn.
Rốt cuộc là tại sao cô ấy phải cạo trọc đầu?
Sau này thì tôi cũng biết, Khương Nam mắc bệnh ung thư, là ung thư giai đoạn cuối, lúc hóa trị phải cạo đầu.
Ngày đưa theo Lâm Du Du trở về Mộ gia, cũng là thời điểm vừa ly hôn với Khương Nam, thậm chí tôi còn cố ý hòa hợp với Lâm Du Du. Tôi không thừa nhận việc mình thích Khương Nam.
Kết quả tối hôm đó, ông nội thấy tôi đưa Lâm Du Du về liền nổi giận.
Tranh cãi với ông mấy câu, ông liền đánh tôi.
Cuối cùng mặt ông đầy vẻ chán ghét mà nói:「Mộ Minh, mày không xứng với Khương Nam!」
Sao tôi lại không xứng với cô ấy được?
Hồi còn nhỏ tôi đối xử với Khương Nam tốt bao nhiêu, là do cô ấy được nước mà lấn tới.
Sau đêm hôm đó, tôi chia tay với Lâm Du Du.
Tôi biết, mình không còn thích cô ấy nữa.
Có lẽ ban đầu vốn đã không phải là thích.
Chỉ là do tâm lý thời phản nghịch mà thích tự tung tự tác.
Chỉ là do không nhìn ra, tình cảm mà tôi dành cho Khương Nam, vốn chưa từng là tình anh em.
Chỉ là do thời niên thiếu đó, chỉ qua một ánh mắt của Lâm Du Du, khiến tôi đánh mất chính mình.
[2]
Tôi đi tìm Khương Nam, tìm suốt một đêm mà không thấy.
Cô ấy chặn số điện thoại của tôi, tôi không có cách nào có thể liên lạc được.
Sau đó, như chợt nghĩ ra điều gì, tôi tìm đến bệnh viện.
Tôi đã tìm thấy Khương Nam, cô ấy nằm ở khoa ung thư.
Tôi không tin, tôi thà tin Khương Nam dùng cách này để khiến tôi thay lòng đổi ý.
Nhưng sự thật là cô ấy sắp chết rồi.
Các bác sĩ cho biết tình trạng của Khương Nam đang dần xấu đi, nhanh đến nỗi cả việc hóa trị cũng không giúp được gì nhiều.
Tôi tìm bạn bè giúp đỡ, lại tham khảo kỹ thuật y tế tiên tiến của nước ngoài, cuối cùng cũng tìm được một bệnh viện uy tín.
Tôi đã gửi tình huống của Khương Nam cho phía bên kia, bọn họ nói, tuy không khả quan nhưng vẫn có thể thử.
Tôi đi tìm cô ấy, nhìn thấy cổng bệnh viện có bán hoa, tôi chợt nhớ ra mình chưa từng tặng hoa cho Khương Nam lần nào.
Ngược lại, không ít lần cô ấy tự tay gói hoa cho tôi, nhưng những bó hoa đó đều bị tôi ném thẳng vào thùng rác.
So với súc sinh, có lẽ tôi còn tệ hơn chúng.
Tôi cẩn thận chọn một bó, sau đó mang nó đến bệnh viện.
Khương Nam nghĩ tôi đến đây để nhờ cô ấy xin ông nội giúp tác thành cho Lâm Du Du và tôi, nhưng tôi không giải thích.
Tôi nghĩ, ở trước mặt Khương Nam, mình vẫn phải giữ sự kiêu ngạo và tự tôn của bản thân.
Tôi bảo cô ấy đi Mỹ, tôi nói bệnh tình của cô ấy vốn cũng không phải là bệnh nặng.
Thực ra tôi biết, chỉ là tôi đang an ủi Khương Nam, cũng như tự an ủi chính mình.
Cô ấy từ chối lòng tốt của tôi, tiếp đó lại điên cuồng đuổi tôi đi.
Tôi hoảng rồi, lần đầu tiên, tôi cảm nhận sâu sắc sự ghê tởm của Khương Nam đối với tôi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, ngay cả khi cô ấy không chịu đi Mỹ, tôi cũng sẽ ở bên cô ấy lúc điều trị.
Nhưng thái độ của Khương Nam hôm đó thật sự đã dọa tôi hoảng sợ, nên tôi chỉ có thể lén lút đi gặp cô ấy vào nửa đêm.
Dì giúp việc từng ngăn tôi lại, nhưng có lẽ vì cảm động trước việc tôi đứng bên ngoài cả đêm, cuối cùng cũng để tôi vào trong.
Tôi chỉ có thể nhìn Khương Nam khi cô ấy đang ngủ, nhìn người trước mặt mình lại gầy đi rất nhiều, lòng tôi đau thắt lại.
Lần cô ấy đột ngột tỉnh lại vào nửa đêm, lần nữa lại dọa tôi sợ.
Tôi vội rời đi, Khương Nam ngăn tôi lại.
Cô ấy hỏi tại sao tôi làm điều này?
Cuối cùng tôi cũng nói ra, tôi nói tôi yêu cô ấy.
Khương Nam lại kể những điều mà tôi từng làm với cô ấy, thật sự rất nhiều.
Vứt bỏ lòng kiêu hãnh và sự tự tôn, tôi quỳ xuống trước mặt Khương Nam, tôi không muốn gì cả, chỉ muốn được cô ấy tha thứ, chỉ muốn cô ấy tin rằng tôi thực sự rất yêu cô ấy.
Nhưng Khương Nam nói, cô ấy không thích tôi nữa.
Không thích là không thích, dù chỉ một chút
Quả báo đến cũng nhanh thật.
[3]
Tôi vẫn thường xuất hiện trước mặt Khương Nam, sức khỏe của cô ấy ngày một kém, đếnnsức lực để phản kháng tôi cũng không còn nữa.
Nhưng tôi không dám đến gần Khương Nam, bởi mỗi lần đến gần, tôi đều có thể nhìn thấy ánh mắt ghê tởm của cô ấy dành cho mình.
Sau đợt hóa trị thứ ba, Khương Nam mong manh như tờ giấy trắng, thổi nhẹ một cái liền sụp đổ.
Tôi rất muốn rất muốn ôm cô ấy, nên đã hỏi cô ấy liệu tôi có thể không?
Đôi mắt của Khương Nam nói cho tôi biết, cô ấy vô cùng chán ghét tôi, sau đó tôi vẫn luôn ở bên cạnh Khương Nam.
Thỉ thoảng tôi sẽ biến mất một lúc, không phải vì cái nhìn chán ghét của cô ấy, chỉ là nhiều khi tôi nhìn Khương Nam, mắt tôi không biết từ khi nào lại ướt đẫm, chỉ có thể âm thầm trốn sang một góc mà khóc.
Người bị bệnh, thà là tôi thì hơn.
Tôi đúng là một tên cặn bã, đáng ra tôi phải chết từ lâu.
Khương Nam là một người tốt như vậy, tại sao lại không thể được đối xử bằng sự dịu dàng?!
Ngày hôm đó, cô ấy đột nhiên khóc, đã lâu rồi tôi không thấy Khương Nam khóc.
Cô ấy thực sự rất kiên cường, nhưng lại kiên cường đến mức khiến người ta thấy xót xa.
Lý do Khương Nam khóc là vì cô ấy nhìn thấy chính mình trong gương.
Thật ra, gương trong phòng bệnh là do tôi tháo, nhưng dường như Khương Nam không phát hiện ra việc phòng WC không có gương.
Tôi sợ cô ấy không thể chấp nhận nổi dáng vẻ hiện tại của bản thân.
Khương Nam là một cô gái rất yêu cái đẹp!
Khi còn nhỏ, mỗi lần khi mặc một bộ quần áo mới, cô ấy sẽ lại quấn lấy tôi, nũng nịu mà hỏi tôi có đẹp không?
Đẹp!
Lúc nào cũng xinh đẹp!
Người xấu xí thực sự là tôi.
Tâm địa quá độc ác, dáng vẻ cũng không thể đẹp lên được.
[4]
Trong khoảng thời gian sức khỏe của Khương Nam ngày càng tệ đi.
Sau khi chia tay, đột nhiên Lâm Du Du điên cuồng liên lạc với tôi, nhưng tôi luôn phớt lờ cô ta.
Sau đó, tôi không biết bằng cách nào mà Lâm Du Du tìm đến được bệnh viện, có lẽ cô ta đã theo dõi tôi.
Tôi không muốn Lâm Du Du quấy rầy Khương Nam, tôi biết Khương Nam không muốn gặp cô ta.
Tôi kéo Lâm Du Du đi, cô ta vòi tiền tôi, nhưng tôi không đưa.
Khi chia tay, tôi đã cho Lâm Du Du rất nhiều tiền, tôi cảm thấy mình mắc nợ cô ta rất nhiều.
Nhưng ông nội nói với tôi, sự thật lại không phải vậy.
Tôi không thích Lâm Du Du, mà cô ta cũng không thích tôi nhiều như thế.
Sau đó, ông lại nói với tôi, năm đó khi ông yêu cầu Lâm Du Du chia tay tôi, chính cô ta là người chủ động vòi tiền.
Lần trước chủ động chia tay với Lâm Du Du, cô ta cũng cầm tiền rồi rời đi.
Lần này là do bị người ta lừa hết tiền nên lại nghĩ đến tôi.
Đúng là Lâm Du Du không yêu tôi nhiều đến vậy.
Mà người từng toàn tâm toàn ý yêu thương tôi, lại bị sự ngu ngốc của bản thân mà tôi đánh mất cô ấy.
Sau đó nữa, Lâm Du Du không nhận được tiền, cô ta bắt đầu đe dọa bằng những bức ảnh nhạy cảm của tôi.
Tôi trực tiếp báo cảnh sát, đừng nói ảnh nhạy cảm, bây giờ ngay cả cái chết tôi cũng không còn thấy sợ nữa.
Lâm Du Du bị bắt đi, cảnh sát sau đó tìm thấy một số loại thuốc trong nhà cô ta.
Tống tiền và sử dụng ma túy, thời hạn ngồi tù không ít hơn ba năm.
Tôi nhờ ông nội chuyển tin từ cho Khương Nam, đó cũng là lúc cô ấy nhờ ông lo giúp tang lễ cho chính mình.
Tôi đứng ngoài cửa nghe trộm, cả dì giúp việc cũng nghe thấy.
Khương Nam không để lại bất cứ lời trăn trối nào.
Ngày cô ấy rời bỏ tôi, bầu trời mà một màu xám xịt.
Nặng đến nỗi khiến tôi cảm thấy khó thở.
Sau đó, ông tôi giúp lo hậu sự theo lời nhờ cậy của Khương Nam.
Từ đầu đến cuối, đừng nói đến cơ thể, thậm chí ngay cả di hài của cô ấy, tôi cũng không dám chạm vào...